Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 65: Dâm Nữ Linh Chi (3).

“Ực... nàng... nói thật à?” Khải Minh giật giật lông mày nói.

“Uh... vâng... Hồi Trí... giúp em với... chỉ có chàng mới giúp được em thôi...” Linh Chi vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của Khải Minh đồng thời cầu xin hắn. Tác dụng của xuân dược rất mạnh, dù đã ra nhiều lần nhưng nàng vẫn còn thèm khát tìиɧ ɖu͙©, vẫn chưa thể thỏa mãn.

Trước tình huống này, Khải Minh cười một cái rồi bảo: “Hehe... Linh Chi... nàng thèm khát ta đến vậy sao?” Tên này có đề cao mình quá không nhỉ?

“Uh... em... em...”

Linh Chi tỏ ra vô cùng bối rối, lúc này nàng ấy thật dễ thương. Khải Minh thấy vậy không nhịn được, lao đến hôn nàng một cái, đồng thời ép tay nàng chà sát mạnh trên thân dươиɠ ѵậŧ khiến nó lớn dần lên. Sau đó hắn bảo:

“Được rồi, Linh Chi, nếu nàng muốn ta đến thế thì hãy mau làm tư thế bò đi!!”

Nghe được lời Khải Minh nói, Linh Chi tỏ vẻ rất vui mừng, cứ như nàng rất thích được làʍ t̠ìиɦ vậy, mà điều đó là sự thật.

Tuy nhiên, nàng lại không rõ cái tư thế mà Khải Minh nói ra sao.

“Uh... cái đó... làm sao?”

“Hehe... nàng hãy làm giống con chó đó!!!”

“Hử...” Linh Chi lườm mắt nhìn Khải Minh một cái tỏ vẻ ghét hắn, hắn bảo nàng làm giống con chó sao? Đúng là tên đáng ghét, cơ mà nghe có vẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó chứ.

“Như thế này... phải không?” Linh Chi quỳ gối xuống, chống hai tay trên nệm.

“Ực... đúng rồi...”

Khải Minh nuốt nước dãi thèm khát. Ở tư thế này, Linh Chi phơi bày toàn bộ phần dưới dâʍ đãиɠ của mình, bất cứ tên đàn ông nào nhìn vào cũng phải đứng hình ít nhất ba giây.

Vì sao?

Vì nó quá tuyệt vời.

Cặp mông tròn lẳng, trắng không tì vết đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Âʍ đa͙σ đỏ rực vị bị dập quá nhiều, lại còn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ khiến nó toát lên một vẻ dâʍ ɖu͙© đầy mê hoặc.

“Ái chà... chẹp... chẹp...”

Hết nuốt nước dãi lại chuyển sang chép miệng, Khải Minh trông rất ưng ý với tư thế của Linh Chi. Ngay bây giờ, hắn chỉ muốn đem dươиɠ ѵậŧ của mình đút vào âʍ đa͙σ Linh Chi, thực hiện tư thế “la hán đẩy xe bò” mà hắn ưa thích. Tuy nhiên, ánh mắt hắn bỗng chuyển sang một cái lỗ khác, không phải âʍ đa͙σ.

Đó là cái lỗ hồng hồng, nhỏ xíu nằm giữa khe mông Linh Chi.

Chắc hẳn ai cũng thừa biết, cái lỗ đó chính là... lỗ hậu (hậu môn).

“Hehe...” Mặt Khải Minh bỗng trở nên đê tiện khác thường dù bình thường nó vẫn đê tiện. Hắn ta cầm dươиɠ ѵậŧ cứng như kim cương của mình lại sát Linh Chi, đẩy nó vào mông nàng, lại là cái trò ve vãn đây mà.

“Ah... Hồi Trí... nhanh đút vào đi... em muốn quá...” Linh Chi bỉu môi nhìn Khải Minh. Cái cảm giác sướиɠ khoái mỗi lần dươиɠ ѵậŧ Khải Minh đẩy vào rút ra, nàng thèm lắm rồi, thèm hơn bất cứ thứ gì trên đời này.

