Sau khi xuất đợt tinh khí đầu tiên, ứ đọng suốt hai năm qua, Khải Minh bây giờ vô cùng thoải mái, bắt đầu mở đường tấn công lại Linh Chi.
Tay Khải Minh từ từ lướt trên cặp chân quyến rũ của Linh Chi, đến phần đùi, hắn càng áp chặt vào để lòng bàn tay có thể cảm nhận rõ sự mát lạnh mà đùi Linh Chi mang đến. Sau đó, tay hắn nắm lấy đầm nàng tung lên phía trên, để lộ cái bụng trắng phau cùng một ít lông tơ phía dưới.
“Haha... để ta xem thử bên trong có gì nào?”
Khải Minh cười đê tiện một cái rồi mạnh bạo banh hai chân của Linh Chi ra, điều này làm nàng bất ngờ kèm theo xấu hổ. Dù có bị xuân dược chi phối nhưng nàng vẫn còn một chút e thẹn của thiếu nữ, để người ta nhìn thấy cấm địa chẳng phải rất đáng xấu hổ sao.
“Uh... uh... làm ơn đừng nhìn...” Linh Chi đưa hai tay che mắt, lãng tránh cái nhìn đầy dâʍ đãиɠ của Khải Minh. Đôi chân nàng có dấu hiệu khép lại, nhưng ngay sau đó lại mở rộng ra, để mặc cho Khải Minh chiêm ngưỡng.
“Ực... Linh Chi... âʍ ɦộ nàng tuyệt thật...”
Khải Minh buộc miệng nói. Chẳng hề có chút nịnh hót nào cả. Đây là cảm nhận thật sự của hắn.
Âʍ ɦộ của Linh Chi quả thật rất đẹp. Ở nó là một màu hồng tươi mới, tràn đầy sức sống. Mu âʍ đa͙σ cao, hơi vênh lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lại còn khá múp nữa chứ. Xung quanh đó chỉ vài ba cọng lông tơ, rất ra dáng thiếu nữ trinh trắng. Cơ mà, nước nôi lênh láng, ngập tràn thế kia lại biến nàng thành một con da^ʍ nữ mất rồi.
Khải Minh nhìn một hồi lâu liền tiến mũi đến ngửi.
“Thơm quá!”
Âʍ đa͙σ Linh Chi không chỉ đẹp mà còn thơm, nó toát ra một mùi hương gì đó của thiên nhiên, giống mùi của thảo mộc.
“Uh...”
Khải Minh không kiềm chế nữa, úp mặt vào giữa hai chân Linh Chi, trực tiếp tấn công âʍ ɦộ.
“Uh... khoan... Ah... Hồi Trí... ah... ah...”
Lưỡi của Khải Minh thè ra, liếʍ xung quanh âʍ ɦộ, thâu tóm toàn bộ ‘nước tình ái’ mà Linh Chi rỉ ra, không chừa một giọt nào cả.
“Ực... ực... ngon tuyệt... đây chính là mùi vị trinh nữ mà ta thích! Hehe!”
Khải Minh đưa dâʍ ŧᏂủy̠ qua cổ họng và trực tiếp cho xuống bụng. Uống xong, hắn khà một cái tỏ vẻ đã khát nhưng trong lòng lại muốn uống tiếp.
Và hắn lại vùi đầu vào liếʍ láp âʍ ɦộ Linh Chi nhằm kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng, ép nàng phải phóng xuất thứ nước thơm ngon kia cho hắn uống.
“Uh... đừng mà... chỗ đó...” Sau quãng thời gian quần nhau vừa rồi, Linh Chi dám mạnh dạn khẳng định lưỡi chính là vũ khí ghê gớm nhất của Khải Minh. Cái lưỡi của hắn rất linh hoạt, lại như có phép màu, liếʍ đến đâu Linh Chi sướиɠ rên đến đó.
“Hehe...”
Khải Minh đưa lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngoài cửa mình Linh Chi, sau đó từ từ đẩy vào.
“Ah... ah... đừng mà...”
Lưỡi của hắn nghịch ngợm, tung hoành trong đó một chút rồi lại rút ra, kéo theo một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ dính ở đầu lưỡi.
“Hehe... Nàng nhiều nước quá!”
Khải Minh cười khanh khách, sau đó dùng ngón tay chọc vào âʍ đa͙σ Linh Chi.
“Ahh... đừng... ah... ah...”
