Tấu chương đầu tiên từ tứ cầm thú do Phong Chi Lâu cung cấp.
Nhân vật: Tấn Trữ Thần, Hỗn Hỗn. Nhân vật chính: Lâu đệ.
===========================================================================
Nếu có một câu mà chắc chắn tất cả mọi người đều đã nghe thì chính là 'Thời gian là con dao gϊếŧ heo'! Nhưng con dao này đối với tứ cầm thú Phong Hoa Tuyết Nguyệt mà nói thì thật sự không đúng. Nhiều lắm cũng chỉ là mặt các nàng từ nhiều thịt biến thành ít thịt mà thôi.
Từ lúc các nàng xuyên tới Ô Tô, rơi vào thanh lâu, cầm bốn cây cải trắng một người một củ rồi đến khi vào 'vườn hoa' nhà mình là vừa tròn hai năm.
Lạc Lạc xét thấy mức độ đáng giá của kỷ niệm này còn trọng đại hơn so với Phượng tỷ cường gian lão đại, cho nên nếu không đi ra ngoài chơi một chút, chiêu đãi mình cho bõ thì sao được?
Vì thế, sau khi thảo luận nửa ngày, bốn người quyết định đi tới chỗ Tấn huynh, thánh 'ăn cơm nát' (chỉ người ăn bám vào đàn bà) mà bốn người tình cờ quen biết, địa điểm tại quán trà vừa mở cùng nhau lúc hưu nhàn để vui chơi nửa ngày.
Về phần quá trình ra sao…Mọi người biết đấy, không tìm chút việc vui thì sao có thể sống được với những chuỗi ngày nhàn rỗi bình thường?
Ngẩng đầu lên đã qua buổi trưa, cuối cùng đã tới lúc!
Thay quần áo xong xuôi, lấy ngân phiếu đầy đủ, báo cáo cẩn thận nơi đi, bốn người quang minh chính đại tiêu sái ra khỏi Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu, hưng phấn xông đến nhã gian ở Phù Vân Tụ mà thánh ăn cơm nát đặc chế vì bốn người, không khỏi một trận cảm khái.
– Tấn huynh, gần đây tốt không? – Hoa Chi Phá đi đầu hỏi.
Tấn Trữ Thần thấy bốn người thì lập tức chắp tay:
– Tốt lắm, bốn các ngươi mãn hạn ra tù?
– Cái này không gọi là mãn hạn ra tù, cái này gọi là hình thức tại ngoại…trong một ngày! – Phong Chi Lâu bi tráng cảm thán. Chẳng bao lâu nữa anh sẽ tự do, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm. Hiện nay, một năm mới được một ngày nghỉ, không phải ngày hội đặc biệt thì còn không cho đi dạo phố! Bi thảm, bi thảm dữ dội! Thật sống không bằng chết.
– Không sai. Hết thảy bi kịch đều do Tiểu Thần Thần ngươi tạo ra – Nguyệt Chi Loạn oán niệm nhìn chằm chằm Tấn Trữ Thần. Nếu không phải một năm trước bọn họ cùng nhau đến quán trà này gặp bằng hữu với danh nghĩa đại gia rồi bị bắt được thì cũng không rơi vào kết cục như hôm nay. Cẩn thận mấy cũng có sai sót, cẩn thận mấy cũng có sai sót mà.
– Đúng vậy, hôm nay nếu ngươi không làm tốt phương sách vẹn toàn cho ông thì ông liền làm lần lượt cả nhà ngươi – Tay trái Tuyết Chi Lạc vuốt ve ngón giữa tay phải, trong mắt lộ ra tia tà ác.
Mọi người trợn mắt nhìn nàng một cái. Tên này buổi tối chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ sao? Du Lăng sao chưa cho nàng ăn no đã thả nàng ra ngoài làm hại nhân gian.
