Vừa đi được mấy bước, Mộ Dung Hi Nguyệt đột nhiên nghĩ đến trên người không có đồng nào, làm sao vào quán ăn được.
Nhớ tới bộ dáng đắc ý lúc gần đi của Hách Liên Minh Kính, nộ khí bốc lên “Được rồi, biết trên người bổn tiểu thư không có tiền, cố ý làm mất mặt bổn tiểu thư.”
Cái tên tiểu huyện lệnh đáng chết, hừ, muốn làm mất mặt bổn tiểu thư sao, sao không nhìn một chút coi Mộ Dung Hi Nguyệt ta là ai “Người đâu, người đâu!”
Bên ngoài nha dịch tiểu Đường nghe bên trong thư phòng có người kêu, vội vàng chạy tới, thấy cô ngương đi cùng đại nhân, chắc là gia quyến của đại nhân, vội vàng ôm quyền khom người “Nô tài bái kiến Huyện lệnh phu nhân.”
Câu Huyện lệnh phu nhân này khiến Mộ Dung Hi Nguyệt trong nháy mắt hóa đá.
Tiểu Đường thấy Huyện lệnh phu nhân nửa ngày cũng không nói lời nào, có chút hiếu kỳ ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt.
Sau khi Mộ Dung Hi Nguyệt lấy lại tinh thần cả giận nói “Ngươi muốn chết hả, ai là phu nhân của tên thối tha kia, bổn tiểu thư thiên kim chi khu này mà là phu nhân của hắn, cái tên tiểu huyện lệnh ấy xứng sao. Coi như tám đời đốt cao hương không cưới được bổn tiểu thư.” Mộ Dung Hi Nguyệt đi tới nắm cổ áo tiểu Đường nói “Nghe cho rõ đây, hắn chẳng qua là người hầu của bổn tiểu thư người hầu có nghe hay không!!”
Đáng thương tiểu Đường bị Mộ Dung Hi Nguyệt dọa sợ gật đầu liên tục “Nghe, nghe rõ.”
“Sau này dám nói bậy nữa, cẩn thận cái lưỡi của ngươi.”
“Còn nữa, bổn tiểu thư đói, các ngươi mau tới tửu lầu tốt nhất mua thức ăn về cho bổn tiểu thư. Phải nhanh lên một chút, nếu không để bổn tiểu thư đói quá se cho ngươi nếm thử một chút sự lợi hại của cây roi này, có nghe hay không?” Mộ Dung Hi Nguyệt nắm cổ áo lại, xiết chặc.
“Ngươi rốt cuộc có nghe hay không?”
“Ặc…ặc…” Tiểu Đường chỉ chỉ cổ áo, gần như muốn tắt thở.
“Khụ.” Mộ Dung Hi Nguyệt có chút ngượng ngùng buông lỏng cổ áo.
“Khụ, khụ.” Tiểu Đường thở thở, liền vội vàng lùi về phía sau mấy bước, tận lực cách xa Mộ Dung Hi Nguyệt.
“Ngươi còn đứng ở đó làm cái gì, còn không mau đi!”
Vèo một tiếng, bóng người biến mất trước mắt Mộ Dung Hi Nguyệt/
Mộ Dung Hi Nguyệt vỗ ngực mình một cái “Tức chết ta, tức chết ta, thiệt là, bộ đui hay sao mà bảo ta cùng tên quỷ đáng ghét kia liên hệ với nhau. Dầu gì bổn tiểu thư đường đường là nữ nhi của Thái sư đương triều, được Hoàng thượng phong Quận chúa. Cái tên tiểu huyện lệnh kia xứng với ta sao. Muốn xứng với bổn tiểu thư ít nhất cũng là Đại tướng quân anh dũng Sở Liên Phong chứ.” Nhớ tới dáng người anh dũng của Sở Liên Phong Mộ Dung Hi Nguyệt trong nháy mắt từ cọp cái trở thành con cừu nhỏ, có chút ngượng ngùng xấu hổ. Nếu để cho Hách Liên Minh Kính thấy, không chừng sẽ tưởng nàng bị quỷ nhập mất.
