Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn, cả hai đều có chút ngượng ngùng. Hai nàng mím môi liếc nhìn đối phương rồi cúi thấp đầu.
Một lúc sau, cả hai cùng ngẩng đầu. Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược, bước từng bước đến ôm lấy Chu Chỉ Nhược. "Ta muốn nơi đây chỉ còn lại hai chúng ta, ta muốn đến một nơi chỉ có hai chúng ta bên nhau."
Chu Chỉ Nhược giơ tay, vuốt mái tóc dài của Triệu Mẫn, thản nhiên cười nói: "Sẽ có một ngày được như ý nguyện, nhất định sẽ có. Khi nhiệm vụ của ta hoàn thành, trách nhiệm của ngươi cũng được gở bỏ, chúng ta sẽ bên nhau. Ta tin là như vậy."
"Ta sẽ mau chóng giải quyết mọi chuyện, hãy chờ ta."
"Sao? Ngươi lo lắng cho ta? Sợ ta sẽ chạy mất sao?" Chu Chỉ Nhược cười, nhưng lời này của Triệu Mẫn, nàng đã nghe qua nhiều lần rồi.
"Sợ. Thật sự rất sợ." Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược thật tâm nói: "Trong lòng ta chỉ có ngươi, ta biết ta nói điều này nhiều đến mức ngươi sắp ngán. Nhưng tại sao ta chưa bao giờ nghe ngươi đáp lại, tuy rằng ta biết ngươi nghĩ gì, nhưng ta vẫn muốn nghe chính miệng ngươi nói ra!"
Chu Chỉ Nhược giật mình khi nghe chữ "sợ" từ Triệu Mẫn. Một người không sợ trời, không sợ đất như Triệu Mẫn, nay lại nói ra điều này, làm sao Chu Chỉ Nhược có thể bình tĩnh được. Cho tới bây giờ, nàng không nghĩ rằng tính cách của mình lại Triệu Mẫn khổ sở như vậy.
"Chỉ Nhược, ngươi có biết không, phụ thân sắp đặt hôn sự cho ta từ lúc ta còn nhỏ, hắn là thế tử thất vương gia Trát Nha Đốc. Nhưng ta không thích hắn, một chút cũng không, ta thích ngươi. Không, không phải thích, ta yêu ngươi."
Chu Chỉ Nhược bất ngờ, nàng không biết nên làm gì mới phải. Câu cuối cùng Triệu Mẫn nói "ta yêu ngươi" khiến cho tâm tình của Chu Chỉ Nhược càng thêm rối loạn. Giống như mặt nước gợn sóng, liên tục nhấp nhô, không ngừng nghỉ.
Chu Chỉ Nhược cúi đầu cắn môi, suy nghĩ thật lâu. Nàng không biết phải nói gì với Triệu Mẫn, xưa nay nàng không phải là người biết cách biểu lộ thành ý ra bên ngoài.
Chu Chỉ Nhược nắm chặt bàn tay của Triệu Mẫn đặt lên ngực của mình. Triệu Mẫn không hiểu được hành động bất ngờ này của Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược lấy tay mình đặt ở ngực, mặt còn ửng đỏ. Nàng muốn làm gì?
Chu Chỉ Nhược thẹn thùng cầm tay Triệu Mẫn nói: "Ngươi có biết không, xưa nay ta không phải là người biết cách giỏi bộc lộ tình cảm ra bên ngoài, nhưng có lẽ lần này ta sẽ làm được. Ngươi có thể chờ ta không, chờ ta trút được gánh năng Nga Mi, ta sẽ ở bên ngươi, mãi không xa rời."
Triệu Mẫn sửng sờ trước những lời này của Chu Chỉ Nhược. Nàng nghe rất rõ từng lời của Chu Chỉ Nhược, ý tứ thế nào nàng cũng hiểu rõ. "Thật sao?"
Chu Chỉ Nhược gật đầu nói: "Ngươi không tin ta sao?"
"Không, ta tin, ngươi nói gì ta cũng tin." Triệu Mẫn nhìn ánh mắt kiên định của Chu Chỉ Nhược.
