Vị Triều cảm thấy mình sắp hỏng mất rồi, rốt cuộc là mắt nàng mù hay sao mà lại có thể thả cửa cho loại tặc vô sỉ như Phong Chi Lâu tới gần mình, để giờ muốn gϊếŧ Phong Chi Lâu cũng không xuống tay được, bi ai dữ dội!
Cuộc sống tốt đẹp của nàng chẳng lẽ sẽ vì một lần lầm lỗi mà bị chôn vùi như vậy?
Nghe xong lời của Phong Chi Lâu thì Vị Triều chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, ngữ khí ai oán kia như thể nàng thật sự là kẻ bạc tình bạc nghĩa phụ lòng người, trời đất chứng giám, lần đó nếu không phải nàng ra tay che chở thì thằng nhãi Phong Chi Lâu này sớm đã đập vào đá mà thăng thiên rồi, còn có thể không chút hao tổn gì ở đây nói chuyện sao? Lại nói tiếp, dáng người kia, nàng thật sự không có lấy một chút cảm giác gì khác lạ khi chạm phải (LCD :v).
Kỳ thật, ý đồ đến đây của Phong Chi Lâu thì Vị Triều phi thường hiểu rõ, chỉ là nàng không muốn nói thôi, hoặc có thể nói, nàng muốn để Phong Chi Lâu nói, rụt rè gì đó vẫn là có tầm ảnh hưởng.
Niệm Khanh đã nói qua với mấy người các nàng, đối mặt với tứ cầm thú cần phải bảo trì trấn định, kiên trì giữ vẻ mặt khinh thường khi đả kích lại!
Vì sao?
Lí do còn không đơn giản sao, nếu để cho tứ cầm thú biết mấy người các nàng có hảo cảm với họ thì cái đuôi của mấy con cầm thú này còn không vểnh lên đến tận trời sao? Sao còn có thể để các nàng áp bức?
Vị Triều cảm thấy mình là một người sống nội tâm, cho nên đối với loại chuyện này nàng sẽ không chủ động. Hơn nữa, Vị Triều cũng không có cách xác định tâm Phong Chi Lâu có kiên định thật hay không. Dù sao đây không phải là một trò chơi, các nàng đều là nữ tử dù cho hai người đến từ hai thời đại khác nhau. Nếu ngay cả lời muốn hỏi cũng không dám hỏi thì nàng lấy cái gì tin tưởng Phong Chi Lâu có thể đi cùng mình đến tận cuối cùng? Nếu nàng hỏi thì tên tiểu nhân này nhất định sẽ đắc ý.
Nhưng mà, chuyện muốn nàng ta nói thì nàng ta đánh chết cũng không nói, lại tán gẫu mấy chuyên râu ria. Chỉ có điều giữa các nàng có một lớp cửa sổ giấy nên Vị Triều cũng không quá để ý đến sự vô dụng của người kia, dù sao thì thời gian nàng vốn không thiếu.
Về phần Mộ Thanh U, đó đã là chuyện từ rất lâu rất lâu trước kia, hoặc có thể nói nếu không có lần gặp lại này thì có lẽ nàng đã quên luôn khuôn mặt kia.
Tâm tình thời con gái, sớm đã cuốn theo chiều gió. Với cuộc sống hiện tại, nàng rất vừa lòng cũng rất thích. Đặc biệt là sau khi gặp Phong Chi Lâu, chuyện khiến nàng vui vốn chưa hề đứt đoạn. Chỉ điểm này thôi cũng đã đáng quý.
Chỉ có điều…danh hiệu bội tình bạc nghĩa này, vu khống!
– Ngươi mở cửa đi ra sân, tiến về phía trước một trăm bước sẽ thấy một cái đình, nhảy xuống là được. Lần trước không phải Hoa Chi Phá thiếu chút nữa chết đuối ở đó sao? – Vị Triều mặt không đổi sắc, chỉ ánh mắt là thể hiện điều ngược lại, nếu Phong Chi Lâu thực sự đi tìm chết thì còn ai hầu hạ nàng cả đời!
Phong Chi Lâu nghe xong lời của Vị Triều thì cứng họng trừng lớn hai mắt – Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà! Chị đây mà chết thì chẳng phải chắc chắn Vị Triều sẽ đi tường sao?
– À ừm… kỳ thật là Vị Triều có lòng tốt, làm sao ta lại không biết? Chính vì thế ta mới băn khoăn! Ta làm người luôn không thích thiếu nợ ân tình người khác, huống chi là ân cứu mạng. (Tác giả: Nghiêm trọng quá đà?) Chuyện báo đáp nhất định phải có, bằng không ta lấy thân báo đáp là tốt nhất! – Hai mắt Phong Chi Lâu sáng lên, sống chết nhìn chằm chằm Vị Triều, chỉ cần cởϊ qυầи áo, không biết được là ai cho phép ai đâu!
Vị Triều cười trong lòng, sắc mặt đã có chút khó xử:
– Ngươi đã muốn lấy thân báo đáp thì ta ngăn cản cũng không hay, cởi đi! – Nói xong còn không quên ngồi xuống nhìn cho rõ.
Trời, quả nhiên hôm nay Vị Triều ăn nhầm thuốc! Cái gì mà cởi đi?
– Cởi…… cởi cái gì? – Khẳng định không phải như nàng đang tưởng, Vị Triều nhà nàng làm sao có thể nói ra những lời không thuần khiết như vậy? Không có khả năng! Nàng chỉ nói đùa, chẳng lẽ Vị Triều cho là thật?
