Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 51: Trốn Thoát (3).

“Mau chia ra tìm kiếm!”

“Bất cứ kẻ nào khả nghi đều bắt lại!”

“Xiết chặt an ninh, không cho ai ra khỏi đây!!”

Đám người thuộc tổ chức quản lý buổi đấu giá ngầm chạy loạn cả lên. Chúng lùng soát từng ngỏ ngách của lâu đài, quyết tâm bắt được kẻ to gan dám cuỗm toàn bộ số hàng bán đấu giá của bọn chúng.

“Cộc... cộc... cộc!!”

“Có ai ở trong phòng không?”

Một tên trong đám tìm kiếm vừa kêu la vừa ra sức gõ mạnh cửa.

“Đồ ngu! Phòng này cách âm, mày kêu bằng niềm tin à?”

Một tên khác chạy lại tán đầu tên gõ cửa.

“Ờ ha... Vậy phải làm sao?”

“Theo lệnh của đại ca phải lục soát toàn bộ! Vậy nên cứ phá cửa đi!”

“Được... Có gì mày chịu trách nhiệm đó!”

“1... 2... 3! Dô!!!”

“1... 2... 3!! Dô!!!!”

“Ầm!”

Sau hai ba lần ra sức phá cửa, cuối cùng cánh cửa cũng đã chịu mở ra. Đập vào mắt hai tên đó là một kẻ to con đang nằm sấp mặt dưới đất, không chỉ thế, còn có một cô gái khỏa thân đang bị trói ở đuôi giường. Trông cô nàng này mới vừa trải qua một cuộc làʍ t̠ìиɦ, bằng chứng là ở âʍ đa͙σ vẫn còn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

“Đυ. móa... là Hồng Uyên đó!!”

“Trời... số đỏ!!”

Không khó để hai tên này nhận ra cô nàng kia chính là Hồng Uyên. Nhìn bộ dạng của nàng ta lúc này, dươиɠ ѵậŧ của chúng cương lên, đôi mắt hau háu như muốn ăn thịt nàng.

Hồng Uyên đỏ mặt xấu hổ vì bị bọn chúng nhìn chăm chăm, nàng ta quát lên: “Lũ khốn... nhìn cái gì mà nhìn... Mau... mau đuổi theo tên kia nhanh!!”

“Hả? Đuổi... đuổi theo ai?”

“Là tên mà ta vừa mới bắt về đó, hắn trốn thoát rồi!”

“Cái gì? Khoan đã... Lẽ nào chính hắn là kẻ đã trộm toàn bộ hàng à?”

“Cái gì...?”

Hồng Uyên ngơ ngác khi nghe hai tên kia nói. Chúng nói hàng đấu giá bị trộm? Vậy chắc chắn là do tên Khải Minh đó rồi.

“Không chỉ hϊếp da^ʍ mình mà còn... Lần này bắt nhầm rắn về nhà rồi!!!!”

Hồng Uyên cắn răng, sau đó quay sang quát tháo hai tên kia: “Chắc chắn hàng đấu giá do tên đó trộm rồi! Hắn đã tẩu thoát qua cửa sổ, các ngươi mau đuổi theo! Nhanh lên!!!!”

Hai tên kia vội vã chạy ra ngoài báo tin. Ngay sau đó, một lượng lớn người được huy động chia ra, lùng sục khắp khu rừng, quyết tìm bằng được Khải Minh.

...

“Bốp!”

“Rừng này nhiều muỗi ghê!!” Khải Minh vừa chạy vừa than vãn. Hiện tại hắn đang ở trong một khu rừng rậm, cách xa lâu đài mà hắn bị bắt đến.

Sau khi nhảy ra bằng lối cửa sổ, hắn phát hiện mình đang ở khu sau cùng của lâu đài. Ở đây có khá nhiều người, canh mật chặt chẽ. Khải Minh đợi mãi mới thấy lũ này sơ hở, vội vã thoát ra ngoài.

Vừa thoát ra, hắn lập tức chạy thẳng một mạch, cuối cùng thì lạc vào khu rừng rậm chết tiệt này.

“Phù... mệt quá... ngồi nghỉ tí...” Khải Minh dựa lưng vào một gốc cây nghỉ mệt.

