"Vô Kỵ, Vô Kỵ!" Tạ Tốn và Tiểu Chiêu từ trong sơn động chạy ra, Chu Chỉ Nhược thấy thế, đành chạy theo. Triệu Mẫn thấy sắc mặt Chu Chỉ Nhược tái xanh đi theo sau Tạ Tốn, vội vàng đẩy Trương Vô Kỵ.
"Nghĩa phụ." Trương Vô Kỵ cúi chào.
"Vô Kỵ, ngươi không nghe thấy tiếng động kia sao?" Tạ Tốn nắm lấyTrương Vô Kỵ hỏi.
"Tạ lão gia, có phải ngươi biết tiếng trống đó nghĩa là gì?" Tiểu Chiêu thận trọng hỏi, trong lòng nàng cảm thấy có dự cảm không tốt.
"Bọn họ đã bắt được Hàn phu nhân." Lời Tạ Tốn nói khiến mọi người giật mình.
Mấy người bọn họ theo tiếng trống đến nơi của Ba Tư giáo, Trương Vô Kỵ theo sát Tạ Tốn, thấy bọn người đó dẫn Kim Hoa bà bà ra, đem bà cột vào giàn hỏa, phía dưới là một đống củi lửa.
Tiểu Chiêu thấy Kim Hoa bà bà sắp bị chết cháy, trong lòng hoảng sợ đến ngất xỉu. Trương Vô Kỵ lây Tiểu Chiêu tỉnh dậy hỏi: "Tiêu Chiêu, ngươi sao vậy?"
Tiểu Chiêu tỉnh lại, nàng nắm lấy tay Trương Vô Kỵ không buông, giống như một người đang chết đuối nắm được một khúc cây. "Công tử, ta van ngươi, hãy cứu Kim Hoa bà bà, đừng để bà bà chết."
"Yên tâm, ta sẽ không để chuyện thương tâm này xảy ra đâu." Trương Vô Kỵ vốn tính nhân hậu, đối với hắn, loại sự tình này vô cùng tàn nhẫn, chắc chắn hắn sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Trương Vô Kỵ nghĩ một lúc, hắn để Tạ Tốn và Triệu Mẫn dùng đao kiếm liên kết để dẫn dụ ba tên sứ giả Ba Tư, bản thân đơn độc đối phú Bảo Thụ Vương, còn Chu Chỉ Nhược và Tiểu Chiêu có nhiệm vụ cứu người.
Bọn họ bàn bạc xong thì chia nhau hành động. Triệu Mẫn và Tạ Tốn dẫn dụ bọn sứ giả Ba Tư rời đi, Trương Vô Kỵ đối phú Bảo Thụ Vương, Tiêu Chiêu và Chu Chỉ Nhược đánh bọn lính canh bất tỉnh, phu thân đến giàn hỏa, cứu thoát Hoa Kim bà bà.
Triệu Mẫn và Tạ Tốn đánh với bọn sứ giả Ba Tư một lúc lâu sau thì nghe thấy tiếng kèn nổi lên. Bọn sứ giả Ba Tư nghe thấy tiếng kèn vội rời đi, Tạ Tốn thấy thế, đoán bọn người Trương Vô Kỵ đã cứu được Kim Hoa bà bà, vội cùng Triệu Mẫn trở về sơn động.
Tạ Tốn giúp Kim Hoa bà bà giải huyệt đạo, Kim Hoa bà bà thoát chết, đối với mọi chuyện cũng trở nên thông suốt hơn. Bà ôm lấy Tiểu Chiêu, cuối cùng cũng cho mọi người biết thân phận thật giữa hai người.
Mọi người cảm thấy kinh hãi khi biết được Tiểu Chiêu là nữ nhi của Kim Hoa bà bà. Nhưng càng hoảng hốt hơn khi thấy Kim Hoa bà bà tháo lớp mặt nạ da người ra. Dung mạo mị hoặc của Kim Hoa bà bà khiến cho mọi người đều giật mình không nói nên lời. Trong nhất thời, không gian im lặng như tờ.
"Sao vậy? Sao lại im lặng như vậy?" Tạ Tốn không nghe thấy âm thanh gì, liền mở miệng hỏi."