– Yên tâm, sai lầm một năm trước ta cũng ghi tạc trong lòng. Sau khi cải tiến, chỉ cần có gió thổi cỏ lay thì chúng ta lập tức chạy theo cửa ngầm trốn tới phòng cách vách. Cửa cũng có mật khẩu, ngoài ta ra tuyệt đối không có người thứ hai biết, vì vậy yên tâm vui vẻ đi.
Mẹ kiếp, có mật khẩu…… Có tài! Tứ cầm thú vừa lòng yên tâm, mọi người nhìn nhau cười, chỉ thấy Tấn Trữ Thần vỗ vỗ tay, một đám nữ tử liền đi vào, phân thành các nhóm: cuồng dã, ôn nhu, quyến rũ, tài nữ, hành động, còn mang vào cả la lị, ngự tỷ, nữ vương, song sinh…… Chờ đã chậm thôi…… Bốn người run rẩy hoa cả mắt, bị mùi son phấn vờn quanh tiêm nhiễm toàn bộ.
– Các huynh đệ, không cần lo lắng, phòng cách vách ta đã bài trí mười cái lư hương dùng Long Đản (hay hương Long Diên, chất chuyên dùng sản xuất nước hoa), bảo đảm vào phòng cách vách như vào chỗ hỏa hoạn, nồng đến mức người quanh đó mười dặm cũng ngửi thấy hương. Chút son phấn này sợ cái gì! – Tấn Trữ Thần giơ chén trà trấn định.
– Không hổ là Tấn huynh, ngã một lần khôn thêm một chút – Phong Chi Lâu chắp tay bội phục.
– Ngu thế, cách vách giống đám cháy thì chúng ta còn có thể đợi để mà về sao! – Tuyết Chi Lạc không nhịn được khinh bỉ Phong Chi Lâu. Thằng nhãi này trong đầu toàn phân!
– Đúng vậy, ngu ngốc – Nguyệt Chi Loạn cũng khinh bỉ nói.
– Biến! – Phong Chi Lâu rống to. Mẹ nó lại liên thủ khi dễ ta, có gian tình thì giỏi à, ông và lão đại cũng có một chân. (Mọi người cười: Thì ra là thế……!)
– Phá, sao ngươi không nói lời nào? – Tấn Trữ Thần biết ý bảo mọi người tản đi để lại không gian yên tĩnh, quay đầu thấy Hoa Chi Phá không nói một lời chỉ uống trà xem diễn, hơi không bình thường.
Chỉ thấy Hoa Chi Phá bình tĩnh buông chén trà trong tay, tiện đà cười vô cùng siêu thoát nói với bốn người:
– Vừa nãy hình như ta thấy Tiểu Trúc và Tiểu Linh.
Một trận sét xuất hiện, trong phòng yên tĩnh, bốn người đều như thấy ngày đó của một năm trước, cửa bỗng nhiên bị đá ra. Bốn người nhất tề nhập vào cảnh tượng, phát lạnh mạnh mẽ, do dự nhìn thoáng qua cửa.
Vài giây sau.
– Ta đề nghị, lập tức giải tán! – Phong Chi Lâu bất an nói. Năm trước chưa làm gì, chỉ uống một ly rượu của một muội muội, Vị Triều đã cho ta ngủ ngoài phòng trong một tháng…… Năm nay ta ăn hai quả nho…… Nói không chừng ngay cả cái bàn đá ngoài phòng cũng bị dọn đi cho ta trực tiếp ngủ sàn.
– Mau mở cửa ngầm – Nguyệt Chi Loạn lui đến bên cửa sổ thúc giục nói. Lâu nhi một tháng không cho về phòng, cái này đáng cái khỉ gì so với lão tử, cái gì cũng chưa uống cái gì cũng chưa làm, vừa mới vào phòng các nàng đã đánh tới. Trao túi giữa đường, chỗ đẹp chưa đến đã mất công chôn cùng, ban ngày lo lắng đề phòng trốn tránh ám khí của Tiểu Tuyệt Nhi, buổi tối không dám nằm trên giường, sợ rằng ngày hôm sau tỉnh lại ở trong phòng Tiểu Hắc (thần chết), đã chết cũng chưa biết. Tinh thần và thể xác bị ngược đãi nghiêm trọng.