Ngón tay hắn như mũi khoan ngoáy liên hồi làm người Linh Chi rung lên, tất nhiên hắn không dám đẩy vào sâu, sợ phá mất trinh nàng.
“Nào... nào... cho ta thêm dâʍ ŧᏂủy̠ nữa... nào... ta khát lắm rồi...” Khải Minh càng ngày ngoáy càng mạnh.
“Uh... uh... Hồi Trí... uh... chỗ đó... uh... ah... Sướиɠ... sướиɠ quá!”
Linh Chi hai tay nắm chặt vào tấm nệm, cơ thể đang hiện lên những đợt sóng.
“Chắc là sắp ra rồi! Hehe!”
Vẫn là nụ cười đê tiện đầy dâʍ ɖu͙© đó, Khải Minh tiến sát mặt đến trước âʍ đa͙σ Linh Chi, ngón tay thu về nhường chỗ cho chiếc lưỡi tấn công, đây chính là đòn quyết định, ‘kết liễu’ Linh Chi.
“Liên hoàn đánh lưỡi!”
*Liếʍ láp*
Lưỡi của Khải Minh như một cái máy, liên tục quét lên quét xuống, quét qua quét lại quanh âʍ ɦộ của Linh Chi.
“Ah... Hồi Trí... ta... ta sắp...”
Linh Chi ưỡng người lên cao, phối hợp cùng Khải Minh. Cơ thể nàng run lên một cái nhè nhẹ và...
Một dòng nước trắng chảy ra, trông như một cơn lũ vậy.
“Muu... muu... ơm óa!”
Khải Minh há miệng ngoạm lấy xung quanh âʍ ɦộ, để cho dâʍ ŧᏂủy̠ trực tiếp chảy vào miệng hắn, không để một giọt nào rơi ra cả. Xem bộ hắn rất quý chúng. Mà cũng phải thôi, đây là dâʍ ŧᏂủy̠ của trinh nữ mà, muốn uống được đâu phải dễ.
“Hộc... hộc... Hồi Trí...”
Linh Chi nằm thở hổn hểnh, đôi mắt say tình nhìn lên trần nhà. Nàng đã ra rồi nhưng như vậy đã đủ thỏa mãn?
Câu trả lời là chưa. Tác dụng của xuân dược rất mạnh, dục hỏa vẫn đang bốc cháy cuồn cuộn trong người Linh Chi.
Nàng vẫn còn muốn lắm.
“Hồi Trí... nữa đi... ta... ta... vẫn còn...”
“Hehe... ta không có dừng đâu mà!”
Khải Minh liếʍ mép một cái rồi đưa tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng kề sát cửa âʍ đa͙σ.
“Ah... cái đó...”
Linh Chi hơi giật mình khi nhìn thấy hành động của Khải Minh, nàng đã đoán được hắn muốn làm gì tiếp theo. Chắc chắn là đút thứ to lớn đó vào bên trong nàng rồi.
Nghĩ đến việc đó, Linh Chi xấu hổ muốn chết. Nhưng dưới tác dụng của xuân dược lại khiến nàng cảm thấy rất muốn.
Cứ tưởng tượng đến cảnh dươиɠ ѵậŧ to chảng của Khải Minh đút vào, nới rộng cái âʍ đa͙σ nhỏ bé của nàng ra hết cỡ, Linh Chi lại rỉ nước. Không khéo nàng sẽ ra lần nữa chỉ bằng trí tưởng tượng thôi đấy.
“Linh Chi? Có phải nàng đang muốn ta đút thứ này vào phải không?”
Khải Minh hình như còn gì đó chần chừ, chưa đút vào. Hắn cầm dươиɠ ѵậŧ ve vãn lên cặp đùi của Linh Chi rồi đến âʍ đa͙σ nàng. Hắn cầm nó trượt lên trượt xuống, cọ xát trước âʍ đa͙σ, lâu lâu lại đút hờ như để kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng.
“Uh... ta... ta...”
Trong khi đó, Linh Chi quay mặt đi chỗ khác. Du͙© vọиɠ đang thôi thúc nàng bao trùm lấy thanh dươиɠ ѵậŧ kia nhưng... hình như có gì đó khiến nàng không muốn.
Một khi để thứ đó vào trong, nàng sẽ trở thành người của Hồi Trí (Khải Minh).
Điều đó cũng ổn thôi, tình cảm của nàng đối với hắn cũng gần như tình yêu rồi.