Triệu Mẫn lên tiếng đầu tiên: "Sư Vương, ngươi nói không sai, Kim Hoa…" Triệu Mẫn còn muốn tiếp tục đã bị Kim Hoa bà bà trừng mắt liếc nhìn, đành phải đem câu kế tiếp đổi thành: "Đại Khỉ Ti quả nhiên là tuyệt sắc mỹ nữ."
Kim Hoa bà bà nhìn tất cả những người ở đây nói: "Từ hôm nay, ta sẽ sống một cuộc sống chân thật, không cần phải trốn tránh."
"Sớm nên như vậy a, dùng dây tự trói chính mình nhiều năm như vậy, lại còn liên lụy đến tiểu nữ của mình."
"Giao chủ, Đại Khỉ Ti nhiều lần đắc tội…" Kim Hoa bà bà, à không, Đại Khỉ Ti nói chưa xong đã bị Trương Vô Kỵ dùng ánh mắt ngăn lại.
"Giáo chủ? Cái gì giáo chủ? Ai là giáo chủ?"
"Tam ca, ngươi không biết sao?"
Đại Khỉ Ti hỏi, thấy Tạ Tốn luôn còn mê muội, Đại Khỉ Ti đi lên phía trước hỏi Trương Vô Kỵ: "Ngươi chưa nói với nghĩa phụ của ngươi sao?" Thấy Trương Vô Kỵ lắc đầu, Đại Khỉ Ti xoay người nói với Tạ Tốn: "Trương Vô Kỵ chính là giảo chủ Minh Giáo của chúng ta."
Trương Vô Kỵ không còn cách nào khác, đành thừa nhận thân phận giáo chủ Minh Giáo. Vốn Trương Vô Kỵ không có lòng dạ nào làm giáo chủ, muốn đem chức vị này giao lại cho Tạ Tốn, nhưng Tạ Tốn không thuận theo, Trương Vô Kỵ cũng không ép. Lúc này vết thương của Thù Nhi lại tái phát, Đại Khỉ Ti nhìn Thù Nhi như vậy cảm thấy rất thương tâm, liền đưa giải dược cho Trương Vô Kỵ.
Triệu Mẫn thấy mọi người không để ý nàng, nàng liền âm thầm đến bên người Chu Chỉ Nhược hỏi: "Ngươi giận à?"
Chu Chỉ Nhược xoay người đi sang chỗ khác, không thèm để ý đến những lời của Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn biết Chu Chỉ Nhược đang giận, nàng bỉu môi nhìn Chu Chỉ Nhược. Thật ra, trong lòng Triệu Mẫn cũng rất giận, nàng không muốn nhìn thấy bộ dáng tức giận này của Chu Chỉ Nhược. Đối với ai Chu Chỉ Nhược đều có thể tỏ ra lạnh lùng, nhưng không được đối với Triệu Mẫn nàng như vậy. Triệu Mẫn cũng không rõ bản thân đang nghĩ gì, nàng suy nghĩ một lúc, cuối cùng dứt khoát kéo Chu Chỉ Nhược ra khỏi sơn động.
"Thật ra ngươi bị làm sao vậy hả? Từ đêm qua tới giờ ngươi có gì đó bất ổn."
"Không có gì cả." Chu Chỉ Nhược thản nhiên trả lời.
"Sao lại không có gì!" Âm thanh Triệu Mẫn không tự chủ trở nên rất lớn, "Nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng ngươi không muốn cho ta biết. Ví dụ như nhiệm vụ của ngươi là gì, đến giờ ngươi cũng không cho ta biết." Triệu Mẫn nói xong câu đó, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nàng chợt thông suốt hỏi lại: "Có phải có liên quan đến sư phụ của ngươi?! Nhất định là lão ni cô kia đã bức ngươi, ngươi mau nói cho ta biết, thật ra nàng đã ép ngươi làm cái gì?"
"Ta…" Chu Chỉ Nhược cúi thấp đầu, nàng thận trọng suy nghĩ, "Thật sự ta không thể nói cho ngươi biết."
"Chu Chỉ Nhược, ngươi trốn tránh như vậy sao? Ngươi vẫn muốn một mình nhận hết trách nhiệm? Vậy ta là cái gì của ngươi?"
