Ta tranh thủ thời gian quay đầu lại dặn dò:
-Yêu nữ ngươi cẩn thận một chút, đây là đầu thang, chớ bước hụt.
-Ân, biết rồi – Vũ Lâm Hanh phía sau có chút rầu rĩ đáp, có thể thấy nàng cực không tình nguyện bước vào cái môn động này, thế nhưng mà những hắc ảnh kia bức bách chặn đường, lại không thể không bất đắc dĩ tiến vào.
Ta biết rõ nàng lúc này bởi vì trúng độc, vốn là gan dạ, lại càng không rõ làm sao nàng với Hoa Tích Nhan có khúc mắc qua lại thế nào, khắp nơi đều cùng Hoa Tích Nhan tranh cãi, mắt thấy Hoa Tích Nhanh đi vào cũng chả quay đầu lại, nàng tự nhiên là có 100 điều không muốn theo vào. Ta nghĩ, nếu không phải là ta ở bên cạnh nàng, đoán chừng nàng đã sớm cùng Hoa Tích Nhan đánh loạn xạ rồi.
Ta trong lòng thở dài, liền xuôi theo cầu thang đi xuống.
Nhưng thấy bốn phía tối đen như mực, ta chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí bảo trì một đường thẳng tiến lên. Kỳ thật trong nội tâm của ta lo lắng, sợ đằng sau có thứ gì đuổi theo, nhưng ta đang ôm Lạc Thần trong ngực, hành động cũng không nhẹ nhàng, chỉ sợ bước sai chân liền theo cầu thang té xuống, nhất thời lại không dám bước quá nhanh, loại cảm giác này quả thực là phiền muộn đáng sợ.
Càng đi xuống, càng có loại cảm giác đang đi xuống địa ngục, một tầng lại một tầng, phảng phất như chẳng có điểm dừng, ta nhịn không được bắt đầu đếm bước cầu thang.
Một…Hai….Ba…Bốn…
Nguyên một đám con số xuyên thẳng qua đầu ta, ta đếm qua đếm lại mấy lần, lại càng phát ra tâm loạn như ma, đột nhiên lâm vào một loại khủng hoảng khó hiểu: ta không biết mình là theo cái cầu thang này tới đâ. Cuối cầu thang, tột cùng là có cái gì?
Ta suy một hồi, đột nhiên lại nhớ ra một chuyện kỳ quái, chính là ở bên ngoài cái thứ chín đầu kia chỉ có bóng đen xuất hiện, tính thời gian chúng ta bước vào cái cổng tò vò này cũng không phải quá ngắn, những vật kia phảng phất dường như chẳng lo lắng, hành động không nhanh cũng không chậm, ở trong đó có bao nhiêu thứ đang chậm rãi vây săn chúng ta.
Chúng chiếm cứ Tỏa Liệm, ngăn chặn đường đi của chúng ta, làm cho chúng ta không còn đường lui, sau đó ở đây làm đầu, đài cao ở giữa lại xuất hiện một cánh cửa.
Cánh cửa này, rõ ràng là có người tận lực mở ra, dù sao cái loại cơ quan này ngươi muốn trông cậy vào nó có thể vận hành, chính là mơ mộng hão huyền, huống chi lúc cửa này được mở ra, ta rõ ràng nhìn thấy có bóng người chớp biến đi.
Rốt cuộc là ai trốn ở bên trong?
Ta càng nghĩ càng thấy sợ, nhìn lại, sau lưng một mảng đen kịt, đến cái ánh sáng nhạt nơi cửa động cũng không nhìn thấy nữa rồi, chỉ có thể thấy cách đó không xa một đôi ngươi u bích ẩn trong bóng tối, phảng phất hai ngọn đèn xanh lá phiêu phiêu, lạnh lùng lóe lên.
Ta biết rõ là Cửu Vĩ đang đi theo ta. Ngược lại ta không thấy Vũ Lâm Hanh đâu, không biết nàng lúc này ở sau, hay ở trước ta?
-Yêu nữ, ngươi ở đâu?
Ta đè nặng cuống họng hô vài tiếng, cũng không có người trả lời, phía trường lại loáng thoáng hiện ra một điểm ánh lửa nhàn nhatk. Vũ Lâm Hanh trên người không có thứ gì chiếu sáng, có lẽ không phải nàng, ta tưởng đó là Hoa Tích Nhan ở phía trước, nào ngờ cái ánh lửa lóe lên kia lại đột nhiên biến mất.
Ta không biết ánh lửa là bị ngươi kia dập tắt, hay là người đó đã thoát khỏi tầm mắt ta, trong nội tâm lo lắng, bước chân thoáng cái nhanh hơn. Đi được vài bước, ai biết đột nhiên đưa bước, lại chẳng còn cầu thang nữa/ Vốn là một mực bảo trì trạng thái đi xuống, nay bậc cầu thang đột ngột kết thúc, ta thoáng cái hung hăng đạp trên mặt đất, lực đạo dội ngược này khiến ta thiếu chút nữa ngã lăn ra, ta một vàng ổn định thân mình mới cảm tạ may mắn tránh khỏi.