“Đút... đút vào đâu?” Khải Minh vừa xoa mông Linh Chi vừa giả bộ nói.

“Uh... chỗ mà chàng... đút vào lúc nãy đó...”

Linh Chi nói rồi ưỡng mông cao lên như để Khải Minh thấy rõ cái âʍ đa͙σ đang thèm khát bị ‘đâm’, nhưng nàng không biết cũng chính hành động này làm cho lỗ nhị của nàng mở rộng ra đôi chút.

Khải Minh thấy vậy cười đắc ý, sau đó đem đầu dươиɠ ѵậŧ kề sát lỗ hậu.

“Linh Chi... lỗ hậu của nàng sao nhỏ quá vậy?”

“Hả? Sao em biết... uh... chàng hỏi vậy là có ý gì? Lẽ nào...” Linh Chi dường như đoán được ý của Khải Minh.

“HEHE... NHỎ THẾ NÀY KHÔNG BIẾT TA NHÉT VÀO NỔI KHÔNG ĐÂY!!”

Khải Minh nói rồi nắm chặt hông Linh Chi, sau đó dùng toàn lực đẩy dươиɠ ѵậŧ cắm vào bên trong hậu môn của Linh Chi.

“AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”

Linh Chi la toáng lên đau đớn, phần trên ngã xuống, nước mắt đổ ra như suối, hai tay bấu chặt vào nệm, cơ thể co giật liên hồi, cổ họng rêи ɾỉ không thôi.

Ở bên dưới, âʍ đa͙σ nàng rỉ ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, dính đầy chân của Khải Minh.

“Uh... đau... đau quá... uh... chàng... uh... uh... huhu... chàng... hức... chàng... ah... là... đồ... tồi... Hồi Trí... chàng là... uh... uh... tên khốn nạn... ah...”

Thật không ngờ, tên Khải Minh này lại chơi lỗ hậu của nàng chứ. Khác với âʍ đa͙σ, chỗ đó rất hẹp, vậy mà hắn ta vẫn cố nhét vào trong cái dươиɠ ѵậŧ khổng lồ của mình. Kết quả làm Linh Chi đau thốn vô cùng, hận muốn bóp nát trym Khải Minh.

“Khít quá... sướиɠ quá... lỗ hậu của Linh Chi... đã quá đi mất!”

Trái ngược với Linh Chi, Khải Minh trông rất sung sướиɠ. Cảm giác chơi lỗ hậu rất khác với âʍ đa͙σ, nó ấm hơn, lại còn thít rất chặt nữa chứ. Dươиɠ ѵậŧ của Khải Minh bị vách hậu môn bóp nghẹt hết mức.

“Haha... chỉ đút một nửa vào đã sướиɠ vậy rồi... không biết... đút hết thì ra sao?” Khải Minh tiếp tục đẩy dươиɠ ѵậŧ vào sâu hơn. Như đã nói, bên trong này rất hẹp, Khải Minh phải cố hết sức mới nhét hết cái dươиɠ ѵậŧ to chảng của mình vào trong.

“AAAAA... không... em... chết mất... Hồi Trí... chàng muốn gϊếŧ em à... em... đau quá... AAAA... huhu... chàng... hức hức... AAAAA!!”

Mặc kệ Linh Chi la hét, Khải Minh vẫn cứ đẩy và đẩy.

“Đau trước sướиɠ sau hehe!”

“Uh... uh... ah....”

Sau một hồi cố gắng, dươиɠ ѵậŧ của Khải Minh đã hoàn toàn nằm bên trong hậu môn Linh Chi.

“Haha... đã quá... tuyệt quá... lỗ hậu của nàng bóp chặt quá... ah... ah... không khéo ta ra mất!!”

Khải Minh hét lên đầy sung sướиɠ.

“Chàng... uh... ah... mau rút ra đi... uh... em xin chàng đó... uh... nó đau quá!!”