“Ah... đúng rồi! Mở ra cho nó thở...” Ngay sau đó, hắn ta nhẹ nhàng mở nút áo choàng của mình ra, để lộ Bạch Long đang ngủ say trong lòng ngực hắn. Lúc nãy, để thuận tiện cho việc chạy trốn, hắn ta đã nhét nó vào trong ngực.

“Hmmm...” Ngắm nhìn Bạch Long đang say giấc, hắn bỗng cảm thấy yên bình đến lạ.

Đôi mắt Khải Minh chợt khép lại, cơ thể thả lỏng ra để thư giãn. Trong đầu hắn lúc này, một vài dòng suy nghĩ xuất hiện.

Cũng đã được khá lâu kể từ khi hắn xuyên không, nhập vào thân xác này. Cuộc sống so với trước kia nói tốt cũng đúng mà không tốt cũng chả sai.

Ở thế giới này, hắn được tận hưởng những điều mà ở thế giới cũ đến mơ cũng không dám. Chẳng hạn như việc được nếm trải mùi vị phụ nữ (lại còn toàn mỹ nữ), thứ mà đến tận lúc chết ở thế giới cũ vẫn chưa được làm (Xém).

Thế nhưng sóng gió hắn gặp cũng không ít. Vào rừng săn quái gặp Hắc Hổ vồ xém chết. Đi học gặp sát thủ chặn đường. Vào trường được vài ngày thì phải chiến đấu với lũ học viên học viện Dã Thú. Đi thi lại phải chiến đấu với lũ bắt cóc, còn làm liên lụy đến Kim Sa. Trong kì thi thì gặp đối thủ mạnh kinh hồn. Thi xong thì bị bắt cóc đem đi bán.

“Haizzz... nghĩ lại sao số mình nó đen như nhọ nồi vậy ta...” Một thoáng rùng mình của Khải Minh.

Nhưng...

Sóng gió thì sao?

Cuối cùng hắn cũng vượt qua thôi.

Mọi chuyện trước giờ vẫn thế mà.

“Đúng! Mình nhất định sẽ tìm được đường về học viện!!!” Khải Minh nắm chặt tay hạ quyết tâm.

“Nhanh lên... nhanh lên!!”

Chợt có tiếng người vang đến.

Khải Minh đứng dậy, nép sau thân cây quan sát. Ngay cách hắn không xa, một nhóm người đèn đuốc đầy đủ đang chạy đến khắp rừng, trông như đang tìm kiếm gì đó.

“Nhất định phải bắt được thằng trộm hàng đấu giá!”

“Ặc...” Khải Minh nghe thấy những lời đó không khỏi giật mình. Chắc chắn là đang nói hắn. Vậy là hắn bị phát hiện rồi sao?

“Má nó... sao nhanh vậy!!” Hắn thầm nhủ trong lòng, sau đó định tiếp tục bỏ chạy thì...

“Soạt.” Chợt một tiếng động phát ra phía sau lưng hắn.

Khải Minh quay phắt lại, phát hiện ra một kẻ mặc áo đen. Chắc hẳn tên này cũng là người đang truy tìm hắn.

“Ồ... tìm thấy rồi! Mau ói hết đống hàng đấu giá đây!” Tên mặc áo đen ấy nở một nụ cười nham hiểm về phía Khải Minh. Không nghi ngờ gì nữa, hắn là người đang truy đuổi Khải Minh.

“Còn lâu... Ngon nhào vô... Á đù Hồn Tướng tầng 12... Chạy!!!” Khải Minh mới đầu ra vẻ hùng hổ hòng dọa nạt đối phương. Thế nhưng sau khi biết được cảnh giới của tên đó, hắn vội cụp đuôi bỏ chạy ngay.

“Cái gì? Chạy hả? Mơ đi con!!” Tên áo đen khẽ nhếch môi, sau đó hắn vận hồn lực vào chân rồi phóng theo Khải Minh.

“Haha... chạy đằng trời!”

Bàn tay tên đó phóng đến cổ Khải Minh.

“Tốc Biến.”

“Gia Tốc.”

“Đặng Gia Bộ Pháp.”

Khải Minh một lần thi triển tổ hợp ba chiêu thức tốc độ khiến cơ thể như một tia chớp, vụt khỏi bàn tay tên kia.