Trao thân thể này cho hắn, nàng không hề tiếc.
Nhưng, hắn đối với nàng thì như thế nào nhỉ?
Liệu hắn có yêu nàng hay không?
Trước giờ, hắn luôn đối xử tốt, quan tâm chăm sóc cho nàng.
Lại còn không ngại nguy hiểm, sẵn sàng chiến đấu với Tài “dê” để cứu nàng.
Đó là do hắn yêu nàng hay đơn thuần chỉ muốn trả ơn cho nàng vì đã cứu mạng hắn?
“....”
Dù hắn có yêu hay không, nàng vẫn sẵn sàng trao trinh tiết này, thân xác này cho hắn, mặc cho hắn chơi đùa sao cũng được. Nhưng nàng vẫn muốn biết rốt cuộc hắn có tình cảm gì với nàng...
Uh... ah... từ từ... khoan đã Hồi Trí...”
Mãi suy nghĩ, nàng không để ý Khải Minh đã bắt đầu đút dươиɠ ѵậŧ vào bên trong, có vẻ hắn đã mất kiên nhẫn trước việc ve vãn nàng.
Đầu khấc của hắn đã chui lọt vào trong, hai mép âʍ đa͙σ của Linh Chi bị banh rộng ra.
“Khoan đã... uh... Hồi Trí... uh...” Chân Linh Chi cố khép lại nhưng quá muộn rồi.
Khải Minh từ từ tiến sâu vào, đến khi chạm đến màиɠ ŧяiиɧ, hắn đưa mắt nhìn Linh Chi.
“Hồi Trí...”
“Linh Chi...”
Ánh mặt giao nhau.
Tâm trí tương thông.
Linh Chi hiểu Khải Minh nghĩ gì.
Khải Minh cũng biết điều Linh Chi đang ấp ủ.
“Linh Chi... nàng... cho ta nhé!”
Khải Minh đưa tay vuốt lên má Linh Chi, thăm dò ý kiến của nàng. Hắn biết trong tình thế này nàng có thể trả lời có thôi, nhưng hắn vẫn hỏi nàng.
“Uh... Hồi Trí... ta...”
Mặt Linh Chi bây giờ đỏ hơn cả trái gấc. Ngọn lửa du͙© vọиɠ vẫn đang âm ỉ trong người, nhưng nàng đã cố kiềm nó xuống, rồi nhìn thẳng vào mắt Khải Minh và nói.
“Hồi Trí... em... muốn hỏi cái này... uh...” Dù cố gắng nhưng Linh Chi vẫn không thể kiềm tiếng rên trong câu nói của mình.
“Chuyện gì? Nàng cứ nói đi...” Khải Minh nói.
“Uh... thật ra... em muốn biết... đối với em... tình cảm của Hồi Trí ra sao? Uh...”
Đôi mắt Linh Chi hơi rưng rưng, khuôn mặt càng ngày càng đỏ.
“....”
Khải Minh nghe xong bỗng im lặng, tay rời khỏi má Linh Chi, ánh mắt hướng xuống phía dưới như lảng tránh ánh mắt của nàng.
Vẻ mặt ấy là sao?
Cứ như hắn không muốn trả lời câu hỏi đó vậy.
“Linh Chi...”
Giọng Khải Minh hơi trầm xuống, âm lượng phát ra cũng rất nhỏ. Có phải hắn làm vậy vì sợ nàng buồn khi nghe câu trả lời của hắn?
“Uh... Hồi Trí... ta không sa...”
Linh Chi trông có vẻ rất bối rối, miệng cười rồi mấp máy chuẩn bị phân bua gì đó thì...
“Cộng 30 điểm khoái lạc!”
“—AAAAAAAAAAAAAA!”
Khải Minh bỗng đưa hai tay nắm chặt đùi Linh Chi, sau đó thúc mạnh dươиɠ ѵậŧ một cái, đẩy nó xé rách màиɠ ŧяiиɧ Linh Chi, tìm đến tận tử ©υиɠ nàng. Đồng thời, hắn hét lên: “TA YÊU NÀNG!”
Nói rồi, Khải Minh lao đến bắt lấy bờ môi hồng của Linh Chi, trao cho nàng một nụ hôn nồng nhiệt.
“Ah... uh... ah...”
Bị phá trinh bất ngờ, Linh Chi tỏ vẻ vô cùng đau đớn, hai tay bấu chặt vào lưng Khải Minh đến rỉ máu, hai chân quắp vào hông hắn siết lại, nước mắt chảy ra giàn dụa, cổ họng không ngừng rêи ɾỉ thảm thiết.