“Tiểu Đường, thấy quỷ hay sao mà chạy nhanh dữ vậy? Uy!” Những nha dịch khác nhìn thấy tiểu Đường liều mạng chạy ra ngoài, ở phía sau hô.
Chẳng qua là tiểu Đường không có ý dừng lại chút nào.
“Kỳ quái, tiểu Đường bị sao thế?”
“Không biết, bình thường lãnh lương cũng không thấy hắn tích cực như vậy.”
Bên trong thư phòng — —-
“Hộc, hộc, hộc, phu…, à không, tiểu thư, đây là thức ăn ở tốt nhất ở Túy Hương lầu.”
Tiểu Đường như con chó nhỏ chạy tới nói.
“Đây là thứ tốt nhất sao? Mộ Dung Hi Nguyệt gắp một miếng cá lên.
“Dạ, đúng vậy, trấn Thái Bình tương đối nghèo, đây đã là tốt nhất rồi.”
“Được rồi, bổn tiểu thư liền miễn cưỡng đón nhận. Ngươi, có thể đi xuống.”
Tiểu Đường như được phóng thích đội ơn đi xuống.
Nửa giờ sau — —-
Hách Liên Minh Kính cùng Giang Liên Nhi trở lại, nói chính xác là Hách Liên Minh Kính đỡ Giang Liên Nhi say khướt trở lại.
“Cạn, cạn ly, cạn ly..” Giang Liên Nhi say đến nổi hồ ngôn loạn ngữ ngã vào trong ngực Hách Liên Minh Kính.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Đừng nói nhiếu nữa, trước đem Liên Nhi đỡ lên giường đi.”
“Đừng đυ.ng ta, đừng đυ.ng ta, rượu, rượu đều là của Liên Nhi, đều là của Liên Nhi, không cho phép công tử giành rượu với Liên Nhi, ách, giành rượu.”
“Hảo hảo hảo, đều là của ngươi, toàn bộ đều là của ngươi, ta không cùng ngươi cướp được chưa.”
“Ngươi còn cùng nàng giành rượu?” Mộ Dung Hi Nguyệt hỏi.
“Cái gì nha, ai cùng nàng giành rượu, hôm nay ta mang nàng đi ăn cơm, kết quả mấy thôn trưởng kia đều mới ta rượu, Liên Nhi không nói hai lời đem rượu trong tay ta đoạt mất, kế tiếp thay ta cùng thôn trưởng bọn họ uống rượu, ta thấy nàng như vậy, còn tưởng rằng nàng uống rất giỏi, ai ngờ đâu….”
“A!”
Đột nhiên Giang Liên Nhi đứng dậy, nhìn Hách Liên Minh Kính, hai tay nắm lỗ tai của Hách Liên Minh Kính lắc lắc “Công tử, công tử, không cho phép uống rượu, nếu uống rượu ngài sẽ xảy ra chuyện. Ách, ngài, nếu ngài xảy ra chuyện, em làm sao dám đối mặt với lão gia cùng phu nhân linh thiên ở trên trời đây.”
Sau đó Giang Liên Nhi ngã xuống đất khóc “Nhớ năm đó, phu, phu nhân kéo tay của em, đem ngài giao phó cho em, em đáp ứng, đã đáp ứng phu nhân…..”
Nữa rồi, Hách Liên Minh Kính đổ mồ hôi, từ nãy đến giờ không biết nói bao nhiêu lần rồi.
“Cho nên dù Liên Nhi có xảy ra chuyện, cũng sẽ không để cho, sẽ để cho, tiểu…..”
Hách Liên Minh Kính vội vàng che miệng Giang Liên Nhi lại.
“Ngô. Ngô ngô “
“Ngươi làm gì vậy?” Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính che miệng Giang Liên Nhi lại.
“Ta sợ nàng uống rượu loạn tính, hừ, rượu vào lời ra, đúng, là rượu vào lời ra.” Hách Liên Minh Kính giảng hòa nói “Suốt đường đi nàng nói nhiều lời rất khó hiểu, ta sợ nàng lại nói loạn nữa.”
