Nguyệt Chi Loạn và Ly Tuyệt xem như là một đôi thành dưới hoàn cảnh kinh tâm hết hồn, viên mãn một nửa. Người tên Loạn rất tự giác lấy cớ vì chiếu cố Ly Tuyệt mà công khai vào ở trong tiểu viện của Ly Tuyệt, một lòng thầm nhủ từ nay về sau dính chặt lấy người tên Tuyệt, không quan tâm chuyện bên ngoài nữa, dù sao thì đồng tính không có nhân tính là được.
Nguyệt Chi Loạn học tập Phong Chi Lâu đang dính khít lấy Vị Triều, khăng khăng một mực đi theo Ly Tuyệt, chuẩn bị lấy đại nghiệp đẩy ngã làm nhiệm vụ của mình. Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng. Không chỉ Nguyệt Chi Loạn mà đây cũng là mục tiêu cố gắng của Phong Chi Lâu. Chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, đây là loại tình cảnh bi ai biết chừng nào?
Hiện tại có hai cầm thú đang thảo luận 'đại sự' cả đời của Phong Chi Lâu và Nguyệt Chi Loạn.
– Tiếp nối Lâu đệ, Loạn nhi đã rơi vào nấm mồ tình yêu, tứ cầm thú chúng ta thiếu mất hai thật là…hầy, đau đớn lòng – Hoa Chi Phá phe phẩy chiết phiến, vẻ mặt hồi tưởng – Lạc Lạc, ngươi không thể cũng lâm vào ma trảo của Du Lăng được! Nếu không ta sẽ tịch mịch – Nhìn Tuyết Chi Lạc ngồi đối diện đang run rẩy, Hoa Chi Phá rất cảm khái nói.
Mới năm nào bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt bọn họ không chuyện ác nào không làm, hiện tại đã có hai người hoàn lương, thật là không khỏi thổn thức.
Lão đại, ngươi có thể vô sỉ hơn được sao? Hiện tại sắp là mùa thu, ngươi còn cầm chiết phiến tạo gió, ngươi không sợ lạnh chết sao? Tuyết Chi Lạc cũng không biết Hoa Chi Phá trúng phải gió gì lại lấy ra trang phục và chiết phiến bốn người từng mặc lúc đi dạo thanh lâu cùng nhau, xem ra là lão đại cũng có một giai đoạn bị thần kinh!
– Lão đại, ngươi không cần lo cho ta, vẫn nên lo cho chính ngươi đi! – Tuyết Chi Lạc liếc Hoa Chi Phá một cái – Cực phẩm phúc hắc nhà ngươi kia, hắc từ đầu đến đuôi, ta thấy ngươi so với ta còn nguy hiểm hơn, tối thiểu thì Du Lăng đối xử với ta cũng còn không tồi, có gì nói đó, không giống Niệm Khanh của ngươi, nham hiểm!
Hoa Chi Phá ho khan hai tiếng, nhớ đến tình cảnh lần trước bị Niệm Khanh đùa giỡn ở dưới vực sâu thì sau lưng phát lạnh:
– Cái này không cần ngươi nhọc lòng lo lắng, tuy rằng ta không phải là đối thủ của Niệm Khanh nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu – Cố gắng giữ thể diện, bình tĩnh nói.
Ta nhổ vào! Ngươi nhìn thấy Niệm Khanh thì ngay cả nói cũng không dám nhiều lời, giờ lại còn dám nói "cũng không kém hơn bao nhiêu"? Ngươi đó, cũng chỉ khi dễ được mấy chúng ta! Vô sỉ!
– Hừ, lão đại, ta cảm thấy ngươi vẫn nên lo cho Lâu đệ và Loạn nhi thì có vẻ tốt hơn – Tuyết Chi Lạc suy tư một chút, tiếp tục nói – Lâu đệ chỉ cứng miệng, Loạn nhi có sắc tâm không có sắc đảm, đại nghiệp đẩy ngã của hai người này ta thật không dám tưởng tượng – Lắc đầu, run rẩy.
– Cùng lắm cũng chỉ là thụ, có gì không dám tưởng tượng – Hoa Chi Phá cảm thấy có điểm khó hiểu, dù sao có đẩy thì cùng lắm bị đẩy lại thôi, tóm lại thì cũng chỉ có một 'đẩy'! Hơn nữa, chuyện đó cũng không thể luôn luôn ở trên được!
– Lão đại, ngươi tưởng tượng một chút… – Tuyết Chi Lạc nhìn chằm chằm vào mắt của Hoa Chi Phá, chậm rãi nói – Lâu đệ cởi một nửa quần áo, vẻ mặt quyến rũ, mắt hàm chứa xuân sắc, vừa thở hổn hển vừa rêи ɾỉ kêu "Triều Triều", đó là cảnh tượng như thế nào?
Hoa Chi Phá chỉ cảm thấy như bị gió lạnh thổi qua.
– Ngươi cũng tưởng tượng một chút, Ly Tuyệt dùng xiềng xích trói cố định tay chân Loạn nhi, Loạn nhi xấu hổ ngại ngùng, cắn chặt môi, rên hừ hừ khặc khặc kêu "Đừng", đây lại là loại cảnh tượng như thế nào?
Vì sao lại dùng xiềng xích trói Loạn nhi? S&M? Được rồi, là vì Ly Tuyệt làm ám khí và cơ quan ngầm! Nhưng mà có câu học sẽ có chỗ dùng, đây cũng coi như là phát huy hiệu quả tuyệt vời.
Hoa Chi Phá cảm thấy đã không phải là gió lạnh thổi nữa mà là bị đặt trong băng trời tuyết đất, hơn nữa còn có mưa đá rơi. Lạnh ác liệt!