Nhưng, nàng lại vui lắm.
Hắn ta vừa nói yêu nàng?
Không hề nhầm.
Nàng nghe rất rõ.
Hắn yêu nàng!
Thật không biết hắn ta học ở đâu ra cái cách trả lời vừa khiến người ta đau lại khiến người ta sướиɠ như thế kia chứ? Đúng là tên đáng ghét.
Nhưng... nàng yêu hắn lắm.
“Ah... ah... uh...”
Linh Chi nén đau lại, dùng lưỡi quấn chặt với lưỡi của Khải Minh.
Nụ hôn lần này có gì đó rất khác, nó mang đến một niềm hạnh phúc rất lớn.
Và cũng nhờ nụ hôn này, cảm giác đau thốn vì bị phá trinh dường như biến mất.
Chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ.
“Hộc... hộc...”
Được một lúc lâu, cả hai dừng hôn, Khải Minh chống tay lên, để gương mặt cách một khoảng vừa đủ gương mặt Linh Chi.
“Linh Chi...”
“Hồi Trí... những điều chàng nói... là thật chứ?”
Linh Chi hỏi trong đê mê.
Lúc này, Khải Minh rút dươиɠ ѵậŧ ra, một dòng máu chảy theo dươиɠ ѵậŧ hắn. Rồi, hắn bỗng nắm lấy hông Linh Chi như điểm tựa, ra sức nhấp liên hoàn, tốc độ từ thấp lên cao.
“Cộng 15 điểm khoái lạc... cộng 20 điểm khoái lạc...”
Đồng thời, hắn ta nhìn thẳng vào khuôn mặt đang có những biểu cảm dâʍ đãиɠ của Linh Chi và nói:
“Linh Chi! Tất cả những gì ta nói vừa nãy... hoàn toàn là sự thật!”
“Uh... ah... uh... Hồi Trí... uh...”
“Ta nói yêu nàng, đó chính là thật lòng! Nàng là người đã cứu mạng ta, đã cho ta cưu mang ta, chăm sóc ta khi ta mất trí... Ở cùng nàng lâu như vậy, ta chợt nhận ra một điều, rằng ta đã không thể nào sống mà thiếu nàng bên cạnh được! Ta yêu nàng, yêu nàng nhiều lắm Linh Chi. Yêu đến mức muốn sở hữu nàng, chiếm làm của riêng mình!!!!! Linh Chi, ta yêu nàng!”
Khải Minh nói hết một mạch rồi đỏ mặt, cúi đầu nhìn vào bụng Linh Chi trong khi hông đang nhấp nhanh hơn.
Có vẻ hắn đang xấu hổ. Dù sao thì việc thổ lộ tình cảm chân thành cho người mình yêu cũng quá sức với hắn. Xem ra Khải Minh nhà ta còn non lắm, con đường đi đến đỉnh cao cua gái vẫn còn xa ahaha.
“Ah... uh... Hồi Trí... uh.... Uh... uh...”
Nghe những gì hắn nói, Linh Chi thật sự rất bất ngờ. Rồi, nàng cười nhẹ một cái hạnh phúc, đưa mắt dâʍ đãиɠ nhìn hắn.
“Hồi Trí... uh... uh... em... cũng yêu chàng!”
Chỉ một câu ngắn gọn thôi, Linh Chi như tiếp thêm sức mạnh cho Khải Minh. Hắn cảm thấy cơ thể mình như vừa thăng hoa.
“Linh Chi!!!!”
Khải Minh vui mừng, hông nhấp liên hoàn, đẩy cái dươиɠ ѵậŧ khổng lồ công phá âʍ đa͙σ Linh Chi.
“Bạch... bạch... bạch!!!”
“Ah... Hồi Trí... em... đau... đau... chàng mạnh bạo quá!!! Nhưng mà... ah... ah... em cũng sướиɠ lắm... ah... làm ơn... cứ như thế... uh... em yêu chàng... uh...làm ơn... xin chàng hãy chiếm lấy em đi... ah... ah... AHHH!”
Linh Chi ưỡng mông lên để âʍ đa͙σ mở rộng, Khải Minh được thế ra vào mạnh hơn.
“Được! Linh Chi! Ta sẽ biến nàng thành của riêng ta... haha...”