Ôm Lạc Thần quá lâu, mặc dù thể trọng nàng có phần nhẹ, nhưng cái loại thời gian dài áp bị đè lên này vẫn làm cho cánh tay ta vừa đau nhức lại tê dại, mà vừa rồi một cái, tay của ta liền triệt để vô lực bủn rủn, chỉ đành tạm thời buông nàng xuống, tựa trong ngực ta, tự mình cũng ngồi xuống xoa bóp cách tay hòa hoãn kình đạo.
Ta không biết Lạc Thần khi nào mới có thể tỉnh lại, lấy ta sờ lên thân thể của nàng, cũng không còn lạnh như lúc trước, coi như đang hồi phục, lúc này mới thoáng thấy yên lòng.
Vấn đề trước mắt là, vốn Lâm Vũ Hanh đang đi theo ta, giờ lại không hiểu đã cạy đi nơi nào. Bốn phía một mảnh đen kịt, ta không thể bảo đảm cái loại cầu thang này sẽ thẳng tắp một đường thông đến cuối cùng, có lẽ có chỗ nhánh nhỏ, có lẽ có những chỗ rẽ vào, nhưng điều này ta đều không rõ, nói không chừng đường Vũ Lâm Hanh đi đã lệch hướng so với ta. Loại tình huống này trước kia ở trong mộ đã gặp qua mấy lần, ta lau đi mồ hôi lạnh, cố gắng thuyết phục bản thân đừng bối rối, nếu như ta rối loạn, Lạc Thần đang hôn mê ai sẽ chiếu cố?
Nghĩ kĩ điều này, ta không dám ở chỗ này chờ lâu, nghỉ ngơi một hồi, ôm lấy Lạc Thần dò dẫm bước vào trong.
Mặt đất dưới chân có chút nghiêng nghiêng, ta cảm thấy như đang dây dưa đi trên một sườn núi. Ngay sau đó, dưới chân đột nhiên vượt qua một vòng lạnh buốt, hóa ra và đạp phải nước.
May mà nước này không sâu, vừa tới mắt cá chân, bước qua nước, ta lần nữa bước lên mặt đất khô ráo.
Càng đi vào trong, một loại khí tức cũ kỹ ẩm ướt bốc tới, ta cảm thấy ta đang lâm vào một hoàn cảnh bị đè nén vô hạn, loại áp lực này xâm nhập không vào ta cũng càng tỏa ra một cách rõ ràng, Tuy rằng ta có thể nhin thấy trong đêm, nhưng là chỉ có thể lờ mờ phân biệt đại khái vật phát sinh xung quanh, bốn phía như cũ là một mảnh hỗn độn, loáng thoáng trông thấy cách đó không xa có một đồ vật hình vuông, cực lớn, bên ngoài có điểm nhô ra, theo bộ dáng đó thì hình như là một cái đại đỉnh.
Ta xem vật kia hình dáng có chút dữ tợn, nhất thời không dám nhìn nó, Nếu như cái kia thật là cái đỉnh…, bên cạnh chắc là nơi nào trọng yếu rồi, bởi vì đỉnh là một loại lễ cụ cũng tế, đối với quý tộc mà nói chính là biểu tượng của sự trang nghiêm trọng thể, sẽ không tùy tiện mà sắp đặt vào cái góc vô vị nào đó.
Cho đến hiện tại, ta mới phát giác ra cái này gọi là lăng mộ tu kiến chẳng có kết cấu gì, nó giống như một dạng liều lĩnh, nhưng lại không mất đi tinh tế tỉ mỉ của người làm ra nó.
Một người như vậy, hắn sẽ không dựa theo lẽ thường để xây lăng mộ, hắn đi đến nơi đây, đoán không được bước tiếp theo quang cảnh sẽ thế nào, bình thường lăng mộ phong tỏa kỹ, không ai qua được thông đạo, nhĩ thất, chủ điện, hậu điện, minh cung các loại,..,căn cữ vào long khí phong thủy đi về mà định ra, tuy là thiên biến vạn hóa, nhưng cũng là không biết đến cái kết cấu phong thủy kia.
Mà đây là đâu? bố cục và phương hướng thật không thể tưởng tưởng nổi, ta thậm chí còn cảm thấy, tòa lăng mộ này vốn cũng không phải là nơi yên giấc của một người được mọi người tôn sùng, cùng lắm chỉ là một cái mê cung mà thôi.
Trong mê cung này, không biết chôn giấu bí mật như thế nào, mà ngươi một khi đi tới, có lẽ sẽ bị giam chết ở bên trong.
Ta thật lâu chưa ăn uống gì, thập phần đói khát, thân thể cũng mệt mỏi không chịu nổi, đi vào bước tựa như bước trên bông, lập tức không thể không dừng lại được, lần mò đến bên một vách tường ngồi xuống. Lạc Thần thân thể vẫn lạnh buốt như cũ, ta ôm nàng lâu như vậy, mình cũng đông lại thành được một đoàn, trong bóng tối, ta sờ sờ mặt nàng, hô hấp của nàng ngày càng đều đều, coi như không có bao nhiêu khổ sở, lúc này mới an tâm, đem cái cằm chôn ở cổ nàng.