“Cái gì?”

Tên kia khá ngạc nhiên trước tốc độ của Khải Minh. Hắn cứ tưởng đã dễ dàng tóm được rồi chứ.

“Hừ... Chạy nhanh đó! Nhưng không thoát nổi tay ta đâu... Một mình ta sẽ bắt được ngươi trước khi lũ kia đến, như thế đỡ phải chia công cán!! Một mình ta sẽ được đại ca trọng thưởng... Haha...”

Nói rồi, tên áo đen chạy theo Khải Minh.

“Nguy quá, tên này sắp đuổi kịp mình rồi...”

Khải Minh dù tăng tốc hết mức nhưng khoảng cách giữa cả hai đang thu hẹp lại một cách nhanh chóng. Nói cho cùng, hắn ta cũng chỉ là một Hồn Sư tầng 12, chỉ với vài kỹ năng làm sao bù với tốc độ của Hồn Tướng tầng 12.

“Hây da...” Tên áo đen chợt bật lên cao, chân phải lao đến vai Khải Minh.

“Binh!”

Khải Minh trúng đòn, văng xa cả chục mét.

“Uh...”

Thế nhưng ngay sau đó, hắn vẫn tiếp tục đứng dậy để chạy. Hắn biết chỉ cần chần chừ đứng lại một giây thôi sẽ bị tóm ngay.

“Để coi ngươi chạy đi đâu nữa!” Tên áo đen bỗng dừng truy đuổi.

“Hả? Chuyện gì vậy?” Khải Minh ngạc nhiên. Tại sao tên đó không truy đuổi hắn nữa?

Có khi tên đó đã buông tha?

Đời nào có chuyện đó.

Khải Minh lúc đầu không hiểu nhưng vài giây sau đã nhận ra vấn đề.

Chân hắn giảm tốc độ lại và rồi dừng hẳn, không chạy nữa.

Tại sao?

Bởi vì phía trước mặt Khải Minh, con đường chợt thu hẹp lại, xung quanh là một khoảng không gian vô cùng trống trải... một VỰC THẲM.

Một vực thẳm sâu hun hút, không nhìn được dưới đáy.

Nếu rớt xuống đó, e rằng chỉ có chết. Một cái chết tan xương nát thịt.

“........”

Ngay khoảnh khắc này, Khải Minh biết rằng mình đã rơi vào đường cùng, chẳng thể tiếp tục chạy nữa.

“Hừ...” Khải Minh từ từ quay người lại nhìn tên áo đen.

Trước có vực thẳm, sau lại có tên này. Hắn đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Hắn biết, nếu muốn thoát, chỉ còn cách...

“Đánh bại tên đó!”

Khải Minh lộ rõ chiến ý thông qua ánh mắt của mình.

Con chó bị dồn vào đường cùng sẽ quay đầu lại cắn.

“Hề hề... Chạy đi đâu nữa... mau giao tất cả những gì ngươi trộm ra đây!” Tên áo đen chỉ vào mặt Khải Minh và nói.

“Hừ, ta không thích đó!” Khải Minh cứng rắn đáp.

“Cái gì? Ngươi đã ăn trộm mà còn vênh váo à?”

“Hừ! Làm như ta không biết mấy thứ các ngươi đem đi bán đấu giá cũng chỉ toàn đi cướp của người ta thôi chứ tốt lành gì? Ta đây trộm chúng để trả lại cho chủ nhân chúng thôi... Nhưng mà khi nào gặp được mới trả, còn bây giờ cứ giữ dùm vậy...”

“Không ngờ ngươi trắng trợn đến vậy! Hmmm... nếu ngươi không tự nguyện thì thôi, ta đây sẽ tự tay lấy lại!”

Nói rồi, tên áo đen tỏa chiến ý ra nhằm chèn ép Khải Minh.

“Hừ... nhất định phải thoát được!”

Khải Minh với quyết tâm mãnh liệt không hề e ngại trước chiến ý của tên kia. Cùng lúc đó, hắn bỗng thọc tay vào quần, lấy ra một viên thuốc màu đỏ.

“Hả... Chơi thuốc hả con?”

“Hừ... thuốc này không phải loại thuốc tầm thường mà ngươi có thể uống... đây là thuốc cường lực trung cấp đó!”