“Ahh... đúng rồi... uh... ah... ah... em sướиɠ lắm... dươиɠ ѵậŧ... dươиɠ ѵậŧ... của Hồi Trí... nó làm em sướиɠ quá!!”
“Haha... đó là ‘thuốc’ của nàng mà!!”
“Đúng rồi... thuốc... uh... uh... làm ơn... cho em thuốc... nhiều thuốc nữa!!”
“Uh... tất nhiên rồi!!”
Khải Minh mạnh bạo ép người Linh Chi, khiến nàng cong người lại, phần dưới hướng lên trên.
Khải Minh bây giờ chuyển hướng đẩy, từ trên thông xuống.
“Ah... ah... ah... em khóc mất... sướиɠ quá... Hồi Trí... nữa... nữa...”
“Tất nhiên... ta sẽ chữa trị bệnh dâʍ đãиɠ của nàng! Hehe!”
“Uh... đó là do thuốc... mà...”
“Hehe... đừng có nói dối... nàng vốn là một con da^ʍ nữ!!”
“Uh... ah... chàng không thích? Uh...”
“Tất nhiên... ta thích lắm đó chứ!!”
“Ah... được thôi... nếu chàng muốn... em sẵn sàng làm da^ʍ nữ... cho chàng... ah...!”
“Hehe... Đúng rồi... nàng là da^ʍ nữ của ta...Hãy nói em nghiện dươиɠ ѵậŧ của ta đi nào!”
“Uh... uh... không... như vậy... xấu hổ... ah... ah...”
“Haha... vậy thì ta không nhấp nữa đó!”
“Ah không... đừng mà... em... em nghiện dươиɠ ѵậŧ của chàng!! Nó làm em sướиɠ đến chết mất!!”
“Hehe... tốt! Giờ thì... mở rộng hai chân ra nào! Ta sẽ trừng phạt nàng! Ta sẽ cho nàng dục tiên dục tử...”
“Vâng! Hãy... làm bất cứ thứ gì chàng muốn... cơ thể của em... đã trở thành của Hồi Trí rồi!”
“Tốt!! Ta tới đây!!” Khải Minh nhấp điên cuồng.
“AHHHHH!”
Liên hoàn đẩy gần một trăm cái, âʍ đa͙σ của Linh Chi rỉ nước ra, tung tóe dính đầy người hắn.
“Ah... em... em sướиɠ quá!!!”
“Hehe... chúng ta... đổi tư thế cái nào!!”
Khải Minh nói rồi ngã người xuống nệm, hai tay nắm chặt hông Linh Chi, kéo nàng ngồi dậy theo trong khi dươиɠ ѵậŧ vẫn đang xâm chiếm âʍ đa͙σ.
“Nào... nhấp đi Linh Chi!!”
Khải Minh đưa tay vỗ mông Linh Chi bảo.
“Uh... dạ... em... uh... nhấp đây!”
Không cần chỉ dạy gì cả, bản năng của một người phụ nữ tự động mách bảo nàng lên xuống.
“Ah... ah... ah...”
“Ái chà... nhấp nhanh vậy sao? Nàng đúng là da^ʍ quá!”
“Uh... đó là... tại...”
“Là tại nàng nha! Nàng là đồ dâʍ đãиɠ! Linh Chi da^ʍ quá!”
“Ah... ah... uh... mặc kệ... nó sướиɠ quá!!” Linh Chi dù bị bảo dâʍ đãиɠ cũng chẳng hề gì, nàng ngược lại còn rất thích ấy chứ. Đây là do tác dụng của xuân dược?
“Uh... chàng... uh... dươиɠ ѵậŧ... sướиɠ quá!”
“Nhấp nhanh nữa đi... nó sẽ sướиɠ lắm!”
“Vâng ạ!”
Linh Chi liên tục nhún nhảy trên dươиɠ ѵậŧ Khải Minh, cặρ √υ' lắc lư lên xuống đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Khải Minh thấy vậy vội túm lấy nó.
“Ah ha... cặρ √υ' dâʍ đãиɠ này... nàng có biết không? Ở chung với nàng... ta bị nó hành hạ miết đó!”
“Uh... tại sao chứ?”
“Nhìn vào nó làm người ta nóng hết cả lên!!!”
“Uh... ah... kì cục... ai bảo chàng chi...”
“Hehe... là do nàng, do cặρ √υ' này, ta phải trừng phạt!”
Khải Minh nói rồi bóp chặt hai tay lại làm vυ' Linh Chi biến dạng.