– Cửa ngầm cái gì, trực tiếp trèo cửa sổ, bớt việc – Nói xong Tuyết Chi Lạc liền nhấc chân qua cửa sổ. Không phải ta sợ chết, bị Du Lăng áp mới là sống không bằng chết, ông đường đường là công quân. 200Gb kỹ thuật AV tu luyện nội công đã bị mất ở trong tay Du Lăng, thương biết bao nhiêu cho các muội muội đã chết, xót biết bao nhiêu cho tâm của tiểu thϊếp, thể diện của thánh AV nay còn đâu! Không được, nói gì cũng phải trèo cửa sổ, ông chưa chuẩn bị để chết.
Thôi đi đừng giả vờ. Năm ấy không phải là do ngươi đùa quá phận, trực tiếp bị giam lỏng nửa tháng, đêm nào cũng kêu gào khiến toàn bộ Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu mất ngủ sao. Yên tâm đi, mọi người đều biết chuyện ngươi là thụ. Không có gì mất mặt đâu.
– Nhanh chóng giải tán – Hoa Chi Phá là người đầu tiên lui đến cách vách, Phong Chi Lâu và Nguyệt Chi Loạn cũng lập tức theo sau, Tuyết Chi Lạc nhìn độ cao dưới cửa sổ xong thì bình tĩnh thu chân lại:
– Lâu này quá thấp, không đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Lần sau đổi cái cao hơn sẽ trèo.
Mọi người phỉ nhổ trong lòng: Ngươi có thể giả bộ thêm lúc nữa. Được rồi, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là năm người đã ở vị trí và cương vị riêng cho từng người, ở phòng cách vách xuất hiện một hình ảnh văn nhân nhã sĩ gặp nhau.
Mà hình ảnh này duy trì suốt hai canh giờ.
– Shit, không có một chút vấn đề, lão đại ngươi nhìn lầm rồi phải không? – Phong Chi Lâu bất mãn bỏ bút xuống, làm nửa ngày mà ngay cả một cục phân cũng không có, lãng phí thời giờ của bổn công tử.
– Không thể, ta có mù cũng nhận ra được Tiểu Trúc và Tiểu Linh – Hoa Chi Phá nhíu mi, nàng tuyệt đối không thể nhìn lầm giọng nói lạnh lùng cộng thêm biểu tình vui sướиɠ khi người gặp họa kia.
– Lạc nhi, mau chọc mù mắt lão đại – Nguyệt Chi Loạn vội vàng trêu chọc.
– Loại chuyện này phải để Lâu đệ, ta là người nhã nhặn.
– Nhã nhặn mợ ngươi, ngươi là bạo lực nhất biếи ŧɦái nhất – Phong Chi Lâu kích động ném một cái bút lông qua chỗ Tuyết Chi Lạc.
Tuyết Chi Lạc nghiêng đầu né tránh, cũng không quản gì nữa liền cầm nghiên mực trước mặt ném qua, tuyệt đối không sợ ném chết người, nói không chừng là đang ước gì ném chết Phong Chi Lâu, tốt nhất là ngay cả Vị Triều cũng không trị được.
– Rõ thối! Rõ ràng biếи ŧɦái bạo lực nhất là Loạn nhi – Mắt thấy Phong Chi Lâu dùng cây quạt đánh bay nghiên mực qua thì Tuyết Chi Lạc liền tiếc hận, thế mà không chết ngươi, thực xin con bà nó lỗi nghiên mực này.
– Đi tìm chết, ông thuần khiết chung thủy nhất – Mạo hiểm né tránh nghiên mực Phong Chi Lâu đánh tới, Nguyệt Chi Loạn kinh dị, cũng không khách khí nâng một đống sách vở lên, sách vở bay liên hoàn gắng ném chết hai tên bại hoại kia.