“Hehe... KHÔNG-BAO-GIỜ!!”

Khải Minh cười da^ʍ rồi vỗ mông Linh Chi trêu tức nàng.

“Chàng là đồ... uh... đồ... biếи ŧɦái... cả... chỗ đó... mà cũng làm... được... sao?”

“Hehe... nàng không biết rồi! Chỗ này chơi sướиɠ lắm!”

Câu nói của Khải Minh là có hoàn toàn cơ sở. Lúc trước, hắn đã từng thử qua, nữ nhân bị chơi lỗ hậu lúc đầu có hơi đau thốn nhưng sau đó sẽ ngập tràn trong sung sướиɠ, sướиɠ hơn cả việc chơi âʍ đa͙σ.

Tuy nhiên, khi thông lỗ hậu, Khải Minh không nhận được điểm khoái lạc từ hệ thống. Có vẻ phải đợi nâng cấp mới được cộng. Mà điểm khoái lạc bây giờ cũng đâu quan trọng, chỉ cần sung sướиɠ là được rồi.

Khải Minh bây giờ nhìn lại cái lỗ mà mình mới cắm vào, lúc đầu nó nhỏ xíu thôi nhưng sau khi hắn nhét bảo bối của mình vào thì nó đã bị nới rộng ra hết mức, trông rất đáng thương, nhưng cũng rất là kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

“Ái chà... muốn hành hạ nó quá đi thôi!” Khải Minh liếʍ mép một cái, sau đó từ từ rút dươиɠ ѵậŧ ra.

“Ah... ah... ah... uh...” Linh Chi đang dần quen với sự hiện diện của dươиɠ ѵậŧ trong hậu môn, giờ nó bỗng di chuyển khiến nàng đau thốn trở lại, cổ họng tiếp tục phát ra những tiếng rêи ɾỉ.

Rút ra khoảng 1/3 dươиɠ ѵậŧ, Khải Minh lại thúc mạnh vào trong.

“Vào nè!”

“Phập!”

“AAAA!”

Bàn tay Linh Chi siết chặt tấm nệm giường khiến nó nhăn nheo hết mức.

“Ah... uh... đừng mà...”

“Đừng lo! Nàng sẽ sớm thấy... uh... sướиɠ thôi mà!!!!” Khải Minh lại thực hiện thêm một lần rút ra đẩy vào nữa.

“Uhhhh... nó... ah...”

“Trời ạ, nó còn khít quá! Ta nhất định phải thông rộng nó ra... mới được... YAAA!”

Khải Minh gầm lên rồi bắt đầu nhấp liên hoàn.

“Bạch... bạch... bạch... bạch...”

“Ah... uh... ah... uh...

Linh Chi dù cầu xin thế nào Khải Minh cũng nhất quyết không chịu rút ra, thế rồi nàng chỉ biết nằm yên chịu trận thôi, mặc kệ hắn thông rộng lỗ hậu mình. Tuy nhiên, được khoảng năm phút sau, Linh Chi bắt đầu cảm thấy có gì đó kì lạ. Cơn đau thốn gần như tan biến, thay vào đó là một kɧoáı ©ảʍ kì lạ. Nó khá giống với việc Khải Minh tấn công âʍ đa͙σ nàng. Không, xem chừng nó lại sướиɠ hơn.

“Uh kì lạ quá... mình cảm thấy... sướиɠ quá...”

Lúc này đây, lỗ hậu của Linh Chi chợt mở rộng ra giúp Khải Minh ra vào dễ dàng.

“Haha... nàng thấy thế nào rồi?”

“Uh... uh.... em thấy sướиɠ lắm!!”

“Ta nói rồi mà... đau trước sướиɠ sau... guh...”

“Uh... hóa ra là vậy... chơi... uh... chỗ... đó... ah... uh... cũng sướиɠ... quá...”

“Haha... thế mà lúc nãy bảo ta rút ra nè!!”

“Uh... ah... ah... tại... em không... biết... uh... mà.... nhưng sao chàng lại biết cái này... lẽ nào... ah...”