“Ahhh... đừng mà...”
“Sướиɠ không Linh Chi?”
“Nó đau... nhưng mà cũng sướиɠ lắm... ah... ah... ah...”
Linh Chi nói rồi hẩy mông nhấp mạnh hơn, đưa dươиɠ ѵậŧ của Khải Minh chống vào tử ©υиɠ rồi rút ra. Cặp mông nàng mỗi lần lên xuống cứ va đập với hai đùi Khải Minh, tạo nên những âm thanh đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Bẹp... bẹp... bẹp... bẹp!”
Khải Minh nghe vậy không nhịn được mà vươn tay đón lấy bờ mông nàng xoa bóp.
“Còn cái mông này nữa, cũng làm ta sôi máu hằng đêm!”
“Uh... hứ... giờ... mới biết... chàng cũng là đồ dâʍ đãиɠ... đồ biếи ŧɦái... ở chung với người ta mà cứ nghĩ bậy bạ!”
“Hehe... nàng không thích?”
“Không! Ta thích lắm!”
Linh Chi nói rồi lao đến hôn Khải Minh.
“Uh... oa! Nào... để ta kết thúc này!”
Khải Minh xoay người, đè Linh Chi xuống, hai tay banh rộng chân nàng ra, mở rộng đường tấn công cho dươиɠ ѵậŧ.
“Yaaa!”
Khải Minh la lên một cái rồi hùng dũng đẩy dươиɠ ѵậŧ vào sâu.
“Ahhh... sướиɠ....”
“Bạch... bạch... bạch... bạch...”
Hắn ra sức nhấp như một cái máy, dập âʍ đa͙σ Linh Chi đỏ rực lên.
“Ah... em... em... sắp...”
“Ta cũng sắp ra rồi! Tụi mình... ra cùng nhau nha!!”
“Vâng ạ... ah... ah...”
“Ta đếm một đến ba... chúng ta cùng ra nha!”
“Vâng... làm ơn... em sắp...”
“Hehe! Mộtttttttttttt!”
Khải Minh cố tình kéo dài số đếm.
“Ah... uh... đếm... nhanh đi mà...”
“Hehe... Haiiiiiiiii!”
“Ah... uh... chàng... làm ơn... ra nhanh đi... em... không chịu nổi nữa đâu...”
Linh Chi căng mình ra chịu đựng. Thấy vậy, Khải Minh càng thêm hứng trêu chọc, hắn tăng tốc độ nhấp lên trong lúc đếm:
“Haiiiiiiiii... rưỡiiiiiiiiiii!”
“Ahhh... đồ đáng ghét... em ra bây giờ... mau ra cùng nhau... em sẽ giận đó uh...” Linh Chi mếu máo khóc.
“Được rồi... ta chuẩn bị đếm ba đây... a... nhưng mà... ta ra bên trong nàng liệu có sao không?”
Khải Minh đúng là nhây quá.
“Ahhh... không sao đâu... hãy bắn vào bên trong em đi... ah... ah... ah... em năn nỉ đó!”
Linh Chi đã đến giới hạn.
“Hehe... vậy... ta không khách khí nữa!”
“BAAAAAAA!”
Khải Minh thúc một phát thật mạnh, đẩy dươиɠ ѵậŧ vào nơi sâu nhất và phóng ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi, cùng lúc đó, cơ thể Linh Chi run lên, co quắp liên tục, nàng cũng cho ra một dòng ‘suối tình’ hòa cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Khải Minh, tạo nên một hỗn hợp đặc biệt.
“Hoàn thành nhiệm vụ: Làʍ t̠ìиɦ với Linh Chi. Ban thưởng: 50000 điểm khoái lạc, kĩ năng Độc Vô Hiệu (lv1).”
“Hộc... hộc...” Khải Minh nằm xuống bên cạnh Linh Chi thở hổn hểnh. Một tay hắn bỗng vươn tới nắm tay Linh Chi, kéo xuống chỗ dươиɠ ѵậŧ ướt nhẹp của hắn, để bàn tay ngọc ngà của nàng vuốt ve nó.
“Linh Chi? Nàng đã chưa?”
Khải Minh nhìn Linh Chi với ánh mắt đắc ý.
“Uh... Hồi Trí...”
Linh Chi đỏ mặt, ấp úng nói.
“Sao nào?”
“Ta... vẫn còn muốn nữa!”
“Ặc... thật sao?????”
:)