Vào lúc này đang là mạt thời (13 giờ~ 15 giờ) thời tiết vô cùng nóng nực, đất đai đã bị ánh mặt trời chói chang nướng thành lò lửa. Cây bên đường cũng bị ánh mặt trời chiếu cho cảm nắng rồi, lá đều nhăn lại, cho dù có gió nhẹ khẽ vuốt cũng an ủi không được nó, vẫn mặt mày ủ dột rũ thấp.
Mộ Dung Hi Nguyệt thở hổn hển, dựa vào cây liễu, xoa xoa mồ hôi trên trán, mặt phơi ngoài trời lâu nên ửng đỏ.
Hách Liên Minh Kính cũng không khá hơn chút nào, đứng bên cạnh, mồ hôi như mưa rơi. Từ trước đến nay lúc vào hè thì Hách Liên Minh Kính luôn làm tổ trong phòng thí nghiệm lần này coi như nếm thử mùi vị đau khổ khi bị mặt trời chiếu vào. Kinh khủng nhất là y phục cổ đại này, trời nóng nực thế này thì tay áo ngoài lẫn trong đều có thể vắt ra nước, thật là khổ thân mà.
“Trấn Thái Bình rốt cuộc ở nơi nào a? Không phải nói chỉ cần đi hai ngày là tới sao, thế nào mà giờ vẫn chưa tới?” Mộ Dung Hi Nguyệt than phiền.
Giang Liên Nhi xoa xoa mồ hôi trên mặt “Ách, cái này, vốn là chỉ cần hai ngày, bất quá chúng ta vừa đi vừa nghỉ như vậy nên…. khoảng chừng mấy giờ nữa là tới, Mộ Dung cô nương ngươi ráng nhịn chút nữa đi “
“Cái gì! Còn phải đi mấy giờ a, ta mặc kệ, bổn tiểu thư không đi nữa, muốn ngồi xe ngựa.”
“Còn đòi ngồi xe ngựa sao, Đại tiểu thư mấy ngày nay ăn tốt nhất ở tốt nhất, lộ phí đi đường dưa đều bị ngươi dùng hết, làm gì còn tiền mà mướn xe ngựa!” Hách Liên Minh Kính vẫy vẫy tay áo hơi ướt.
“Ngươi ý là trách ta xài tiền của ngươi sao, ngươi phải hiểu rõ, nếu không phải là bởi vì ngươi, bổn tiểu thư đã sớm ngồi đại kiệu rồi, làm gì phải chịu cảnh này.”
“Ai bảo ngươi đi theo làm chi rồi than này than nọ.” Hách Liên Minh Kính không khách khí nói.
“Bổn tiểu thư không đi theo ngươi, làm sao đòi nợ a, khế ước bán thân của ngươi vẫn còn trong tay bổn tiểu thư này.”
Hách Liên Minh Kính lười để ý nàng, đi qua một bên. Càng ngày càng cảm thấy quần áo này thiệt phiền toái.
“Ai nha, y phục này nóng quá đi!” Hách Liên Minh Kính chịu không nổi tay áo dài trên người, hơn nữa còn là hai lớp áo, người cổ đại thiệt là thích rước khổ vào mình. Định đem một cái áo khoác trên người cởi xuống.
“A, ngươi ngươi ngươi….” Mộ Dung Hi Nguyệt liền vội vàng xoay người lại.
Giang Liên Nhi thấy vậy, vội vàng chạy tới, gắt gao ôm lấy Hách Liên Minh Kính mới vừa cởi một nửa áo.
“Liên Nhi, em làm gì vậy, ôm nóng quá đi. “
“Ngươi là vô sỉ, hạ lưu, thương phong bại tục, không biết liêm sỉ” Mộ Dung Hi Nguyệt che mắt mắng.
Hách Liên Minh Kính bị mắng một trận không biết nói gì, cởi có cái áo mà bị mắng là thương phong bại tục rồi, vậy nếu ta mặc áo tay ngắn chắc bị nhốt vào chuồng heo quá. “Này, có khoa trương quá không, không phải là ta bên trong có mặc y phục sao, ngươi cần gì nói ra như vậy. Liên Nhi mau buông ta ra, ta nóng lắm rồi.”
“Công tử, đáp ứng không cởi, Liên Nhi sẽ buông.”
