Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 186: An tĩnh.

Phòng bếp cách nơi ở khá xa, ta hơi nghiêng cổ để giữa cán ô trên đầu vai, hai tay lại giữ lấy khay thức ăn, cẩn thận từng bước đi trên lớp tuyết dày. Tuyết rơi thật nhiều. Đây là lần mưa tuyết lớn nhất kể từ khi ta đến Mặc Ngân Cốc tới nay. Từng đợt bông tuyết tung bay trắng xóa cả bầu trời. Tuyết lạnh theo gió thổi vào người, tắp lả tả lên mi mắt ta. Cứ như vậy, chẳng mấy chốc trước mắt ta chỉ còn một mảng trắng mơ hồ.

Buộc phải dừng bước, ta dùng một tay giữ lấy khay thức ăn, tay còn lại vội phủi đi lớp bông tuyết bám trên mi mắt.

Đợi đến khi có thể trông thấy mọi thứ rõ ràng trở lại, trước mắt ta đã xuất hiện một thân ảnh nam tử cao gầy. Người kia đứng tựa ở bên cạnh bồn hoa, không cử động cũng không nhúc nhích.

“Thất thúc?” Ta cất tiếng gọi lớn, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Vội bước nhanh đến, ta dùng một tay nâng cán dù lên che cho Thất thúc. Xem cả tóc tai và quần áo trên người đều bị phủ một tầng tuyết trắng thì hẳn là đã đứng ở đây được một lúc lâu.

Thất thúc ngẩng đầu lên, có chút ngây ngẩn nhìn tán ô đang che trên đầu mình, sau đó lại quay sang nhìn ta. Bên trong tròng mắt đen nhánh tuyệt không có chút ánh sáng. Hồi lâu, thúc mới bắt đầu có phản ứng, khẽ kéo khóe miệng, chầm chậm mỉm cười với ta: “Tiểu Sư Sư à?”

Ta có chút ngượng ngùng: “Thất thúc, ta cũng đã trưởng thành. Đừng gọi như vậy nữa. Thật ngượng…”

Thất thúc nhẹ nhàng gật đầu, cao thấp đánh giá một phen, sau đó lại nói: “Hôm qua mới tìm được đường sống từ trong chỗ chết, ngươi bị thương rất nặng. Sao không ở trong phòng tịnh dưỡng nghỉ ngơi cho tốt, lại chạy ra đây làm gì?” Hỏi xong, nhìn thấy khay thức ăn trên tay ta. “Đã đói bụng sao? Phân phó một tiếng sẽ có người làm cho ngươi, cần chi phải tự mình xuống bếp?”

Ta lắc lắc đầu: “THiện tại con đã tốt hơn nhiều rồi. Lạc Thần vẫn còn ngủ, con lo nàng tỉnh dậy sẽ thèm ăn nên mới xuống bếp nấu chút cháo. Trong phòng cũng có lò sưởi, để ở bên trên sẽ giữ ấm rất tốt.”

“Nói bừa. Hiện tại đã tốt hơn nhiều là thế nào?”

Ta nhờ Thất thúc cầm giúp khay thức ăn, sau đó vén tay áo lên cho người xem: “Con không có gạt người. Cổ tay lúc đầu bị tiểu bạch mao kia nghiến hiện giờ cũng đã gần khép miệng. Mặc dù các chỗ thương trên người còn hơi đau nhưng là làm chút việc này cũng không đáng kể.”

Thất thúc nhìn lớp vẩy kết trên tay ta, biểu hiện có chút kinh ngạc. Sau đó lại dường như nhớ ra chuyện gì, nói: “Như vậy cũng rất hiếm thấy. Ta còn nhớ ngươi trước đây mỗi lần va chạm xây xước, tốc độ lành da luôn nhanh hơn người khác. Khi đó ta còn nghĩ là do đặc thù thể chất của ngươi. Không nghĩ sau này khi lớn lên tốc độ kéo miệng của vết thương lại nhanh như vậy.” Nói đến đây, thúc mỉm cười: “Đó cũng là chuyện tốt, nói lên cháu gái của ta là người có phúc.”