Nang ngay lại chỗ này, ở trong ngực ta, dù bốn phía là một mảnh màu đen, ta vẫn thấy trong đáy lòng tuôn ra chút tình cảm ấm áp, không khỏi đem nàng ôm chặt một chút.
Đột nhiên, soạt….soạt…, ta giống như nghe được một hồi tiếng nước bắn.
Ta lập tức cảnh giác, nghe âm thanh hình như có người đi tới.
-Yêu nữ, là ngươi sao? – Ta không dám động, trầm thấp lên tiếng:
-Hay lại là Hoa Tích Nhan?
Như trước không có người trả lời ta.
Ta nhìn về phía đường ta đi lúc trước, chỗ đó vốn có chỗ nước đọng, hiện tại vẫn là một mảnh hỗn độn, không có lấy bất kỳ người nào khả nghi. Nếu như chỗ đó có người, mắt ta vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy bộ dáng hắn.
Chẳng lẽ ta nghe nhầm?
Đúng lúc này, ta chợt ngửi thấy trong hơi thở có một loại hương vị kỳ quái, có điểm giống xạ hương, trong nội tam ta run rẩy, đứng dậy, Cửu Vĩ bên cạnh thoắt cái cũng bắn lên, nhảy đến bên trên vách tường, trầm thấp gào thét.
Mùi xạ hương này xem ra ngày càng nông. ngay đó trên bả vai ta đột nhiên đau đớn, toàn bộ bả vai như bị răng nhọn cắn vào, một loại đau đớn đâm qua cuốn tới.
Ta buồn bực hù một tiếng, thân thể loạng choạng, cơ hồ chút té xuống dưỡi, trong lúc bối rối xoay người, sau lưng lại chẳng có gì.
Ta sờ lên bờ vai, vải bị xé rách, dùng tay sờ một cái, có thể sờ đến nơi bị cắn, trong đầu ta lập tức hiện lên những bóng đen ngồi cạnh Tỏa Liệm kia. Nhìn khắp nơi, ngay song đó liền nghe được một hồi âm thanh đấu đá, hình như là Cửu Vĩ đã từ trên tường nhảy xuống, cùng một cái bóng đen triền đấu.
Cái bóng đen kia đứng thẳng lập tức vùng lên, hình dáng giống người, nhưng nhỏ hơn, xem ta giống một hầu tử, hơn nữa tốc độ của nó thật nhanh, cơ hồ có thể so với Cửu Vĩ.
Rất nhanh, ta đã cảm thấy mọi thứ bắt đầu hỏng bét, thân thể bắt đầu trở nên cứng đờ, một hồi đầu váng mắt hoa, ta mới biết ta đã trúng độc rồi.
Ta loạng choạng sờ đến người Lạc Thần, muốn ôm nàng thoát đi, có điều đều là phí công. Ta run rẩy sờ tới thân thể nàng, nàng giống như ta giật giật, ta cho rằng nàng muốn tỉnh, kêu nàng vài tiếng, lại không có phản ứng.
Lúc này ta mới triệt để sợ hãi, loại sợ hãi không có biên giới, ta biết rõ ta sắp không xong rồi, trong đầu mơ mơ màng màng, giống như là uống “Ma phi tán”, thân thể bị tê dại không thể động đậy, lộ ra một loại cảm giác hoảng hốt.
Cả người như trôi nổi ở trong một hồ băng, đột nhiên cảm thấy mốn khóc, loại thống khổ ngày cùng người bị chém mấy đao vào chỗ hiểm mất máu quá nhiều giống nhau, ta chẳng qua là đang đợi chết mà thôi.
Không biết vì cái gì, trong lúc hoảng hốt, ta cảm giác mình thực sự ở trong một hồ nước, cái hồ nước thâm trầm, chiếu rọi lấy bầu trời một vòng đạm nguyệt, sau đó, ta đã nhìn thấy Lạc Thần.
Nàng tự đứng ở trong hồ nước, ở trước mặt ta, hồ nước vừa vặn chưa quá eo của nàng.
Bên cạnh nàng nở đầy hoa sen, nước hồ đen tựa như bầu trời ban đêm, những bông sen đỏ tươi như máu, có phần xinh đẹp, nước lẳng lặng vờn quay nàng, hiện ra màu đỏ quỷ dị. Mà nàng như cũ mặc y phục trắng thuần khiết, chỉ là bên trên điểm rất nhiều hồng mai, bên hông lại đỏ một mảng lớn.
Nàng nhìn ta cười, môi mỏng mấp máy, ta nghe không được nàng nói gì, ngược lại thân hình nàng lung lay, ở trước mặt ta ngã xuống, chìm vào trong nước.
Ta cúi đầu nhìn, trên tay vậy mà đang cầm một thanh kiếm.
Trên kiếm có chất lỏng đỏ tươi, chậm chạp nhỏ xuống, tan vào trong hồ nước đen.
Ta thực sự điên rồi.
Ta quả thực điên rồi.
Ta…ta gϊếŧ nàng?