– Ta nhổ vào! Giả vờ cái mẹ gì, không có cái còng tay kia thì ngươi đã sớm đi gian díu với tiểu muội muội mẹ nó rồi, bà vợ người ta – Phong Chi Lâu và Tuyết Chi Lạc cùng mắng. Không biết xấu hổ nhất chính là ngươi.
– Mẹ nó, các ngươi là đang ghen tị ông toàn tâm toàn ý với Tiểu Tuyệt Nhi . Hai tên dâʍ đãиɠ – Nguyệt Chi Loạn giơ ngón giữa, sợ gì các nàng nói đúng. Nhưng đúng thì sao? Thân thể ông hoàn toàn trung thành với Tiểu Tuyệt Nhi, tinh thần có thoáng qua bên ngoài cũng chỉ là tình cảm nhất thời. Vị Triều và Du Lăng mù mắt chó mới nhìn trúng hai tên lòng dạ không trong sạch như các ngươi.
– Thật ầm ĩ! Có thời gian cãi nhau không bằng nghĩ xem vì sao mấy người Niệm Khanh các nàng không tiến tới gϊếŧ đi! – Hoa Chi Phá không thể nhịn được nữa mở miệng. Một ngày không ầm ĩ liền như nghiện thuốc, bệnh. Nhưng ngẫm lại thật kĩ, bây giờ không ầm ĩ thì lúc về Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu……Có thể thật sự không còn cơ hội ầm ĩ!
– Trữ Thần?
Cửa bị mở ra cạch một tiếng, tim bốn người nhất thời ngừng đập, sau khi thấy không phải là các hoa khôi thì mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng còn thánh ăn cơm nát thì ngày tim ngừng đập cũng không còn xa.
– Hỗn Hỗn…
– Sắp ba canh giờ rồi, nên trở về phủ.
– Được. Ta đi đây – Tấn Trữ Thần nuốt xuống một ngụm nước miếng trả lời.
Lê Hỗn mỉm cười nhìn về phía bốn người kia, vuốt cằm một cái, xoay người xong lại dừng lại:
– Vừa rồi bốn vị phu nhân và ta hội trà ở cách vách, các nàng vừa đi. Bốn vị công tử cũng nên sớm trở về một chút.
– …… – Đây là ý gì? Chân tướng chỉ có một: Chờ chúng ta trở về tự thú…… Bốn cầm thú ai oán trừng mắt nhìn người vừa thề son sắt. Kết giao không cẩn thận, kết giao không cẩn thận mà. Haiz…… Cái gì cũng chưa đυ.ng đến, nên đến thì nhất định sẽ đến.
Trở lại Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu, không khí hiện tại có thể gọi là áp lực ngầm. Tứ cầm thú có vẻ đang lưu ý thật kĩ biểu tình của mọi người và động tĩnh bốn phía. Lúc đi vào trong đại sảnh, như có một cỗ áp lực bị nén đập vào mặt. Bốn hoa khôi ngồi ngay ngắn ở trên, tứ cầm thú đứng ở một bên, giống y xì cảnh thẩm tra tội phạm.
– Đã trở về? – Niệm Khanh cười mở miệng hỏi.
Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn lập tức lui về phía sau một bước,nhanh chóng ngậm chặt miệng, đẩy cho lão đại đi ứng phó. Hoa Chi Phá thấy thế thì trong lòng gầm to một tiếng, nghĩ rằng lui về phía sau thì sẽ không sao sao! Ta chết, các ngươi cũng không sống được!
– Đã trở về – Cung kính trả lời, trên mặt hoàn toàn bình tĩnh. Kỳ thật từ thời khắc nàng nhìn thấy Tiểu Trúc và Tiểu Linh thì đã ngay lập tức tính toán lời khai: Khi tất yếu sẽ chối sạch sẽ. Dù có chết nàng cũng muốn là người chết nhẹ nhàng nhất.