“Ngươi nói sao... Cường Lực Đan?” Tên áo đen hơi giật mình hỏi.

Khải Minh không hề nói xạo. Viên thuốc hắn đang cầm chính là Cường Lực Đan, một loại thuốc hiếm cũng là một trong những thứ mà hắn trộm được. Một khi uống vào, ngay lập tức linh hồn sẽ được mở rộng, hồn lực tăng lên gấp bội. Nhờ viên thuốc này, rất nhiều người đã đánh bại được đối thủ có cảnh giới cao hơn mình.

Tuy vậy, nó cũng là một con dao hai lưỡi, khi thuốc hết tác dụng, linh hồn sẽ teo lại khiến người dùng suy yếu, không thể vận hồn lực một khoảng thời gian. Xem ra nếu dùng thuốc xong mà không đánh bại được đối thủ thì xác định thua.

“Ực...” Khải Minh không chút đắn đo, nuốt viên thuốc xuống họng. Với sức mạnh của hắn hiện tại chưa đủ để đánh bại đối phương, vì thế phải đánh liều uống thêm viên thuốc này vào.

Ngay sau đó, hắn cảm thấy chút biến động trong người mình. Một cảm giác nóng rực.

“Sức mạnh... đang chảy dữ dội trong ta...”

Khải Minh nắm chặt bàn tay lại. Hắn có thể cảm nhận được hồn lực trong cơ thể đang tăng dữ dội.

“Hừ... thêm cái này nữa... Tử Thần Thuật!!!!”

Chưa dừng lại ở đó, Khải Minh thi triển thêm kỹ năng Tử Thần Thuật, lượng hồn lực lại tiếp tục tăng.

“Hừ...”

Ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí nhìn về phía tên áo đen. Từ tay Khải Minh tử khí chui ra hàng loạt. Hắn sau đó vung tay một cái, một luồng tử khí đậm đặc phóng đến tên áo đen.

“Hừ...” Tên áo đen không hề né tránh, từ cơ thể toát ra hồn lực xé toạc luồng tử khí đen kia.

Ngay sau đó, Khải Minh lập tức lao đến, tốc độ nhanh hệt như lần hắn thoát khỏi bàn tay tên áo đen.

“Tốc độ cỡ đó thì chưa làm gì được ta đâu!” Tên áo đen trông rất tự tin, tay hắn phản ứng cực nhanh, vung đấm vào mặt Khải Minh đang lao đến.

May mắn thay, Khải Minh phản xạ như xuất thần, lập tức cúi người né đòn. Đồng thời, tay hắn nắm chặt lại, Tử Hỏa xuất hiện bao quanh.

“Chết nè!”

“Binh!”

Nắm đấm của Khải Minh lao thẳng vào bụng đối phương, khiến tên đó văng ra sau với tốc độ không tưởng rồi va vào một gốc cây lớn.

“Ầm!”

“Đánh bại được hắn chưa?”

Khải Minh thu hồi nắm đấm. Đòn vừa nãy không hề nhẹ, hắn đã dồn rất nhiều hồn lực vào trong, rất có thể sẽ đánh bại được tên kia.

“Hừ... Phụt!”

Đáng tiếc thay, tên đó vẫn đứng dậy được. Đòn đánh của Khải Minh đã khiến tên đó bị thương, nhưng vẫn chưa đủ để đánh bại hắn.

“Khá lắm nhóc con... Làm ta mất một ngụm máu... Kiểu này ta phải đập cho mày bầm dập rồi mới mang về!”

Tên áo đen xoa xoa vị trí Khải Minh đánh vào để làm dịu cơn đau. Sau đó, hắn hướng tập trung về Khải Minh.

“Vụt!”

Cơ thể tên đó chuyển động nhanh như chớp, chưa đầy ba giây đã áp sát được Khải Minh. Cánh tay chứa đầy hồn lực nhắm vào ngực Khải Minh mà đánh.

“Không được!”

Khải Minh vội bắt chéo tay trước ngực đỡ đòn. Hiện Bạch Long đang nằm trước ngực hắn, hắn không thể để nó trúng đòn được.

“Ugh...!”

Xương tay Khải Minh rung lắc dữ dội khi chặn đòn đối thủ. Không chỉ thế, cơ thể hắn còn bị bật lùi về sau chục bước.