Hách Liên Minh Kính nhìn Giang Liên Nhi một bộ sống chết bảo vệ, bất đắc dĩ nói “Được rồi, được rồi, ta sẽ không cởi.”
“Công tử nếu cảm thấy nóng, phía trước có quán trà, chúng ta lại uống chút trà cho hạ hỏa, được không?”
“Ta bây giờ chỉ muốn ăn kem ly” Hách Liên Minh Kính tức giận nói, tư tưởng người cổ đại chính là bảo thủ cứng ngắc.
“Kem ly đó là cái gì?”
“Không có gì, đi thôi.”
“Mấy vị khách quan, muốn dùng gì?”
“Cho chúng ta một bình trà là được rồi.”
“Vâng ~~ “
Giang Liên Nhi biết công tử nhà nàng tâm tình không tốt, vội vàng bưng một ly trà cho Hách Liên Minh Kính “Công tử, uống trà hạ hỏa đi. “
Hách Liên Minh Kính bưng ly trà còn hơi ấm lên. Ai, nếu là đang ở nhà, ta chắc chắn sẽ bật máy điều hòa không khí sau đó ăn loại kem ta thích nhất và uống một ly nước mát lạnh rồi.”
Làm sao giống như bây giờ chỉ có một ly trà, hừ, ai kêu mình xui xẻo bị xuyên qua làm chi.. Đang định uống trà thì…
“Phụt ~~~~~~~ “
Trong nháy mắt Hách Liên Minh Kính lập tức đóng băng.
Trên mặt đầy là trà và nước.
“Khụ, khụ, đây là trà gì a, sao mà khó uống thế.” Đầu sỏ Mộ Dung Hi Nguyệt còn đang cảm thán tai sao trên đời lại có trà khó uống như vậy.
“Công, công tử….” Giang Liên Nhi có chút lo lắng nhìn công tử nhà nàng.
“Mộ Dung Hi Nguyệt!!!!”
“Chuyện gì ~~ phốc ha ha ha ha!” Mộ Dung Hi Nguyệt nhìn Hách Liên Minh Kính mặt đầy nước trà buồn cười.
“Ngươi còn dám cười!” Hách Liên Minh Kính mặt đầy tức giận nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt.
“Ta lần đầu tiên dùng trà khó uống như vậy, ai bảo ngươi vừa vặn ngồi đối diện ta, ha ha, cười ngạo ta” Mộ Dung Hi Nguyệt không để ý Hách Liên Minh Kính tức đang giận chút nào, ngược lại cười lớn tiếng hơn.
“Ngươi ~~~~” Hách Liên Minh Kính tràn đầy lửa giận chỉ Mộ Dung Hi Nguyệt.
“Ta, ta như thế nào? Chẳng lẽ nô tài nhà ngươi muốn tạo phản khi dễ chủ tử sao?” Mộ Dung Hi Nguyệt híp mắt, giơ giơ roi trong tay lên.
“Ngươi là đồ ác độc ~” hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, hảo nữ không cùng gái dữ đấu khẩu.
Hách Liên Minh Kính cam chịu xoa xoa mặt mình, sau đó đem ống tay áo xắn lên.
“Công tử ngài đây là?”
“Các ngươi không cho phép ta cởi y phục, cũng không cho ta xắn tay áo lên sao? Đừng nói với ta là như vậy cũng là thương phong bại tục a, người phía trước không phải cũng xắn tay áo với ống quần lên sao?”
“Người ta đó là nông phu, ngươi là người có học lại xắn tay áo lên, làm như vậy chẳng ra thể thống gì.” Mộ Dung Hi Nguyệt đả kích nói.
“Ta lôi thôi lếch thếch thì sao. Ngươi là tiểu thư khuê các, phải thùy mị dịu dàng, có bản lãnh ngay cả cổ ngươi cũng che đi, chớ lộ ra a. Ngươi không đả kích ta, không thoải mái có phải không.”
“Bổn tiểu thư vốn chính là tiểu thư khuê các, danh môn thùy mị. Nơi nào giống như ngươi, đồ không ra gì. Ngươi nói đúng, ta không đả kích ngươi trong lòng liền không thoải mái đó.”
“Hừ “
“Hừ “
Xong rồi, xong rồi, các nàng sao lại cãi nhau nữa rồi. Giang Liên Nhi ngồi chính giữa băng ghế, bất đắc dĩ nhìn hai người quay đầu hai hướng.