(Tác giả: Bằng không các ngươi nghĩ Niệm Khanh bình tĩnh uống trà không nói lời nào như vậy là đang hưởng thụ không khí sao?)
– Ừ, tán gẫu với Tấn công tử vui vẻ chứ?
Đối phương cười càng rạng ngời thì Hoa Chi Phá liền càng bình tĩnh, không biết mặt trời ngày mai có sáng không, thật sự luyến tiếc mà rời đi thế giới này. Lâu đệ, Lạc Nhi, Loạn Loạn, các ngươi bảo trọng. Lão đại xin lỗi các ngươi!
– Ta chỉ uống trà, ba người các nàng tán gẫu – Hoa Chi Phá không chút do dự thanh minh cho mình.
Ba người lại một lần nữa đồng loạt ngẩng đầu nhìn nàng.
Trời ạ, tiện nhân lão đại lại định chỉ lo cho bản thân – Phong Chi Lâu.
Mẹ nó, chết cũng kéo ngươi theo – Nguyệt Chi Loạn.
Tiện nhân, muốn làm sạch cho mình, nằm mơ – Tuyết Chi Lạc.
– Đúng vậy đúng vậy, lão đại chỉ uống trà, chuyên uống trà Dung Tuyết cô nương đưa – Phong Chi Lâu châm chọc nói.
Ba người cả kinh, tên ngu ngốc này, chưa đánh đã khai, dù cho đối phương biết cũng không thể thừa nhận. Trong nháy mắt, ý nghĩ lột da cạo lông sạch sẽ con thỏ con Phong Chi Lâu lót bồn cầu để ngồi đều đã xuất hiện trong đầu ba người.
– Dung Tuyết cô nương? – Niệm Khanh cười rất hòa ái dễ gần.
Hoa Chi Phá ra mồ hôi lạnh ướt sũng lưng. Nếu Lâu đệ ngươi đã ra chiêu, vậy đừng trách ta.
– Ừ, người pha trà ngon nhất Phù Vân Tụ, lúc trước giúp nàng chút chuyện nhỏ nên nàng pha chén trà để cảm tạ ta. Nhưng thật ra cũng không thiếu phần Lâu đệ, quả nho chua như vậy cũng ăn ngon lành.
Phong Chi Lâu mềm nhũn chân, thiếu chút nữa quỳ xuống luôn. Hay lắm lão đại, ta không định chết nhưng ngươi, chờ chết đi. Lạc nhi, Loạn nhi, cùng đến đây đi, xem ai chết thảm hơn.
– Ta ăn ngon cũng không thoải mái bằng Loạn nhi và Lạc nhi đâu, ngâm thơ đối đáp với vài vị tài nữ, rất sung sướиɠ – Điển hình của mình chết cũng phải lấy người làm đệm lưng. Cho nên mới nói, tứ cầm thú là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Loại chiến hữu như vậy, khả năng rất thấp còn hàng tồn chất lượng thấp hơn.
Ăn cái shit, ngâm thơ mợ ngươi, đối thơ mợ ngươi, trà còn chưa uống được vào mồm đâu. Bỉ quỷ xả, ai không muốn chứ. Tuyết Chi Lạc trầm mặc nghĩ. Dù sao thì nhất định là toàn đội đều bỏ mình, vậy làm bão táp mãnh liệt thêm chút đi.
– Sung sướиɠ nữa cũng không so được với Lâu đệ ngươi, phải ôm trái ấp vui đến quên cả trời đất – Nguyệt Chi Loạn hiền lành vỗ bả vai Phong Chi Lâu, âm thầm dùng sức. Lâu nhi à, ngươi bất nhân thì chúng ta bất nghĩa, nhưng dù ngươi hữu nhân thì chúng ta cũng vẫn bất nghĩa. Ngươi hại Tiểu Tuyệt Nhi nhà ta không ngừng lấy ám khí để đe ta, vậy đừng trông mong ta sẽ buông tha ngươi.