Vị Triều nhìn cảnh Phong Chi Lâu lui người lại, vẻ mặt đề phòng nhìn mình thì không khỏi cảm thấy khinh bỉ, nhìn dáng vẻ 'trinh liệt' như thể nàng muốn có gian tình với nàng ta! Còn dám nghiêm túc nói lớn như vậy, cái gì mà lấy thân báo đáp, tất cả đều là lời nói suông! Không phải chỉ muốn nàng ta cởi một cái áo thôi sao? Đã nhăn như đít khỉ như vậy, còn nói gì được nữa.
– Đương nhiên là cởϊ qυầи áo, không thì ngươi lấy thân báo đáp như thế nào? Chẳng lẽ ngươi thích mặc quần áo? – Vị Triều nở nụ cười, băng sơn tan chảy nhất thời mê hoặc hai mắt của Phong Chi Lâu.
Cũng may là gần đây Phong Chi Lâu ở chung với tứ đại hoa khôi nên sức đề kháng tăng lên không ít, nếu không chắc đã đi vào quan tài.
Người này là ai? Nàng không phải là Vị Triều của ta! Băng sơn của ta chạy đi đâu rồi?
– Nói mau, ngươi là ai? Ngươi không phải là Vị Triều! Ngươi đã làm gì Vị Triều của ta? – Phong Chi Lâu lui về phía sau n bước, ánh mắt đề phòng sống chết nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, người này tuy rằng lớn lên giống Vị Triều như đúc, nhưng Vị Triều của nàng là người sẽ không đùa giỡn, cho nên người này nhất định là giả mạo!
Vị Triều toát mồ hôi, cảm thấy nhãn lực của Phong Chi Lâu quả thật rất không tốt, thần kinh cũng có chút ngựa trời trên không trung (ý nói không tầm thường), nàng không phải là Vị Triều thì ai là Vị Triều? Ngay cả nàng là ai cũng không nhận ra, thằng nhãi Phong Chi Lâu này còn dùng được vào việc gì?
Nói xem, chẳng lẽ nàng không thể cười đùa hay nói giỡn sao! Danh hiệu nữ nhân mặt than không phải do mấy người các nàng lưu truyền ra sao? Hiện tại ai trong Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu mà chẳng biết lời đồn nói mặt nàng từ lúc lớn lên đã là mặt than, hại nàng hiếm khi cười một cái liền dọa cả một rổ người phải lùi lại, bi ai dữ dội!
– Phong Chi Lâu, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta nhốt ngươi trong phòng, mỗi ngày cho ngươi ăn cháo sao? – Vị Triều nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên cố ý ngược đãi trong đời nàng, thực thư thái.
*Rắc rắc…* Tim Phong Chi Lâu vỡ vụn…
Vị Triều của nàng…học xấu! Là ai làm hỏng Vị Triều nhà nàng! Niệm Khanh hay là Du Lăng! Ngoại trừ hai nữ nhân này, Ly Tuyệt cơ bản là không có khả năng. Thù này không báo, thề không làm người! Trả Vị Triều xinh đẹp khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo cho nàng!
– Vị…… Vị Triều, ta chỉ nói đùa thôi mà! Sao ta lại không nhận ra ngươi được? Ta không biết mẹ ta cũng sẽ không thể không biết ngươi! – Điển hình của loại có vợ quên cha mẹ.
– Thật không? – Nụ cười của Vị Triều lại đông lại, không để ý đến người kia nữa, chẳng qua khi nhìn thấy mu bàn tay vẫn còn vết đỏ của Phong Chi Lâu thì trong lòng lại mềm nhũn, lấy ra một cái bình từ trong ngăn tủ đưa cho Phong Chi Lâu – Cầm lấy, nhớ bôi lên chỗ tay bị thương, khoảng ba ngày sẽ lành.
Phong Chi Lâu cúi đầu nhìn tay mình, mặc dù hơi hồng nhưng không hề đau, có phải Vị Triều hơi chuyện bé xé ra to không? Nhưng mà…thật cảm động! Vị Triều nhà nàng kỳ thật rất ôn nhu!
– Hắn là Mộ Thanh U, sư huynh cũ của ta, chẳng qua đó là chuyện từ rất lâu rồi, hiện tại ta chỉ là Vị Triều – Vị Triều cũng không biết vì sao lại nói những lời này, có lẽ là cảm khái.
Sư huynh cái gì là thứ đáng ghét nhất! – Phong Chi Lâu đã hạ quyết tâm trong lòng, chỉ cần Mộ Thanh U lại đến nữa thì tuyệt đối sẽ không cho hắn ra được – Mặc kệ ngươi là đồ cũ hay là đồ đang dùng, dù sao trong lòng ta khó chịu thì phải cho ngươi đau đớn một chút mới có thể hết giận!
– Tuy rằng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta tuyệt đối sẽ đứng về phía của ngươi! – Phong Chi Lâu nói đầy kiên định – Chuyện cũ như mây bay, phải quý trọng người trước mắt! – Cho nên ngươi mau chóng tựa đầu vào lòng anh đi! – Đến đây, ôm một cái….
Chụp hụt.
– Cút… – Một chưởng trực tiếp đẩy Phong Chi Lâu bay ra ngoài, Vị Triều đóng cửa lại tựa lưng vào cửa, nhìn chằm chằm ánh nến sắp cháy hết không ngừng dao động, nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt lướt qua hai má.
Là ai vào lúc nàng tịch mịch nhất mà bồi hồi ở cửa? Là ai không phân biệt đúng sai nói với nàng "Ta tuyệt đối đứng về phía của ngươi"? Là ai dùng cái đầu đất mà nhất quyết nhập vào lòng nàng?
Kỳ thật, băng sơn so với bất cứ ai khác cũng yếu ớt hơn. Trái tim mẫn cảm sợ hãi bị hòa tan. Vì sợ biến đổi xong rồi sẽ khó đông lại được.