Linh Chi lườm mắt về sau nhìn Khải Minh.

“Á... ta... chuyện đó không quan trọng, giờ là lúc tận hưởng mà... YAAA!”

Khải Minh vội vã lấp liếʍ, tránh để Linh Chi nghi ngờ bằng cách tăng nhanh tốc độ.

“AAAA... từ từ thôi... người ta... mới quen nhịp... uh... ah...”

“Hehe... nhưng vẫn sướиɠ mà...”

Khải Minh mặc kệ, tiếp tục nhấp liên hoàn. Sau hơn 50 cái không ngừng nghỉ, bên dưới Linh Chi đã có dấu hiệu “vỡ đập thủy điện”.

“Hehe...” Khải Minh như nghĩ ra trò gì đó, hắn rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi hậu môn Linh Chi, sau đó đâm ngay vào cái âʍ đa͙σ bên dưới.

“AAAA!!!”

“Bất ngờ chưa!”

Quen với lỗ hậu thì hắn chuyển sang tấn công âʍ đa͙σ, tên Khải Minh này muốn quần nàng mệt chết đây mà.

“Bạch... bạch... bạch...”

Sau khi bị đẩy vài cái, âʍ đa͙σ Linh Chi co thắt lại rồi phun ra dâʍ ŧᏂủy̠.

“Hộc... hộc...”

Sau khi ra, Linh Chi ngã người xuống nệm đầy mệt mỏi, nhưng lúc này nàng đã cảm thấy thỏa mãn rồi, xem ra nàng cùng Khải Minh đã chiến thắng được xuân dược. Cơ mà, tên Khải Minh hình như vẫn chưa ra thì phải.

“Nào... đừng ngã sớm vậy ‘ngựa’ của ta! Ta vẫn còn muốn cưỡi nàng lắm!”

Khải Minh nói rồi nắm chặt hai tay Linh Chi, kéo ngược về phía sau, ép người nàng phải ngẩng lên. Đồng thời, hắn ta đưa dươиɠ ѵậŧ về lại cái lỗ hậu đang chơi dang dở.

“Ah... em... mệt quá... tha... aaaaa... từ từ...”

“Nàng cũng phải làm ta sướиɠ nữa chứ! Nàng không được keo kiệt vậy đâu! Hãy bộc lộ bản chất dâʍ đãиɠ của nàng ra đi nào... hehe...”

“Uh... ah.... đừng mà... em... ah... ah... ah...”

Linh Chi tuy mệt mỏi nhưng những cơn sóng sướиɠ khoái vẫn cứ ập đến nàng không thôi. Chúng hoàn toàn lấn áp nàng.

“Ah... ah...”

Khóe mắt nàng lại chảy lệ, đây là sướиɠ quá mà khóc sao?

“Linh Chi... nếu nàng muốn ta ra nhanh thì hãy nói yêu ta đi!” Khải Minh tiếp tục tăng tốc.

“AAA... em yêu chàng... em yêu chàng... em yêu chàng... yêu nhiều lắm!!!”

“Nữa... nói nữa đi nào... nói những câu dâʍ đãиɠ nhất mà nàng có thể!!”

“A... làm ơn... xin chàng... hãy ra đi mà... hãy bắn tinh... để em có thể đón nhận... tinh hoa của chàng!!!”

“GAAAAHHHHH! Tuyệt quá... tiếp... đi nào!!!”

Khải Minh lôi hai tay Linh Chi về sau hết cỡ, buộc cơ thể nàng phải ngẩng lên thật cao. Trong khi đó, dươиɠ ѵậŧ vẫn đang di chuyển bên trong lỗ hậu kia, nó đang phồng to dần lên theo mỗi lần nhấp, có lẽ Khải Minh sắp chạm đến giới hạn rồi.

“AAAAA... Hồi Trí... ah... em yêu chàng... hãy bắn đi... ăn nỉ chàng đó! Em... em lại ra nữa rồi!!!!”