– Đúng vậy Lâu đệ, ngươi định trèo lên Vị Triều sao? – Tuyết Chi Lạc vẻ mặt tiếc rẻ rèn sắt không thành thép.
Nguyệt Chi Loạn và Hoa Chi Phá đều nhất trí đồng ý, Vị Triều trư du mông tâm (nghĩ không thông suốt, hồ đồ), mắt thỉ hồ nhãn (gỉ làm mờ mắt), tạo nhiều nghiệt chướng nên mới thích người như ngươi.
Cửa bên này sung sướиɠ, cửa bên kia xem ra cũng rất sung sướиɠ.
– Thật sự là tai vạ đến nơi cùng nhau cản, không ai tốt hơn ai – Du Lăng khẽ chớp mắt phượng, cười tà mị cùng ba người, thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt lo lắng.
Vị Triều sắc mặt âm trầm ở cách đó không xa âm thầm nghe Nguyệt Chi Loạn nói, nhìn Phong Chi Lâu một cái, cười lạnh không nói.
Ly Tuyệt xem cũng như không xem, đã sớm hạ quyết tâm xong xuôi, muốn cho Nguyệt Chi Loạn vô lại nhớ thật lâu. Một cái vòng tay quả nhiên vẫn chưa đủ?
Còn lại Niệm Khanh là bình tĩnh nhất trong bốn người, vẫn như không có chuyện gì, thản nhiên nhìn bốn người đang hành động, tao nhã uống một ngụm trà, chậm rãi chờ các nàng tự thú nhận hoàn toàn.
Còn có tứ đại nha hoàn đứng ở phía sau tứ đại hoa khôi đã sớm sảng khoái chuẩn bị tốt, tứ đại thiên vương thầm nhủ phải thay các tiểu thư giáo huấn thật tốt tứ cầm thú này một chút.
– Mẹ kiếp, đừng nói các ngươi không thế. Nhiều muội muội như vậy, giả bộ cái gì! – Phong Chi Lâu tránh khỏi tay của Nguyệt Chi Loạn, tư thế không từ bất cứ giá nào. Không phải chỉ là ngủ sàn thôi sao, ông sợ cái gì! Còn tên bị áp Lạc nhi, ngươi khẩn trương chuẩn bị tinh thần. Tâm hồn bị thương của lão đại. Dù thế nào đi nữa thì bi kịch nhất cũng không tới phiên ta!
Không được, muốn ngọc đá cùng vỡ? Tử đạo hữu bất tử bần đạo. Thế nào cũng không thể cho chuột bạch nhà ngươi giành trước, ánh mắt Hoa Chi Phá biến đổi, chuẩn bị tốt màn hỏi đáp.
Tuyết Chi Lạc và Nguyệt Chi Loạn liếc nhau, nhất trí quyết định giao cho Phong Chi Lâu, tất cả đều do tên ngu ngốc này mà ra, không chết nàng là không được!
– Ta thành thật, kỳ thật tất cả đều là do Lâu đề nghị. Ta chỉ là bất đắc dĩ đi theo mà thôi – Lão đại nói xong làm gương đứng ở bên người Niệm Khanh, xem ra là tính trở về phòng rồi bị phạt từ từ.
– Đúng vậy, là do Lâu đề nghị đi chỗ đó, chúng ta đều nói không đi, bảo nàng không nên đi, ngăn thế nào cũng không ngăn được – Nguyệt Chi Loạn là người thứ hai, thật cẩn thận tiêu sái đến bên người Ly Tuyệt, nhìn sắc mặt đen kịt của Ly Tuyệt thì khóe miệng co quắp, Thượng Đế phù hộ, đừng để Tiểu Tuyệt Nhi gϊếŧ con.