“Haa...!” Tên kia thừa nước lấn tới, hắn nhảy lên rồi giáng một cước uy lực xuống đầu Khải Minh.

“Ầm!”

Khải Minh nhanh chóng lùi về sau để né tránh, xém tí thì bước nhầm chân xuống vực.

Tại vị trí tên kia đánh vào, một vết nứt to xuất hiện. Tuy vậy, cả hai chẳng ai để ý đến.

“Hừ... Đừng tưởng ta để mi bắt nạt mãi!” Khải Minh la lên, đồng thời tay đưa về phía trước. Một quả cầu Tử Hỏa lập tức xuất hiện. Mới đầu trông khá nhỏ nhưng càng về sau nó lại càng phình to ra.

“Đỡ đây!!!”

Quả cầu lửa đen ấy lập tức được phóng xuất.

“Hả... Né cái này dễ như bỡn...” Tên áo đen khinh thường nói, nhưng hắn đã quá đắc ý...

“Phừng!”

“Cái gì?”

Bất ngờ, một ngọn lửa đen xuất hiện từ dưới mặt đất, bao quanh lấy hắn ta, khiến hắn không kịp xoay chuyển né quả cầu Tử Hỏa đang lao đến.

“Hehe... trúng bẫy anh rồi!”

Khải Minh thầm cười đắc chí.

“Phừng!!!”

“Aaaaa...”

“Ầm!!!!”

Một vụ nổ chấn động khiến mặt đá nứt ra dữ dội, Tử Hỏa bừng cháy mạnh mẽ hơn.

“Phù...” Khải Minh lau mồ hôi trên trán, phen này thật may mắn, hắn đã thành công áp dụng lại chiến thuật mà mình sử dụng để đánh bại Đăng Quang.

Khi di chuyển, hắn vẫn không ngừng rải tử khí xuống mặt đất. Và khi bắn quả cầu Tử Hỏa lúc nãy, hắn cũng đã dùng “Chuyển Đổi Tử Khí”, biến lượng tử khí nằm trên mặt đất thành Tử Hỏa, bao vây lấy đối phương, khiến hắn không thể né được đòn tấn công.

“Hmm... lần này xem thử mi còn đứng nổi nữa không?”

Khải Minh nhếch môi cười nhìn về phía đám Tử Hỏa đang cháy phừng phực kia. Xem ra hắn tự tin nghĩ rằng đối phương đã bị nướng chín.

Nhưng...

“Mày có hơi đắc chí đó!!!!!!!!!!!”

Một giọng nói vang lên kèm theo một luồng hồn lực mạnh mẽ được phóng thích ra xung quanh, không gian bị chấn động, mặt đá rung chuyển, đám Tử Hỏa bất chợt bị đẩy lùi.

“Hộc... hộc...” Tên áo đen lê bước ra khỏi đám lửa, bộ dạng vô cùng thê thảm. Hơn một nửa cơ thể hắn bị bỏng nặng. Vết bỏng lại không phải bình thường, trông chúng có màu đen kì dị.

“Sao hắn ta vẫn chưa bị đánh bại à... điểm sinh lực gần cạn rồi mà còn...”

Như đã nói, Tử Hỏa là ngọn lửa đặc biệt, không chỉ sát thương trên da thịt mà còn thiêu đốt trực tiếp vào sinh lực đối phương. Cũng vì vậy, sau khi dùng Tinh Thông Nhãn xem xét, Khải Minh nhận thấy điểm sinh lực của tên đó bị hao tổn nặng, chỉ còn dưới 8%.

Nhưng hắn vẫn còn gắng gượng di chuyển được sao?

“Guh... thằng khốn... tao sẽ gϊếŧ mày...”

Cơ thể bị thương nặng khiến tên đó vừa đau đớn vừa tức giận. Bị Khải Minh làm cho ra nông nỗi này, hắn thề không băm Khải Minh ra làm trăm mảnh hắn không làm người nữa. Từ hắn, sát khí tỏa ra ngùn ngụt như muốn nuốt sống Khải Minh.

“Thằng khốn!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Nói rồi, hắn dồn lực, giẫm chân phóng đến.

Nhờ cú giẫm chân đầy uy lực, hắn lao như chớp đến Khải Minh.