“Lão Hoàng a, xe của ngươi chất một đống lúa, đây là đưa đi nơi nào vậy?” Tiểu nhị dâng trà nói.
” Ta đưa tới nhà thông gia ở trấnThái Bình, gần đây nhà thông gia không khởi sắc cho lắm, vừa vặn mùa hè năm nay thu hoạch được kha khá nên cho bọn họ một ít.” Lão Hoàng uống một hớp trà cười một tiếng.
Hách Liên Minh Kính vừa nghe, nhìn cái xe cách đó không xa, hai mắt đảo qua đảo lại đi lên phía trước.
“Nè, công tử….”
“Vị đại thúc này, xin hỏi ngươi là muốn đi trấn Thái Bình sao” Hách Liên Minh Kính hai tay ôm quyền hỏi.
Lão Hoàng thấy một vị là người có học hỏi mình liền vội vàng nói “Đúng vậy, công tử có chuyện gì không?”
“À là như vầy, ta cùng người hầu của ta cũng là đi trấn Thái Bình, nhưng mà đã đi mấy ngày mấy đêm, quả thực đi không đi nổi nữa, lộ phí lại hết, nên không thể mướn xe ngựa, không biết có thể cho chúng ta quá giang một đoạn đường được không?”
“Nguyên lai là như vậy, nếu như không ngại xe thồ của ta thì các ngươi liền lên đi.”
“Cám ơn, cám ơn đại thúc.”
“Liên Nhi đừng uống nữa, chúng ta lên xe ngồi đi.”
“Xe? Nơi nào có xe? Công tử, chúng ta không có tiền mướn xe.” Giang Liên Nhi vội vàng kéo Hách Liên Minh Kính nói.
“Yên tâm đi, miễn phí, không lấy tiền.”
“Cái này, chính là xe ngựa mà ngươi nói!” Mộ Dung Hi Nguyệt nhìn chiếc xe thồ trước mặt nổi đóa.
“Có ngựa lại có hai bánh xe, không phải xe ngựa thì là cái gì, hơn nữa toàn bộ đều lộ ra ngoài, nằm trên rơm rạ thoải mái hơn nhiều.”
“Ngươi dám để cho bổn tiểu thư ngồi loại xe này sao!!!”
“Vậy ngươi có ngồi hay không?”
Mộ Dung Hi Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, quay đầu sang chỗ khác, phát tánh đại tiểu thư nói “Không ngồi, đánh chết ta cũng không ngồi. Bôi nhọ thân phận bổn tiểu thư.”
“Nếu Đại tiểu thư ngươi không ngồi, vậy chúng ta đi trước đây, Đại tiểu thư ngươi cứ thong thả đi ha.”
Hách Liên Minh Kính thoải mái ngồi trên đống rơm rạ, Giang Liên Nhi ngồi trước mặt.
Hách Liên Minh Kính hướng về phía lão Hoàng nói “Đại thúc có thể đi rồi.”
“Công tử, vậy Mộ Dung cô nương đâu?” Giang Liên Nhi kéo kéo Hách Liên Minh Kính.
“Đừng để ý nàng, nàng đang phát tánh đại tiểu thư, chờ một chút nàng thì sẽ đuổi theo.”
“Giá!”
Mộ Dung Hi Nguyệt cho là Hách Liên Minh Kính ít nhất phải cầu xin nàng, kết quả nghe được tiếng ngựa hí, đi mất. Tức giận dậm chân, suy nghĩ phải đi mấy canh giờ mới tới, không cam lòng leo lên xe ngựa.
Trấn Thái Bình — —-
“A, cuối cùng đã tới!”
“Sau này đánh chết bổn tiểu thư, cũng sẽ không ngồi loại xe đó, làm bẩn cả người ta!” Mộ Dung Hi Nguyệt phủi rơm rạ còn dính trên người xuống.
“Vậy sao, ta lại thấy Đại tiểu thư thanh cao ngồi xe thồ cũng rất khoái trá, vừa ngân nga hát vừa nhìn chim chóc.” Hách Liên Minh Kính không chút do dự phơi bày lời nói dối của Mộ Dung Hi Nguyệt
“Ngươi…..”
“A a, được rồi, hai vị từ khi biết nhau đến giờ lúc nào cũng cãi nhau, cũng đến trấn Thái Bình rồi, hòa thuận chút đi.” Giang Liên Nhi buồn cười nhìn hai người đang cãi nhau.