– Lâu, về sau muốn đi thì đi một mình đi, đừng kéo chúng ta đi – Tuyết Chi Lạc bất đắc dĩ nói, chậm rì rì về tới bên người Du Lăng, trưng lên một biểu cảm bất đắc dĩ.
– …… – Phong Chi Lâu không nói gì, nhìn sắc mặt của Vị Triều là nàng hoàn toàn hết hy vọng. Đừng nói là sàn, có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai thì nàng đã thỏa mãn. Đến cuối cùng, bi kịch vẫn là ta…… Trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy, sau này…… ai có thể bảo đảm không như vậy? Vận mệnh của chuột bạch chính là một bô bi kịch.
Vì thế, sau thời gian nửa chén trà nhỏ, các viện đều dẫn người trở về.
Hôm sau, ở căn cứ của bốn người, bốn người bất ngờ còn sống đều xuất hiện, cũng chưa nói gì cả, ôm đầu khóc rống mới là vương đạo.
– Ông trời ơi, Niệm Khanh cắt khấu hết tiền tiêu vặt của ta, còn nói muốn minh châu Nam Hải của Thiên Đức Hiên. Tiền riêng của ta…… A, anh không muốn sống nữa. Lâu, ta muốn gϊếŧ ngươi – Nói xong Hoa Chi Phá vọt đến.
Phong Chi Lâu dùng chân cũng đoán được:
– Gϊếŧ cái mẹ ngươi, ngươi có thảm bằng ta không? Vị Triều cho ta ăn Nhuyễn Cốt Tán, đến bây giờ ông đi đường cũng nhuyễn muốn nằm sấp trên đất. Ngày hôm qua chưa nói một lời nào đã bảo ta mau cút đi. Hôm nay nói muốn ăn gà luộc ta tự làm, không làm được thì đừng xuất hiện trước mặt nàng. Shit! Ta bây giờ đến cầm đũa cũng không nổi chứ đừng nói đến gϊếŧ gà – Xác thực là chân của Phong Chi Lâu còn chưa nhắc đã muốn té khiến nàng thiếu chút nữa ngã sấp, buồn cười miễn bàn.
– Rõ thối! Ngươi thế đã là gì! Ngươi xem! – Tuyết Chi Lạc hạ cổ áo một phen.
Mọi người hít hà một ngụm khí lạnh.
– Du Lăng cầm tinh con chó phải không? – Hoa Chi Phá chậc chậc tán dương.
– Đây không phải là trọng điểm, ngày hôm qua Lạc nhi rất thích phải không? – Nguyệt Chi Loạn cười da^ʍ nhìn những vết hôn rậm rạp trên người Tuyết Chi Lạc.
– Còn phải nói sao, tiếng kêu kia khiến ta nghĩ đến cảnh gϊếŧ heo. À thiếu chút nữa quên mất, tiếng kêu của lão đại ngươi cũng không tồi – Phong Chi Lâu lấy lỗ tai tán thưởng. Lão đại và Lạc nhi….. Chậc chậc, đáng thương.
– Gϊếŧ mẹ nó heo nhà ngươi, lo gϊếŧ gà của ngươi cho tốt đi – Tuyết Chi Lạc lười đi quản lão đại bị áp hay không, giờ nàng có một cỗ oán khí nghẹn không có chỗ phát tiết sắp gϊếŧ người đến nơi, lấy cá tính của Du Lăng thì quỷ biết lần này muốn áp bao lâu! Mẹ nó.
– Ta gϊếŧ gà thì làm sao? Ông mà cao hứng thì lấy bát tiết gà hất toàn thân ngươi cho ngươi trừ tà cũng được nữa.
– Con bà nó, lão tử vần chết ngươi!
– Đến đi!
……
……
Hoa Chi Phá quay ngoắt 180 độ xem thường, chọn cách không nhìn hai kẻ phát triển đến trạng thái đồ ngốc Lạc trên Lâu dưới, hỏi Nguyệt Chi Loạn:
– Loạn Loạn, tối hôm qua ngươi bị làm sao?