Linh Chi la lên rồi lại ra thêm một lần nữa.

“Guhhhhhh... ta... cũng... ra... ĐÂY!”

Khải Minh hét lên rồi đẩy dươиɠ ѵậŧ vào thật sâu, sau đó cúi xuống ôm người Linh Chi,(Cập nhật chap mới liên tục tại Truyện__vkl chấm cơm - https://truyen v k l.com) miệng hắn há ra cắn vào vai nàng một cái, tay luồn lên phía trước bóp thật mạnh ngực nàng.

“AAAAAAAA.... chàng... ra đi!!!!”

Khải Minh bùng nổ.

Một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ khổng lồ được bắn xối xả vào trong lỗ hậu Linh Chi.

“Chúc mừng ngươi đột phá cảnh giới Hồn Tướng. Cảnh giới hiện tại: Hồn Tướng tầng 1.” Hệ thống thông báo, cơ mà Khải Minh chẳng để ý lắm.

“Ha... ha...”

Cảm giác ấm nóng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ khiến Linh Chi không kiềm hãm lại ra thêm một lần nữa.

“Em chết mất thôi...”

Linh Chi quay lại hôn Khải Minh, sau đó thϊếp đi.

Nàng đã quá mệt mỏi rồi.

Nhưng, nàng cũng sướиɠ lắm.

“Hehe... ngủ ngon Linh Chi... ta yêu nàng!” Khải Minh nói rồi cũng thϊếp đi.

...

“Uh...”

Linh Chi khẽ rên rồi mở đôi mắt của mình ra. Ngay khoảnh khắc nàng nhận biết xung quanh cũng là lúc một cơn đau đớn kèm mệt mỏi kéo đến.

“Thiệt tình... sao cơ thể mình...”

Đầu óc Linh Chi vẫn còn chút rối bù, nhưng khi nàng nhìn xuống cơ thể trần trụi, không một mảnh vải che thân của mình, nó lập tức trở nên thông suốt.

Và mặt nàng chợt ửng đỏ lên.

“Mình và... Hồi Trí... đã...”

“AAAA...”

Linh Chi ôm chặt một chiếc gối cạnh đó, lăn qua lăn lại liên tục, đôi mắt rưng rưng như sắp rơi lệ. Nàng đang rất xấu hổ về những hành động cách đây vài tiếng của mình.

“Sao mình lại làm mấy việc dâʍ ɖu͙© đó chứ?? Huhu... huhu... huhu...”

Được một lúc, Linh Chi dừng lăn lộn, vỗ hai tay vào má trấn tỉnh.

“Chỉ là... mơ thôi... đúng rồi... mơ thôi! Mình tin đó chỉ là mơ thôi... Hehe... là mơ... thôi... mà...”

Linh Chi cười một cái hồn nhiên.

Ba giây sau...

“Chết tiệt... không phải là mơ!”

Mặt Linh Chi tối sầm lại. Dù cố gắng nhưng nàng vẫn không thể lừa dối bản thân được.

“AAAAAA! Xấu hổ quá... xấu hổ... mày chết đi Linh Chi...”

Linh Chi lại tiếp tục lăn lộn. Trong lúc lăn, nàng vô tình va phải vào Khải Minh đang nằm bên cạnh.

“Ah... chết...”

Linh Chi giật mình, sợ cú chạm vừa rồi sẽ làm Khải Minh tỉnh dậy. Nàng vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với hắn sau những chuyện vừa rồi.

May mắn cho nàng là hắn ta vẫn nằm yên.

“Phù... may quá...”

Linh Chi thở phào nhẹ nhõm, sau đó đưa mắt ngắm nhìn Khải Minh. Cảm giác xấu hổ dần lắng xuống, thay vào đó là niềm hạnh phúc dâng tràn.

“Uh... lúc đó... chàng ấy nói... yêu mình phải không nhỉ? Hehe... lẽ ra chàng nên nói sớm hơn chứ... bắt người ta chờ lâu như vậy...”