"Dù sau này ta có thương tổn ngươi, ngươi vẫn tin ta?" Kỳ thật, trong lòng Chu Chỉ Nhược vẫn sợ rằng tương lai mình sẽ gây tổn hại cho Triệu Mẫn.
"Dù có xảy ra chuyện gì, ta cũng không buông tay." Những lời kiên định của Triệu Mẫn suýt khiến Chu Chỉ Nhược mềm lòng. Nếu có thể được mãi ở trên đảo để bên nhau như thế thì tốt biết mấy.
Chu Chỉ Nhược cao hơn Triệu Mẫn một chút, nên phải cúi thấp đầu, tiến sát đến khuôn mặt của Triệu Mẫn, đặt môi của mình chạm vào môi Triệu Mẫn. Triệu Mẫn bị sự chủ động của Chu Chỉ Nhược làm cho giật mình, nàng hơi hơi nhắm mắt lại đáp trả. Sư nhiệt tình của Chu Chỉ Nhược khiến Triệu Mẫn suýt không kềm chế được. Triệu Mẫn ôm Chu Chỉ Nhược, cánh tay đặt ở hông của nàng, chậm rãi di chuyển về phía trước, thấy Chu Chỉ Nhược không có ý cự tuyệt, trong lòng Triệu Mẫn có một chút cao hứng.
"Chỉ Nhược——!" Âm thanh của Diệt Tuyệt sư thái vang lên trong đầu, thân thể Chu Chỉ Nhược hơi đờ ra, sau đó lập tức ra sức đẩy Triệu Mẫn, nhanh chóng thoát khỏivòng tay của Triệu Mẫn.
"Chỉ Nhược, ngươi làm sao vậy?" Triệu Mẫn khó hiểu hỏi.
Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn, di ngôn của Diệt Tuyệt sư thái quanh quẩn trong đầu nàng. "Xin lỗi, ta khiến ngươi phải thất vọng rồi, ngươi về trước đi." Chu Chỉ Nhược nói xong những lời này liền chạy đi, chỉ còn lại Triệu Mẫn ngẩn người tại chỗ.
Triệu Mẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Chu Chỉ Nhược, nàng vẫn tự cho rằng có thể hiểu được tâm tư người khác, nhưng giờ phúc này, Chu Chỉ Nhược lại khiến nàng khó hiểu. Triệu Mẫn muốn đuổi theo Chu Chỉ Nhược, nhưng lúc này Chu Chỉ Nhược đã chạy xa. Hơn nữa, vết thương của nàng như bị rách thêm, toàn thân đau đớn, khiến nàng không thể đuổi theo Chu Chỉ Nhược. Nàng thở dài nhìn theo hướng Chu Chỉ Nhược rời đi, đành chống Ỷ Thiên kiếm quay trở về sơn động.
Trương Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn trở lại, hắn hỏi thăm về Chu Chỉ Nhược, Triệu Mẫn lắc đầu. Trương Vô Kỵ cũng không biết phải làm sao. "Hỵ vọng Chu cô nương không đυ.ng mặt bọn người sứ giả Ba Tư."
Triệu Mẫn không rãnh bận tâm đến Trương Vô Kỵ, nàng mặc cho hắn phiền muộn đi tới đi lui. Trương Vô Kỵ đi vài vòng, Triệu Mẫn bắt đầu cảm thấy khó chịu, nàng liền nói: "Nè, ngươi ra ngoài mà đi, phiền chết đi được, có biết ta cần phải dưỡng thương không hả!"
Trương Vô Kỵ bị Triệu Mẫn mắng, hắn hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng nghe theo, rời khỏi sơn động.
Lúc trời hừng sáng, Chu Chỉ Nhược trở về. Trương Vô Kỵ đứng trước cửa thấy, hắn bước từng bước đến. "Chu cô nương, ngươi đã trở lại. Không sao chứ?"
Chu Chỉ Nhược gật đầu. "Phiền Trương công tử phải bận tâm rồi."
Vài người ngồi ở sơn động, Tạ Tốn nghĩ đến sự tình Kim Hoa bà bà, cân nhắc nửa ngày, cuối cùng cầm lấy Đồ Long đao, nói: "Ta cảm thấy lo cho Tử Sam muội, ta muốn tìm nàng."