“Vậy ngươi che làm gì, còn không mau đỡ dậy!”
“Ừ, ừ…”
Sư gia Liễu Mộng Sinh đi vào “Đại nhân, ngày mai ngài phải đi bái kiến Tri huyện đại nhân huyện Thái Bình, vì vậy để học trò sai mấy nha dịch khác tới hầu hạ Giang tiểu huynh đệ đi.”
“Ừ, vậy cũng tốt.”
“Được rồi, lên giường đỡ Giang tiểu huynh đệ đi, lát nữa giúp tiểu huynh đệ rửa mặt chải đầu.”
Rửa mặt chải đầu! “Khoan đã.” Hách Liên Minh Kính vội vàng ngăn lại “Cái đó, cám ơn hảo ý của sư gia đối với thư đồng nhà ta, bất quá bổn quan đột nhiên nhớ đến thư đồng nhà ta không có thói quen để người khác đυ.ng vào, chuyện này cứ để ta xử lý.”
“Nếu đại nhân đã nói như vậy, cũng tốt.” Liễu Mộng Sinh nói tiếp “À đúng rồi, đại nhân, đây là sổ sách vụ án cần điều tra để ngày mai lên công đường xử án.”
“Ừ, đưa đây cho ta.”
“Dạ đây.”
Hách Liên Minh Kính chỉ cảm thấy vật trong tay càng áp càng nặng, đến cuối cùng Hách Liên Minh Kính không chịu nổi suýt nữa ngã xuống “Cái này là….”
“Đại nhân, đây là vụ án mà Nhâm huyện lệnh lưu lại.”
“Má ơi, hắn nhậm chức bao lâu?”
“Khoảng ba năm.”
“Ta thấy ba năm qua hắn không có xử lý gì hết mới có thể lưu lại nhiều vụ án như vậy.”
“Không, đây là vụ án nửa năm qua.”
Phụt, Hách Liên Minh Kính hộc máu.
“Này, mau giúp ta bưng một chậu nước đi.” Hách Liên Minh Kính vô lực khều Mộ Dung Hi Nguyệt một cái.
“Dựa vào cái gì, ta là Đại tiểu thư, là thiên kim chi khu, ngươi dám bảo Đại tiểu thư đi múc nước ư?”
“Ngươi thật đúng là chỉ là một Đại tiểu thư a, được rồi, Đại tiểu thư ngươi nghỉ ngơi đi, để ta đi.”
Nhìn Hách Liên Minh Kính bộ dáng rất mệt mỏi, Mộ Dung Hi Nguyệt nhất thời mềm lòng “Hảo, hảo, bổn tiểu thư hôm nay đại phát từ bi, không phải chỉ múc một chậu nước thôi sao.”
Hách Liên Minh Kính nhìn Giang Liên Nhi đang ngủ, trên bàn còn một đống sổ sách, thở dài một cái, ai, xem ra bận rộn lắm đây, có chút hiếu kỳ tùy ý lật một trang sổ sách trên bàn mới phát hiện những thứ này là cái văn tự tượng hình gì, xoay tới xoay lui vẫn không hiểu, xong rồi xong rồi, ngày mai phải làm sao?
Mộ Dung Hi Nguyệt bưng một chậu nước tới.
Hách Liên Minh Kính lập tức đóng sổ sách lại, nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt khắp người đều là nước bộ dáng chật vật “Hi hi hi, ngươi đây là thuận tiện tắm rửa luôn sao?”
“Ngươi còn dám cười, nếu không phải ngươi để cho bổn tiểu thư đi lấy nước, bổn tiểu thư sẽ không làm đổ thùng nước lên mình a.”
“Ách, được rồi, ta sai rồi, không nên để cho thiên kim chi khu Đại tiểu thư thông minh làm việc đòi hỏi kỹ thuật cao, Đại tiểu thư cực khổ rồi, ngươi trước hết trở về thay quần áo khác, sớm nghỉ ngơi một chút đi.”