Linh Chi cười một cái mãn nguyện, tay nhẹ nhàng chọt vào mặt Khải Minh.

“Uh...”

Nhưng ngay khi chạm vào hắn, cái khung cảnh cả hai quấn lấy nhau lại hiện về trong đầu nàng.

“AAA... mình chết mất!!!”

Linh Chi vội vàng cúi đầu xuống, tránh nhìn vào Khải Minh. Quả thật nàng vẫn chưa thể quen nổi với những gì đã xảy ra. Phải tìm cách để thích nghi thôi.

“Khoan đã... vẫn còn một điều chưa hiểu...” Trong lúc suy nghĩ, Linh Chi chợt nhớ ra việc gì đó.

“Tại sao... Hồi Trí... lại khác thường đến vậy...”

Quả nhiên, việc Khải Minh thay đổi không thể nào qua mắt Linh Chi, bởi lẽ hắn thay đổi quá khác thường. Gần như là một con người khác vậy.

Mạnh mẽ và đáng tin cậy, lạnh lùng và đáng sợ.

Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra?

Linh Chi không kiềm nỗi tò mò, lại đưa mắt nhìn Khải Minh. Thế nhưng, không biết tự bao giờ, hắn ta đã mở mắt ra và đang nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt kì dị.

Bắt gặp ánh mắt của hắn, Linh Chi trở nên vô cùng bối rối.

“Ah... Hồi Trí... chào buổi... Uh!”

Khải Minh bất ngờ tiến đến hôn Linh Chi, bàn tay lao thẳng vào ngực nàng sờ soạng.

“Uh... uh....”

Linh Chi lúc đầu hơi cố đẩy Khải Minh ra, nhưng sau đó lại chịu nép vào trong lòng hắn, tận hưởng nụ hôn kia.

“Dù không bị tác dụng bởi xuân dược... nhưng sao nụ hôn này lại sướиɠ đến thế nhỉ? Hay vốn dĩ nó là vậy...”

Linh Chi đang dần trở nên đê mê.

“Chụt... chụt... chụt...”

Được một hồi lâu, cả hai dừng hôn. Khải Minh nhìn thẳng vào đôi mắt say tình của Linh Chi nói:

“Sao rồi... bớt xấu hổ chưa?”

Nghe vậy, Linh Chi giật mình.

“Chàng... thấy hả?”

“Ừa... nàng lăn lộn la hét đủ kiểu, ta thấy hết hehe!”

“Á... quên đi mà... xấu hổ lắm...”

“Có gì đâu... ta còn nhớ nhiều chuyện xấu hổ của nàng nữa kìa!”

Khải Minh nói rồi hướng mắt xuống bên dưới, dươиɠ ѵậŧ của hắn lúc này đang cương cứng, cạ sát vào bụng Linh Chi.

“A... chàng đúng là đồ... biếи ŧɦái!!”

“Sao bằng nàng, nàng là đồ dâʍ đãиɠ!”

Khải Minh nói rồi bóρ ѵú Linh Chi một cái.

“A... đừng mà...”

Linh Chi la toáng lên, sau đó cả hai bỗng rơi vào im lặng.

“.....”

Nhìn thấy Linh Chi có điều gì muốn nói, Khải Minh bèn mở lời: “Linh Chi! Nàng có muốn hỏi gì ta không?”

“Uh... Hồi Trí... thật ra... em muốn biết... chàng... đã có chuyện gì xảy ra? Sao chàng lại thay đổi như thế...” Linh Chi thật sự rất tò mò.

“À... về chuyện đó à? Thật ra thì... ta đã lấy lại trí nhớ rồi!” Khải Minh nhanh chóng đáp.

“Thật sao?”

“Ừm...”

“Vậy... thân thế của chàng?”

“Được rồi... để ta kể cho nàng nghe!”