"Nghĩa phụ." Trương Vô Kỵ ngăn Tạ Tốn. "Người đã đối với bà ta hết lòng, bà ta lại âm mưu tính kế hại người, người còn quan tâm bà ta sao?"
"Ta hỏi ngươi, nếu là ngươi, ngươi sẽ thế nào?"
Trương Vô Kỵ cúi đầu nói: "Nếu là ta, ta cũng sẽ đi tìm nàng."
"Đã vậy còn nhiều lời làm gì."
"Nhưng… nghĩa phụ, ta nghĩ không ra, thật ra bà ta đối với người là tâm ý gì?"
"Người trong thiên hạ thích lấy oán trả ơn cũng là chuyện bình thường, không có gì là không nghĩ ra."
Triệu Mẫn chống người ngồi dậy, hỏi Tạ Tốn: "Mặc dù Tử Sam Long Vương đứng đầu trong tứ đại pháp vương của Minh Giáo, nhưng võ công chưa chắc đã hơn Sư Vương ngươi, vì sao tối qua khi động thủ cùng bọn người Ba Tư, không thấy bà ta sử dụng độc chiêu Ngàn Chu Vạn Độc Thủ?"
"Hàn phu nhân chắc là không biết Ngàn Chu Vạn Độc Thủ, nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, yêu quý dung mạo còn hơn tính mạng, tuyệt đối nàng sẽ không học Ngàn Chu Vạn Độc Thủ, tự hủy dung nhan của mình."
Tạ Tốn vừa dứt lời, Triệu Mẫn liền cười đến nghiên ngã, vết thương cũng bị động, nhưng vì thương tích đã khá hơn, nên cũng không đến mức chảy máu. "Kim Hoa bà bà vừa già vừa xấu, tạo sao có thể được võ lâm xưng tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đây?"
"Dung nhan kia nhất định là vì muốn tránh sự truy sát của giáo chúng Ba Tư."
"Vì sao bà ta phải tránh né sự truy sát của giáo chúng Ba Tư?"
Tạ Tốn tìm chỗ ngồi xuống, kể lại sự tình về Kim Hoa bà bà. Bọn họ còn đang lắng nghe, chợt nghe tiếng Thù Nhi nằm bên kia kêu lên, nàng nằm ở trên đống rơm nói sảng, sau đó lại hôn mê. Trương Vô Kỵ thấy thương thế của Thù Nhi tầm trọng, phải chạy ra ngoài tìm dược thảo. Trương Vô Kỵ nhìn Thù Nhi, lòng đau lòng như cắt, trầm mặc không nói gì.
Triệu Mẫn nghe thấy Thù Nhi mê sảng, lại nhớ đến Chu Chỉ Nhược, trong lòng cũng không thoải mái. Từ lúc Chu Chỉ Nhược trở về, nàng ta chỉ ngồi một bên, không hề nói với nàng câu nào. Hiện tại nàng nghe Thù Nhi nói sảng, trong lòng rất không thoải mái, nàng cầm Ỷ Thiên kiếm đi ra ngoài.
Trương Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn chạy ra ngoài, hắn liền đuổi theo mà quên mất Thù Nhi. Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn bỏ đi, muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn ngồi một chỗ.
"Ai, một nữ nhân đã đã khó đối phó, huống hồ là bốn, thật phiền toái." Tạ Tốn nghe tiếng bước chân hai người xa dần, ông thuận miệng nói một câu.
Người nói vô tâm, người nghe lưu tình. Chu Chỉ Nhược nghe được những lời này của Tạ Tốn, tâm tình càng thêm trầm mặc, không lòng khó diễn tả.
Trương Vô Kỵ đuổi theo Triệu Mẫn một lúc thì thấy Triệu Mẫn rút Ỷ Thiên kiếm chém loạn xạ như phát điên. Hắn đứng cách nàng vài bước, lên tiếng gọi.
"Triệu cô nương."
Triệu Mẫn thấy không phải Chu Chỉ Nhược đuổi theo, trong lòng càng đêm bực tức. Nàng đưa lưng về phía Trương Vô Kỵ nói: "Hiện tại tâm tình của ta không tốt, tốt nhất là ngươi nên đi xa một chút, đừng đi theo ta."