– Lạc, ngươi là nhất! – Hoa Chi Phá vỗ vỗ bả vai Tuyết Chi Lạc – May là không nhìn thấy hình ảnh này, nếu không ta mù mắt.
– Lão đại… – Tuyết Chi Lạc đột nhiên có cảm giác Bá Nha gặp Tử Kì* – Uống rượu! Không say không về!
– Được!
(*Thời Xuân Thu có người tên là Bá Nha đánh đàn sắt rất hay, mỗi lần dạo đàn ý tại cao sơn hay lưu thủy thì Chung Tử Kì đều biết cả. Tử Kì mất, Bá Nha tự nhủ không còn tri âm nào có thể hiểu được tiếng đàn của mình nữa nên đã dứt dây đàn, từ đó không đánh đàn nữa.)
Hai người lấy ra từ bên người ba bốn túm rượu Khai Phong một, ngồi ở gần chỗ sân đình của tứ hoa khôi cũng chính là chỗ Hoa Chi Phá từng chết đuối hụt, hết thảy như còn trước mắt.
Tứ cầm thú bây giờ sớm đã không phải tứ cầm thú trước đây, bởi vì bây giờ các nàng đã đi lên con đường bị bao dưỡng!
Hai người một bên phỉ nhổ Nguyệt Chi Loạn và Phong Chi Lâu, một bên uống rượu nhìn phong cảnh, thỉnh thoảng còn thấy tứ đại nha hoàn đi qua.
Tiểu Hồng và Tiểu Lục một đôi tình chàng ý thϊếp, hiển nhiên không chút cảm thấy đồi phong bại tục, còn cho rằng đây là vinh quang. Đặc biệt là Tiểu Hồng, cũng không biết nàng xoay người làm chủ như thế nào, mặt cười đê tiện nhìn Tiểu Lục, thỉnh thoảng còn kề tai người kia nói gì đó, chỉ thấy đồng chí Tiểu Lục mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng thành đỏ.
Tiểu Trúc và Tiểu Linh có vẻ đặc biệt, ngươi muốn nói là các nàng có gì đó phải không? Các nàng ngay cả chút tiếp xúc thân mật cũng không có, ngươi muốn nói là không có gì? Ánh mắt của đồng chí Tiểu Linh kia thì sao đây? Còn Tiểu Trúc tỷ tỷ, ngươi đừng đi đường mà nhìn xuống giầy mình có được không?
Là gian tình! Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu này khắp nơi lộ ra bầu không khí gian tình.
Hoa Chi Phá đột nhiên rất muốn hát vang một khúc, nhưng nghĩ lại giọng hát của mình thì thôi vậy. Hơn nữa nàng cũng không muốn hát cho thằng nhãi Lạc này nghe!
Hai người uống hết vài hũ rượu thì đã hơi say. Tuy rằng rượu này rất nhạt nhưng vẫn rất mạnh, hơi giống rượu Sake của Nhật, dễ dàng lên đầu. Hoa Chi Phá nhìn sắc trời cũng không còn sớm, khoảng hơn 8 giờ tối, giờ này cũng có thể đã ăn xong cơm tối.
Đường ai nấy đi, ai về nhà nấy. Hai người xử lý xong bình rượu lập tức lảo đảo.
Ngày mai… lại là một ngày mới. Sống phóng túng…hình như cũng không thể thiếu!
Tương đối mà nói, tửu lượng của Hoa Chi Phá vẫn hơn so với Tuyết Chi Lạc, tối thiểu thì trên mặt không có một chút dấu hiệu đang say, mắt sáng thần thanh, không nhìn thấy nàng uống thì tuyệt đối không biết nàng có uống rượu.
Mà Tuyết Chi Lạc lại không giống thế, sau khi uống say thì cười ngây ngô, không giống vẻ lãnh khốc thường ngày, cười có thể gọi là vui vẻ, mắt cũng nheo lại theo.
Hoa Chi Phá tương đối tin rằng nếu thêm một vò rượu thì Lạc Lạc nhất định sẽ hiện hình. Bộ dạng kia thế nhưng là tuyệt đối không thấy được vào ngày thường!
Tuyết Chi Lạc cũng biết mình uống say vì thần trí nàng vẫn thanh tỉnh, chỉ là nụ cười ngây ngô này vẫn không khống chế được. Đương nhiên, kiểu cười ngây ngô này là biểu hiện say rượu, mà biểu hiện say rượu của nàng cũng không chỉ đơn giản có vậy. Hiện tại Tuyết Chi Lạc thầm nghĩ phải nhanh chóng trở về phòng, tránh để người khác thấy được vẻ mặt ngu ngốc của mình. Chẳng qua là lúc nhìn thấy màu đỏ phiêu dật thoát tục kia thì cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
Du Lăng trên người hồng y phiêu phiêu, tấn vân loạn sái, phong phong nhã nhã, trong tay cầm một vò rượu, ngồi ở trên nóc nhà, rượu nhỏ từ chum rượu như đường kẻ mỏng rơi trên vạt áo nàng, môi hồng răng trắng, quả nhiên xinh đẹp không gì sánh nổi. Có thêm ánh trăng nâng đỡ, quả thực như thể Mỹ Cơ tuyệt thế này nọ.
Giờ khắc này, Tuyết Chi Lạc hạ xuống ý nghĩ về màu đỏ như máu, nhìn chằm chằm khuôn mặt như ngọc của Du Lăng mà choáng váng. Không biết vì sao lại cảm thấy Du Lăng như vậy như thể đang chìm trong chuyện xưa của nàng. Ưu thương, tịch mịch, chuyện xưa chôn giấu dưới đáy lòng không muốn ai biết.