– Không làm sao cả.
– Sao có thể? – Hoa Chi Phá sửng sốt. Ly Tuyệt tốt như vậy?
– Khai mau đi người – Phong Chi Lâu phụ họa cho Tuyết Chi Lạc nói.
– Ta thấy Ly Tuyệt ở ngoài (ý nói đi nɠɵạı ŧìиɧ) – Tuyết Chi Lạc tiếp lời Phong Chi Lâu nói tiếp.
– Biến! Tiểu Tuyệt Nhi chỉ bắt ta viết kiểm điểm mà thôi – Nguyệt Chi Loạn mắng. Ngươi nghĩ rằng ông quá thoải mái sao, kiểm điểm thật là tốt biết bao? Lão tử viết ba trăm lẻ tám tờ, nàng không liếc mắt lấy một cái cứ thế mà xé, còn tay của ta như bị xích, buông khỏi bút lông liền như bị chặt đứt. Xem đi! Tay ông đến bây giờ vẫn còn run lẩy bẩy.
– Chậc chậc…… Chẳng trách thần sắc tiều tụy, tay phải vẫn còn giấu sau lưng, thì ra là vì cầm bút lông – Hoa Chi Phá đồng tình nhìn trời. Thật bi kịch, nếu ngày mai Niệm Khanh lại muốn thứ đặc biệt gì thì mình cũng không muốn sống nữa……
– Nguyệt Chi Loạn, ngươi lại đi lêu lổng ở đây, còn không mau đi viết kiểm điểm – Trong phút chốc, Tiểu Lục không biết từ phương nào đi ra.
Tay Nguyệt Chi Loạn run lên, khóc không ra nước mắt biến mất khỏi tầm mắt ba người. Xa xa còn có thể thấy nàng cầm bút lông chọc mạnh vào ngực mình……
– Phong Chi Lâu, ngươi không đi làm gà đi? Lêu lổng ở đây làm gì! – Tiểu Hồng cũng quỷ mị như bình thường bay ra, hung tợn đá văng người đang bám dính trên người Tuyết Chi Lạc, trực tiếp kéo Phong Chi Lâu đến chuồng gà ở hậu viện, xem cảnh nàng một thân toàn phân gà lông gà cùng đàn gà múa loạn ……
– Hoa Chi Phá, tiểu thư làm vỡ bình hoa, bảo ngươi đi mua một cái về, muốn cái thời Cảnh Đế nhà Chu. Nếu mua phải đồ giả thì tiểu thư sẽ không vui, hậu quả ngươi tự hiểu – Tiểu Trúc cười với Hoa Chi Phá.
Hoa Chi Phá lảo đảo lui lại vài bước, một tay nắm lấy vạt áo, một tay chống lên bàn đá, chỉ còn thiếu nước nôn ra mấy chục lít máu rồi thì thào: Ta biết mà, ta biết mà, Niệm Khanh cực kì thâm hiểm……
Cuối cùng, vẫn còn có chuyện để nói, ba người đến, Tiểu Linh có thể vắng mặt sao?
– Tuyết Chi Lạc, tiểu thư bảo ngươi buổi tối tắm rửa sạch sẽ chút, ngày hôm qua người toàn mùi hôi thối. Hôm nay nếu còn tắm không sạch sẽ thì nàng sẽ tắm cho ngươi, đảm bảo hầu hạ ngươi 'cực kì tận tình'.
– A! Gió hiu hiu nước sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về. Các huynh đệ, ta đi đây…… – Tuyết Chi Lạc lưu loát đứng lên, ngửa mặt lên trời cười một tiếng dài, trong lòng lệ rơi đầy mặt, theo đồng chí Tiểu Linh ra đi……
Vì vậy, một năm mới vô cùng khoái hoạt của tứ cầm thú lại bắt đầu……
The End!