Thất thúc nói tới đây, đang cười tươi lại đột nhiên ngưng lại, trên mặt liền xuất hiện chút trầm buồn.

Ta hiểu được tâm tư của người, nhẹ giọng nói: “Thất thúc, người đừng sầu khổ nữa. Chuyện của Nhị bá cùng Tứ bá .. Con…”

“Nha đầu ngốc, cũng không phải lỗi của ngươi.” Thất thúc vươn tay đập đập lớp tuyết đang phủ trên tóc cùng vai mình. Vừa làm vừa cúi đầu khiến ta không thể quan sát được sắc mặt của người: “Là lỗi của ta, là ta vô năng, không bảo vệ được bọn họ. Ngay cả…ngay cả di thể cũng chẳng thể bảo toàn. Cổ mẫu kia bị biến thành mảnh vụn như vậy, liên đới cả chỗ kia cũng sụp xuống. Bây giờ bị tuyết đá đè lấp, muốn tìm cũng tìm không được.”

Âm thanh người thật nhẹ, cảm giác vô cùng bình tĩnh, lại tựa như đang nói mê: “Chúng ta nguyên bản một đoàn bảy người. Từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, thân thiết giống như huyenh đệ tỷ muội ruột thịt. Chính là sau khi Lục tỷ xuất giá, Ngũ tỷ bị trục xuất khỏi sư môn, kể từ đó về sau ta không còn gặp lại các nàng nữa. Tam ca tàn , Nhị ca cùng Tứ ca thì đã chết. Thật giống như…giống như chỉ còn lại một mình ta ở trên cõi đời này.”

“Người còn có con cùng Côn Luân mà, chúng ta chính là thân nhân của người.”

Thất thúc ngẩng đầu nhìn ta. Ta cất tiếng hỏi người: “Thúc có nghĩ muốn gặp lại Côn Luân không?”

Trong mắt Thất thúc ngay lập tức liền thoảng qua chút ít vui mừng, nhưng lại chẳng bao lâu liền nhạt đi rất nhanh. Người cất tiếng hỏi, có cảm giác tự hỏi mình nhiều hơn là hỏi ta: “Có thể sao?”

“Đương nhiên là có thể.” Ta liên tiếp gật đầu: “Đợi sau khi mọi chuyện ở Mặc Ngân Cốc được xử lý ổn thỏa, con cùng Lạc Thần, Trường Sinh sẽ cùng trở lại đất Thục. Thất thúc, thúc cùng đi với chúng con nhé. Côn Luân nếu thấy người nhất định sẽ rất vui.”

Thất thúc im lặng một lúc lâu, sau đó hỏi ta: “Ngũ tỷ có ổn không?”

“Ngườ tốt lắm.” Côn Luân hiện giờ di chuyển phải ngồi trên xe lăn, nhưng nếu ta nói cho Thất thúc biết, người nhất định sẽ rất đau buồn.

“Vậy là tốt rồi.” Thất thúc nghe xong có vẻ rất thư thái hơn rất nhiều, liền nở nụ cười. Vốn là nam nhân bản tính ân cần dịu dàng, khi cười rộ lên liền tạo ra càm giác rát nhu hòa.

Ta hỏi người: “Thế người có theo cùng bọn con không?”

Thất thúc gật đầu tỏ ý đáp ứng; sau đó lại xoa xoa đầu của ta, nhẹ nhàng nói: “Hài tử ngoan.”

Nói xong, thúc lấy cây dù, xoay người đi thẳng vào trong gió tuyết. Bông tuyết nhiễu loạn bay bay, thổi xốc lên thân ảnh cao gầy của Thất thúc tạo cảm giác giống như phủ một tầng bạch quang, đuôi tóc đong đưa lay động khiến cho bóng dáng xa mờ kia càng toát ra vẻ cô liêu vô cùng.