Nhưng...

Cũng vì cú giẫm chân đó, mặt đất phía sau bị chấn động mạnh, dẫn đến...

“Rắc!”

“Rắc!”

“Ầm... ầm... ầm!!!!”

Vị trí cả hai chiến đấu vốn đã bị chấn động nhiều, nên xuất hiện nhiều vết nứt.

Giờ đây, nó không thể chịu nổi nữa.

Một phần mỏm đá bị nứt ra.

Và Khải Minh đang đứng trên phần đó.

“Cái gì??”

Tên áo đen vội thu hồi lực, giậm chân vào không khí đẩy cơ thể vào trong kịp lúc. Thế nhưng, Khải Minh lại không thể...

Mất cân bằng, mất chỗ đứng, Khải Minh rơi xuống vực, khuôn mặt còn đầy nét ngạc nhiên.

“Mình sẽ chết?”

“Mình sẽ chết sao?”

“Một lần nữa?”

“Chết-chết-chết- chết- chết- chết- chết- chết- chết- chết- chết- chết...”

“Mình không muốn...”

“KHÔNGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng la thất thanh nhỏ dần.

Ở phía trên nhìn xuống, tên áo đen hai mắt mở to hết cỡ. Số hàng mà Khải Minh đã trộm cũng đã theo hắn xuống vực. Lần này tổ chức của bọn hắn sẽ bị tổn thất nặng nề.

Với vực sâu cỡ này, khó lòng cho bọn chúng có thể xuống lấy.

“Hết... hết thật rồi!”

...

“Chết ư? Mình chỉ mới xuyên không vài tháng thôi mà...”

“Còn biết bao mỹ nữ còn đang đợi ta chinh phục...”

“Không lẽ chết?”

“Không lẽ nằm yên không làm gì?”

“Chưa được... Ta... ta chưa chết được!!!! Chỉ cần còn sống, ta nhất quyết không chịu thua số phận!!!!!”

Một ý chí mạnh mẽ thức tỉnh.

Khải Minh bừng tỉnh khi cơ thể vẫn đang rơi tự do.

“Nhất định phải có cách...”

“Mình phải sống!”

Khải Minh mở căng đôi mắt, cố quan sát xung quanh xem có cách nào để giúp hắn thoát khỏi tình huống nguy hiểm này không.

Bộ não của hắn hoạt động hết công suất, liên tiếp thực hiện những bước tính toán chồng lên nhau.

Cũng vì vậy, thời gian đối với hắn như trôi chậm lại.

Hắn vẫn cứ rơi song song với vách đá.

Cứ vậy...

Cho đến khi...

Một thứ gì đó lòi ra từ vách đá.

Và, Khải Minh đã tìm ra, thứ có thể cứu vớt lấy sinh mạng hắn.

“Phặc!”

Khải Minh quơ tay chộp lấy một nhánh cây.

Phải, một nhánh cây mọc ngay giữa vách đá này.

Thật không biết có phải số phận đã sắp đặt nó mọc ở đây không. Để nó chờ đón ngày có thể cứu người.

“Hộc... hộc... hộc... hộc...”

Khải Minh không ngừng thở dốc, đôi mắt không hề chớp một tí nào. Mặt hắn là một vẻ ngạc nhiên cùng vui mừng đến lạ.

Hắn vẫn còn sống.

Hắn thật sự vẫn còn sống.

“Haha... Hên thật...”

Khải Minh không thể không cười, tuy đang bận thở dốc liên tục nhưng hắn vẫn cố sức mà cười.

“Hahaha... ông trời thật có mắt, người đẹp trai như ta... làm sao mà chết được!!”

“Rắc!”

“Hả... tiếng gì vậy?”

“Rắc!”

“Uh... sao nghe quen quen...”

“Rắc!”

“Đừng nói là...”

Mặt mũi Khải Minh tối sầm lại. Rồi...

“Rắc!”

Nhánh cây hắn bám vào gãy làm đôi, có lẽ việc phải gánh thêm Khải Minh đã khiến nó ra nông nỗi như vậy.

Điều này cũng đồng nghĩa rằng Khải Minh tiếp tục lao thẳng xuống vực.

“Ông trời, ông bị đui thật rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

--Thần Sεメ000--