Chu Chỉ Nhược không thể đáp lại những chất vấn của Triệu Mẫn, nàng nhìn Triệu Mẫn, nội tâm sinh ra một loại cảm giác không thể nói thành lời. Đau lòng sao? Chu Chỉ Nhược tử hỏi chính mình.
"Nói cho cùng, đến bây giờ, ngươi vẫn xem ta là ngoại nhân, đúng không?" Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược không trả lời, nàng liền hỏi thêm một câu.
Lòng Chu Chỉ Nhược cảm thấy nhói đau. Cho tới bây giờ, nàng không nghĩ Triệu Mẫn sẽ nghĩ nàng như vậy. Nhưng nếu nàng ta thật sư nghĩ vậy, có sẽ thương tổn sau này sẽ giảm đi nhiều.
"Nếu ngươi đã nghĩ vậy, ta không còn lời nào để nói." Chu Chỉ Nhược nói xong rồi rời đi. Phải nhanh chóng lấy được bí tịch bên trong Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao, chỉ sợ khi rồi khỏi đảo sẽ không còn cơ hội. Về phần Triệu Mẫn, sau khi mọi chuyện ổn thỏa, lúc ấy sẽ giải thích với nàng sau.
"Đồ đáng ghét." Triệu Mẫn ngồi xổm xuống, ngã lăn ra đất. Chu Chỉ Nhược, ta ghét ngươi, ta ghét ngươi a!
Chu Chỉ Nhược trở lại sơn động, thấy Trương Vô Kỵ không để ý nàng và Triệu Mẫn rời đi, hiện tại hắn chỉ quan tâm chăm sóc Thù Nhi. Nàng tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Một lúc sau, Triệu Mẫn thở dốc trở về. Trương Vô Kỵ thấy bộ dáng Triệu Mẫn bất ổn, vừa mới hỏi một câu đã bị Triệu Mẫn hung hăng mắng một hơi, Trương Vô Kỵ không hỏi thêm nữa.
"Nha đầu quận chúa, trong tay ngươi là Ỷ Thiên kiếm? Đến đây tỷ thí cùng Đồ Long của ta. Ta rất muốn biết thật ra là Đồ Long đao mạnh hơn hay là Ỷ Thiên kiếm sắc hơn."
Triệu Mẫn nghe thấy lời đề nghị của Tạ Tốn, nàng liền gật đầu đáp ứng: "Hảo, ta cũng rất hiếu kỳ." Ỷ Thiên kiếm là bảo bối của ngươi, ta không tin ngươi sẽ bỏ mặc nó. Hiện tại, tâm tình Triệu Mẫn đang nghĩ như vậy. Ngươi không để tâm đến ta, ta càng muốn ngươi chủ động tìm đến ta.
Hai người thi triển điệu bộ, những người khác đứng một bên xem xét, tất cả mọi người đều rất hiếu kỳ. Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao là võ lâm chí bảo, cho đến bây giờ, không ai biết được Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao, cái nào lợi hại hơn.
Chu Chỉ Nhược nhớ đến lời Diệt Tuyệt sư thái, sự Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao giao nhau sẽ làm bại lộ bí mật, bí tịch rơi vào tay người khác. Mắt thấy Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao sắp chạm nhau, Chu Chỉ Nhược không nghĩ nhiều, liền chạy ra ngăn Tạ Tốn và Triệu Mẫn, tay nàng nhanh chóng nắm lấy cổ tay Triệu Mẫn.
"Đừng!"
"Chu nha đầu, ngươi không muốn sống nữa sao!" Tạ Tốn cảm thấy hành động của Chu Chỉ Nhược thật kỳ quái.
"Không thể đánh."
Âm thanh của Chu Chỉ Nhược như muốn khóc khiến cho Triệu Mẫn mềm lòng. Nàng thu hồi Ỷ Thiên kiếm, ôm trước ngực. Tuy rằng nàng không có cùng Tạ Tốn tỷ thí, nhưng trong lòng rất khó chịu, liền quay phát điên với Chu Chỉ Nhược.
"Nè, ngươi thật khó hiểu a! Trước không thèm để tâm đến người ta, sau lại liều mạng bảo vệ thanh kiếm này. Ta với Sư Vương chỉ là tỷ thí, ngươi ngăn cản cái gì? Vì thanh kiếm này, ngay cả tính mạng ngươi cũng không cần! Thật ra ngươi đang nghĩ cái gì? Ngươi nói đi, nói đi!"