Ta ở phía sau gọi vọng lên: “Cẩn thận dưới chân! Tuyết Lớn!”

Thúc không quay đầu lại, chỉ khoát khoát tay ở đằng trước: “Ta biết! Ngươi mau quay về đi! Cháo cũng sắp nguội rồi!”

Ta cúi đầu nhìn khay thức ăn trong tay, xới xới lên mấy muỗng, quả nhiên đã nguội đi rất nhiều, thế nên liền vội vã chạy về. Dọc đường gió thổi tuyết bay, đợi đến khi vào được phòng, nồi cháo đã nguội không ít.

Ta đi vào phòng ngủ, xách ấm nước đang đun trên lò xuống, đặt nồi cháo lên. Trong phòng mùi củi đốt hòa quyện cùng mùi khói nhàn nhạt. Ta mới từ ngoài vào còn mang theo chút tuyết đọng trên người, gặp nhiệt trong phòng hun nóng liền khiến toàn thân như phủ một tầng hơi nước ướt sũng.

Ta đến bên cửa sổ, chống cánh cửa hơi hướng lên trên nhằm giúp không khí lưu động mau hơn. Xong lại đến bên cạnh giường nơi Lạc Thần đang say ngủ mà ngồi xuống.

Nàng lúc này cực kỳ an tĩnh ngủ say. Kỳ thật nàng là một người khó nghỉ ngơi. Lúc trước, thường dậy rất sớm, mặc dù buổi đêm ngủ trễ nhưng sang ngày hôm sau cũng không nằm lại giường. Càng không có thói quen ngủ trưa, bình thường sẽ đọc sách hoặc luyện kiếm. Từ lúc có Trường Sinh đeo theo, mỗi ngày lại càng tốn nhiều thời gian hơn đề bồi Trường Sinh. Vì thế có thể thấy được nàng tựa như nước, an tĩnh ngủ say trước mắt ta đây là cực kỳ hiếm.

Hôm qua sau khi nàng hạ xuống từ móng vuốt Ô bằng, đứng lên hướng về phía ta nhưng đi được nửa đường thì bất ngờ khụy xuống. Khi ta chạy đến ôm lấy nàng liền cảm thấy cả thân người giống như bao phủ bởi một tầng giá lạnh cực hạn, tựa như chỉ cần chạm phải một chút liền hóa băng. Chính thị là triệu chứng do hàn tật phát tác.

Được người nâng trở về phòng, dùng chăn bông thật dày bao lấy, trong phòng đốt lò sưởi thế nhưng cả người nàng vẫn lạnh run, chịu áp lục đến nửa đêm mới ngủ say.

Suốt thời gian đó ta vẫn ôm nàng, không dám chợp mắt. Hiện tại chính là cảm thấy mệt mỏi nên đành dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần. Khi nhắm mắt, bên tai an tĩnh, nhưng không biết được bao lâu, ta mơ màng nghe được một tiếm trầm thấp khàn khàn: “Đừng…”

Ta lập tức giật mình tỉnh giấc, quay đầu nhìn sang liền thấy trán Lạc Thầm đang xuất ra một tầng mồ hôi tinh mịn, thấm ướt mấy cọng tóc con, nàng đang khe khẽ van vỉ: “Đừng…Ta xin ngươi…”

Ác mộng sao ?

Ta hoảng đến nhất thời không biết nên làm gì cho tốt. Chỉ biết dùng tay áo giúp nàng thấm mồ hôi lạnh.

“Xin ngươi …” Lạc Thần trầm giọng van nài, có vẻ vô cùng thống khổ mỏi mệt, sườn mặt trắng nõn nghiên sang một bên, vài lọn tóc rối che một bên cổ.