Khải Minh hít một hơi và bắt đầu kể sơ lược về bản thân mình. Tất nhiên những chuyện như xuyên không, hay khoái lạc hệ thống và cả những mối tình của hắn đều không xuất hiện trong lời kể. Chủ yếu chỉ nói về tên tuổi, sức mạnh và chuyện gặp tai nạn rồi lạc đến nhà Linh Chi.

“Vậy... tên thật của chàng là Huỳnh Khải Minh... chàng thuộc Huỳnh gia tộc sao?” Linh Chi sau khi nghe Khải Minh kể tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ tên này có thân thế đặc biệt đến vậy.

“Ừa... đúng rồi!” Khải Minh nói rồi, tiến đến ôm Linh Chi, vuốt ve mái tóc của nàng.

“Vậy... từ giờ... em phải chuyển cách xưng hô rồi! Gọi là Huỳnh thiếu gia nha Hồi Trí... à không Khải Minh!”

“Gọi ta là Khải Minh được rồi, thiếu gia gì chứ!”

“Ừm... hihi, vậy... Khải Minh sau này chàng tính... làm gì?” Linh Chi khi nói câu này có chút ngập ngừng.

“Làm gì à? Ta nghĩ, ta sẽ trở về gia trang...”

“À... vậy sao?” Linh Chi hơi cúi mặt xuống. Thấy vậy, Khải Minh cười một cái rồi nói tiếp:

“... Cùng với nàng nữa!”

“Heh?”

Linh Chi có vẻ hơi bất ngờ.

“Vẻ mặt như vậy là sao? Nàng là của ta rồi mà, tất nhiên ta đi đâu thì nàng phải theo đó chứ, nàng phải luôn bên cạnh ta!!”

“...” Linh Chi vẫn còn hơi ngơ ngác.

“ Có được không Linh Chi, cùng ta về Huỳnh gia trang nhé! Về đó rồi... chúng ta sẽ... làm đám cưới!!” Khải Minh hơi đỏ mặt, ánh mắt có chút lảng tránh khi nói.

“HỂ?? Chàng... nói là... đám cưới sao?” Linh Chi cũng đỏ mắt, nhưng ánh mắt nàng lại cố nhìn thẳng vào Khải Minh, xem thử hắn có nói thật không. Những lời vừa rồi có được tính là cầu hôn không nhỉ?

“Thì... đám cưới chứ sao? Ta yêu nàng... nàng cũng yêu ta... thì... phải... c-c-cưới nhau chứ!!” Khải Minh dồn hết can đảm nắm lấy tay Linh Chi để nói.

“Fu-fu...” Linh Chi sau một hồi ngỡ ngàng liền cười khúc khích.

“Hả? Vậy là sao?” Khải Minh bắt đầu thộn mặt ra.

“Xin lỗi chàng... tại nó mắc cười quá...”

“Mắc cười...? :|”

“Ừm thì... lúc mà chàng làm chuyện đó... trông rất tự tin, hùng dũng... ai dè khi nói mấy cái này... lại ấp a ấp úng... không mắc cười mới lạ!! Fu-fu!!”

Khải Minh nghe vậy đỏ mặt, nói về cᏂị©Ꮒ thì hắn dư kinh nghiệm, nhưng ba cái tình cảm này... hắn mù tịt, chỉ biết nghĩ gì nói nấy thôi. Nhưng cũng vì vậy, đó là cảm xúc thật lòng của hắn, không hề có chút dối trá nào.

“Nhưng mà... Khải Minh... nghe chàng nói vậy... em... em vui lắm!” Linh Chi dừng cười, nhìn vào Khải Minh nói.

“Thật sao? Vậy nàng sẽ đồng ý?”

“Tất nhiên rồi... chồng yêu* của em!!”

*Chỗ này tình gọi là phu quân nhưng cơ bản là không thích, có gì sau này sửa :)

“Yeah... ta cũng yêu nàng lắm! Vợ ơiiii”

Khải Minh nói rồi lao đến đè Linh Chi xuống quất thêm một turn nữa.

“AAA... từ từ... á... uh... đau... ah... sướиɠ... Khải Minh... em... yêu... chàng