“Bổn tiểu thư nể mặt mũi của Liên Nhi nên không so đo với tên tai sai ngươi nữa.”
Xời, bày đặt nể mặt mũi. Hách Liên Minh Kính trong lòng bổ sung một câu.
“Công tử, chúng ta nhanh đến huyện nha đi.”
” Ừ.”
Huyện nha — —–
Hách Liên Minh Kính nhìn cửa huyện nha, không khỏi nhớ lại một câu trong phim truyền hình “Cửa nha môn mở công khai, hữu lý ít tiền chớ tới đây.” Quả nhiên hai bên cổng chính của nha môn cổ đại có hai đường vào được ngăn cách bởi hai bức tường, mép cửa nghiêng sang hai bên. Bên cạnh chính là cái trống minh oan cho trăm họ trong truyền thuyết.
Lúc Hách Liên Minh Kính chăm chú nhìn kiến trúc ở đây thì Giang Liên Nhi đã lại gõ cửa.
Biết là Huyện thái gia mới nhậm chức tới, sư gia nha dịch rối rít ra nghênh tiếp.
Học trò Liễu Mộng Sinh bái kiến đại nhân.”
Học trò? Hách Liên Minh Kính nhìn người tuổi đã cao mặt đầy râu trước mặt tự xưng là học trò, có chút tiếp thụ không nổi.
“Học trò chờ đại nhân đã lâu.” Liễu Mộng Sinh thấy đại nhân không nói lời náo nên cho là Hách Liên Minh Kính quá mệt mỏi, vì vậy liền nói “Đại nhân chắc hẳn đường xá xa xôi nên mệt rồi, mời theo học trò vào thư phòng nghỉ ngơi một chút.”
“A, được.”
Bên trong thư phòng — —–
Sau khi Hách Liên Minh Kính tắm xong, Giang Liên Nhi giúp nàng đổi quan phục.
Đầu đội mũ ô sa, y phục bên trong màu trắng, bên ngoài là áo quan phục xanh mỏng, vạt áo trước thêu một con tước đứng một chân, chân mang ủng đen.
“Như thế nào? Có tuấn hay không?”
“Tuấn chứ, công tử nhà ta trời sanh là mặc quan phục mà.” Giang Liên Nhi khen.
“Hôm nay ngươi mặc vào ra dáng nhân mô cẩu dạng.” Dung Hi Nguyệt có chút mất tự nhiên khích lệ nói, không thể không thừa nhận, Hách Liên Minh Kính mặc quan phục trên người lộ vẻ cực kỳ chói mắt cùng tuấn tú.” Như vậy mới xứng làm người hầu của bổn tiểu thư”
“Vậy ngay tại đây ta cảm ơn đại tiểu thư, hôm nay có thể miệng chó phun ra ngà voi.”
“Ngươi quá…”
“Đại nhân.” nha dịch gõ cửa bên ngoài.
“Khụ, chuyện gì?”
“Đại nhân, thôn trưởng đang cùng mấy vị thân sĩ tổ chức chiêu đãi vì đại nhân tẩy trần.”
“À, ngươi đi nói với bọn họ bổn đại nhân sẽ tới.”
“Vâng.”
“Liên Nhi “
“Hả…”
“Đi theo công tử nhà ngươi ăn ngon.”
“Còn Mộ Dung cô nương thì sao?” Giang Liên Nhi nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt.
“Đại tiểu thư hả, Đại tiểu thư dĩ nhiên không thèm cùng người hầu này đi dự yến tiệc đâu, đúng không Đại tiểu thư.” Hách Liên Minh Kính mặt tươi cười nói.
“Đương nhiên, yến tiệc của bọn người hầu các ngươi bổn tiểu thư cho tới bây giờ chưa từng quan tâm, chắc chắn rất khó ăn. Bổn tiểu thư đi ăn một mình.” Mộ Dung Hi Nguyệt quật cường nói.
Trên người của ngươi một đồng cũng không có thì ăn được cái gì, Hách Liên Minh Kính nín cười “Nếu Đại tiểu thư đã nói như vậy thì Liên Nhi chúng ta đi thôi.”
“Hả….”
Hách Liên Minh Kính nghênh ngang đi ra ngoài.
Chỉ là một cái huyện lệnh cửu phẩm tép riu mà bày đặt. Hừ, bổn tiểu thư đi ăn một mình.