Nàng mơ thấy gì? Nàng là một nữ tử lãnh ngạo, tự lập, cường đại như vậy làm sao lại chịu mở miệng đi cầu xin kẻ khác? Lại với dáng vẻ suy nhược khổ sở như vậy, thật khiến cho người khác đau lòng.

Trong lòng ta ẩn ẩn cảm thấy không tốt, liền vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má trấn an nàng.

Lạc Thần dần dần yên tĩnh trở lại, bất quá mồ hôi lạnh lại đổ ra nhiều hơn. Đưa tay vào trong áσ ɭóŧ sờ thử cũng toàn là mồ hôi lạnh.

Ta đứng dậy châm nước nóng vào bồn, pha thêm nước lạnh, dùng tay thử độ ấm, thấm ướt khăn xong vắt ráo để lau mồ hôi giúp Lạc Thần. Đang lau được một nửa thì nghe có tiếng gõ cửa.

Tuy buồng ngủ trong phòng đã có màn che, nhưng người kia vẫn tuân thủ lễ nghi, như cũ gõ cửa. Ta đi ra xem, liền gặp A Khước mang theo hai ấm đen đến trước cửa đợi.

A Khước cúi đầu chào ta, nhẹ giọng nói: “Sư sư cô nương, đây là thuốc của người, còn đây là thuốc của Lạc Thần cô nương, vừa mới nấu xong.”

Ta cảm tạ, tiếp nhận thuốc xong rồi mới hỏi: “Vũ Lâm Hanh, Hoa Tích Nhan cùng Đoan Yến thế nào rồi ?”

A Khước trả lời: “Cốc chủ vẫn còn mê man, bất quá đại phu trong cốc xem mạch cho nàng bảo rằng hiện tại đã không còn gì đáng ngại. Tích Nhan cô nương đã tỉnh nhưng còn đang tịnh dưỡng trong phòng. Đoan Yến vị huynh đài kia trên người không có thương tích gì, đang cùng các huynh đệ trong cốc uống rượu.”

“Uống rượu?” Ta không khỏi nhíu nhíu mày. Người này thật có phúc a.

A Khước cười cười: “Thuốc vẫn là nhân lúc còn nóng uống mới tốt.” Trong lúc nói chuyện, hắn có ý muốn thăm dò tình hình trong phòng thế nào, nhưng là rất nhanh ý thức được không ổn nên liền lùi về phía sau, áy náy cười.

“Phiền ngươi quan tâm, Lạc Thần hiện tại vẫn còn chưa tỉnh.” Ta nói cho hắn biết tình hình cụ thể trong phòng.

A Khước gật đầu: “Vậy hai người các vị tạm nghỉ ngơi, ta đến chỗ cốc chủ. Sư sư cô nương có việc gì phân phó một tiếng sẽ có huynh đệ coi sóc an bày tỏa đáng.” Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Ta quay lại buồng, vừa đặt ấm thuốc xuống xong thì nghe thấy vài tiếng động nhỏ phát ra từ trên giường. Lạc Thần thế nhưng đã chống người ngồi dậy, tựa mình vào đầu giường, trên người áσ ɭóŧ hỗn loạn, nàng liền vươn tay chỉnh lại.

Ta nhất thời có chút ngây người, tay còn dừng ở không trung.

Nàng đưa mắt nhìn ta, sau đó lại chuyển mắt đến nồi cháo đặt trên lò sưởi, lại đem ánh mắt đặt lên người ta. Khuôn mặt mệt mỏi của nàng lộ lên ý cười nhàn nhạt: “Thơm quá.”

Ta cơ hồ không nói nên lời, vội chạy đến bên cạnh nàng. Hiện tại, thoạt nhìn nàng đã khôi phục cũng đã có tinh thần hơn rất nhiều. Nàng nở nụ cười trong suốt, nói với ta: “Vợ ngoan, ta đói bụng.”