"Sao vậy, có chuyện ngươi cứ nói ra, có lẽ sẽ dễ chịu hơn."
"Ngươi muốn ta nói thật sao?" Triệu Mẫn hỏi.
"Nói đi."
"Thật sự muốn ta nói?" Triệu Mẫn hỏi lại một nữa, Trương Vô Kỵ gật đầu, Triệu Mẫn lập tức giơ Ỷ Thiên kiếm, để ngang cổ Trương Vô Kỵ nói: "Ta muốn gϊếŧ ngươi."
Trương Vô Kỵ không hiểu Triệu Mẫn đang muốn gì, đành nhìn Triệu Mẫn.
"Trương Vô Kỵ, ngươi có biết ta rất chán ghét ngươi không? Ta hận không thể đem ngươi băm thây vạn đoạn." Triệu Mẫn căm hận nhìn Trương Vô Kỵ. Chỉ cần nàng vung tay lên, ngay lập tức Ỷ Thiên kiếm sắc bén sẽ cắt đứt yếu hầu Trương Vô Kỵ.
"Triệu cô nương, thật ra ta đã đắc tội gì với ngươi?"
"Trương Vô Kỵ, ngươi chính là nguyên nhân, ngươi đi khắp nơi reo rắc ái tình. Hiện tại nàng không ý đến ta, cũng đều do ngươi!" Triệu Mẫn không biết trong lòng Chu Chỉ Nhược nghĩ gì, từ khi Chu Chỉ Nhược trở về, nàng không nhìn thấu được tâm ý của Chu Chỉ Nhược, nàng nghĩ nguyên nhân duy nhất là do Trương Vô Kỵ.
"Triệu cô nương, ngươi có thể nói rõ ràng hơn không?"
"Thôi, quên đi, ngươi không cần phải hiểu." Triệu Mẫn rút Ỷ Thiên kiếm về, đưa lưng về phía Trương Vô Kỵ, tiếp tục thở dốc như phát điên.
"Triệu cô nương!" Trương Vô Kỵ bước từng bước lên phía trước, "Tuy rằng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chúng ta lưu lạc nơi hoảng đảo thế này, tốt nhất không phải là nên đồng tâm hiệp lực sao? Nếu hoang đảo này chỉ còn vài người chúng ta, chúng ta càng phải nắm lấy cơ hội này để sống sót."
Mấy lời của Trương Vô Kỵ giúp tâm tình Triệu Mẫn bình tĩnh hơn một ít. Vào thời khắc này, ta không thể bức nàng, nhưng ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.
Đột nhiên Triệu Mẫn có chút thương tâm. Chu Chỉ Nhược, sống nơi đảo hoang này khó khăn đến mức khiến chúng ta phải xung đột như vậy sao? TriệuMẫn càng nghĩ càng thương tâm, nàng muốn một chỗ dựa, trong lúc nhất thời, nàng quên mất bản thân chán ghét Trương Vô Kỵ và nhào vào lòng Trương Vô Kỵ. Còn Trương Vô Kỵ lại nghĩ hắn đã thuyết phục được Triệu Mẫn, hắn liền vươn tay ôm lấy Triệu Mẫn.
Nhưng Triệu Mẫn không nghĩ tới, ở xa xa, Chu Chỉ Nhược đang lẳng lặng nhìn nàng và Trương Vô Kỵ.
Chu Chỉ Nhược thấy nàng chạy ra ngoài, nghĩ là nên đi tìm nàng. Nhưng Chu Chỉ Nhược không nghĩ lại thấy cảnh này, một ngọn lửa vô hình đột nhiên bừng lên trong lòng. Chu Chỉ Nhược hận không thể ngay lập tức xông ra đẩy Trương Vô Kỵ, sau đó ôm lấy Triệu Mẫn vào lòng, nói cho Trương Vô Kỵ biết, đây là người của ta, ngươi không được đυ.ng đến nàng.
Quả thật, Chu Chỉ Nhược nghĩ là làm. Nàng vừa định xông lên phía trước, chợt nghe một hồi trống, sau đó thấy Tạ Tốn và Tiểu Chiêu chạy ra.