Chu Chỉ Nhược bị Triệu Mẫn ép hỏi, nhưng lại không thể giải thích, đành phải chạy ra ngoài. Triệu Mẫn muốn đuổi theo, nhưng lại cảm thấy cảm thân không làm gì sai, nàng đi được mấy bước thì dừng lại.
"Có phải lại chạy ra ngoài rồi không?" Tạ Tốn hỏi. "Sao cả lũ đều có bệnh giống nhau như thế, chỉ biết chạy ra bên ngoài."
Trương Vô Kỵ muốn hỏi Triệu Mẫn thật ra đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Triệu Mẫn đang tức giận, hắn đành làm thinh. Triệu Mẫn tức giận ra phía ngoài sơn động. Nàng cảm thấy bản thân không sai, rõ ràng là Chu Chỉ Nhược đã buông tay trước, không phải sao?
Chu Chỉ Nhược chạy một mạch vào rừng, đầu óc nàng hiện giờ đều là hình ảnh của Triệu Mẫn. Nụ cười của Triệu Mẫn, bộ dáng khi Triệu Mẫn làm nũng, còn có thái độ vừa rồi của Triệu Mẫn. Thậm chí nàng không thể tin được thái độ đó là Triệu Mẫn dành cho nàng.
Chu Chỉ Nhược đi một chút thì đυ.ng bọn sứ giả Ba Tư, Chu Chỉ Nhược xoay người muốn chạy, lại bị Huy Nguyệt Sử đuổi theo. Tình thế cấp bách, Chu Chỉ Nhược tháo trang sức trên tóc xuống. Huy Nguyệt Sử tránh được công kích của Chu Chỉ Nhược, hai người còn lại cũng xông lên tấn công Chu Chỉ Nhược, Chu Chỉ Nhược ngã trên đất. Nàng đã bị bọn họ bắt giữ.
Trong động, Triệu Mẫn lo lắng chờ Chu Chỉ Nhược, nàng không còn kiên nhẫn nữa, vội chạy ra ngoài tìm Chu Chỉ Nhược, nhưng hoàn toàn không thấy gì. Triệu Mẫn nghĩ có lẽ Chu Chỉ Nhược đã trở về, nàng liền trở lại sơn động, nhưng cũng không thấy Chu Chỉ Nhược đâu.
Triệu Mẫn ngồi không yên, nàng lôi kéo Trương Vô Kỵ tìm Chu Chỉ Nhược. Kết quả tìm được trang sức của Chu Chỉ Nhược trên một thân cây. Triệu Mẫn tháo trang sức kia xuống, nói vớiTrương Vô Kỵ: "Đây là trang sức của nàng. Nhất định nàng đang gặp nguy hiểm, làm sao bây giờ? Sao ta có thể để nàng ra ngoài một mình như vậy, ta thật là…"
Triệu Mẫn còn chưa nói xong, đột nhiên hòn đảo bị chấn động, sau đó từ hướng sơn động phát ra tiếng động. Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn dùng khinh công chạy trở về, chỉ thấy Tạ Tốn và Đại Khỉ Ti, còn Tiểu Chiêu đã ngã trên mặt đất, sơn động đã bị hủy.
Trương Vô Kỵ chạy nhanh đến đỡ lấy nghĩa phụ hỏi: "Nghĩa phụ, người không sao chứ?"
"Ta không sao."
"Phu nhân, người thế nào?" Triệu Mẫn giúp Đại Khỉ Ti đứng dậy, phát hiện bọn người sứ giả Ba Tư đang đứng một bên.
"Có người khác ở đây." Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ nói.
"Xin hỏi, vị nào là Trương giáo chủ?" Huy Nguyệt Sử hỏi.
Trương Vô Kỵ nâng Tạ Tốn đứng dậy, nói: "Tại hạ Trương Vô Kỵ, giáo chủ Minh Giáo."
"Bảo Thụ Vương muốn gặp."
"Vô Kỵ" Tạ Tốn giữ chặt Trương Vô Kỵ, hắn vỗ vỗ vào tay ông nói: "Nghĩa phụ, người yên tâm, ta không sao đâu."