Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 50: Trốn Thoát (2).

“Hệ thống! Mi muốn chọc ta tức chết hay sao??”

Khải Minh giận dữ quát, khuôn mặt đỏ chót lên.

Hỏi vì sao hắn như vậy?

Tất cả đều do Khoái Lạc Hệ Thống.

Lý trí của Khải Minh vốn đã chiến thắng được du͙© vọиɠ, nó mách bảo hắn phải ưu tiên cho việc trốn thoát chứ không phải mớ “xôi thịt” đang ngồi ở kia. Thế nhưng cái hệ thống “mất dạy” này lại níu chân hắn ở lại bằng một nhiệm vụ vô cùng khắm.

“Hệ thống giao nhiệm vụ: Làʍ t̠ìиɦ với Phạm Hồng Uyên. Thời hạn: 1 tiếng. Ban thưởng: 80000 điểm khoái lạc, +10 điểm Kháng Độc. Nhiệm vụ thất bại: Chết!”

“Hí hí... Chuyện gì vậy? Ta tưởng ngươi muốn trả thù con nhỏ này lắm mà. Đây là cơ hội đó!” Giọng hệ thống đầy vẻ trêu chọc vang lên trong đầu Khải Minh.

“Grr... Định công mạnh!”

Mặt Khải Minh tối sầm lại, phảng phất chút bất lực. Ngay lúc này, hắn chỉ ước hệ thống là một thứ gì đó mà hắn có thể “cầm, nắm” được. Hắn sẽ không ngần ngại lao vào tán vêu mồm, “thái diến”, phanh thây, tùng xẻo, hỏa thiêu... hay dùng hàng ngàn cách khác để trừng trị hệ thống cho hả dạ. Thế nhưng ước vẫn chỉ là ước.

Khải Minh hít một hơi để lấy lại bình tĩnh. Lúc này, hắn chỉ còn cách chấp nhận thôi. Vậy thì thay vì đứng đây than phiền, hắn tốt nhất nên bắt tay vào công việc rồi hoàn thành nhanh chóng thì hơn.

“Hừ...” Khải Minh quay lại nhìn Hồng Uyên lúc này đang kêu réo bảo hắn đầu hàng.

“Guh... Đứng lại... ngươi không trốn khỏi đây được đâu! Tốt nhất nên ngoan ngoãn giơ tay chịu trói!”

Vẫn là những lời hăm dọa trong bất lực của Hồng Uyên. Trong tình thế này, nàng chỉ biết làm thế là cùng.

“Hừ... Đã vậy thì xơi luôn!” Khải Minh hạ quyết tâm, bước đến Hồng Uyên. Cả người bốc ra “da^ʍ khí” ngùn ngụt. Trong khi đó, mặt hắn là một vẻ đê tiện hiếm ai có được.

“Uh...” Hồng Uyên hơi sợ sệt khi thấy Khải Minh lại gần. Nhìn biểu hiện da^ʍ dê kia, nàng thừa biết Khải Minh đang tính làm gì.

“Mau... mau lùi lại... ngươi... ngươi tính làm gì?”

“Hả? Ta cứ thích tới đó sao?”

“Tên khốn... dám đυ.ng đến tao thì coi chừng không giữ được mạng!”

“Hừ... Chưa thấy trym dài chưa đổ lệ mà!”

Khải Minh vốn đã bực mình, nay nghe mấy lời của Hồng Uyên càng khiến hắn sôi máu thêm. Phen này phải cho nàng ta biết thế nào là lợi hại.

Khải Minh kéo khóa quần xuống rồi móc “thằng em” của mình ra. Thoát khỏi giam cầm, dươиɠ ѵậŧ hắn vươn dài ra “thế giới bên ngoài”.

Và rồi...

“Uh...” Hồng Uyên bỗng im phắt, đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Mọi sự tập trung dồn về phía cây thịt khổng lồ đang tỏa ra khí nóng hừng hực trước mặt mình.

“To... To quá!”

Hồng Uyên không thể kiềm mà thốt lên trong lòng. Nàng tự hỏi cái dươиɠ ѵậŧ của Khải Minh rốt cục đã chích bao nhiêu liều thuốc tăng trưởng để đạt được kích cỡ này?

Thậm chí nó còn to và dài hơn tên đang nằm ở kia. Trông nó cương lên vô cùng hùng dũng, những đường gân xanh nổi lên từ đó khiến nó càng thêm phần uy phong lẫm liệt.

Không những thế, từ dươиɠ ѵậŧ của hắn còn toát ra một khí chất gì đó vô cùng thu hút, khiến Hồng Uyên cứ phải dán mắt không rời.

Một khí chất đặc biệt.

Tại sao dươиɠ ѵậŧ Khải Minh lại có khí chất này?

Đơn giản vì hắn là kẻ sở hữu... Da^ʍ Thần Huyết Thống.

Và đó chính là khí chất của Da^ʍ Thần!

“Hừ... Ta không có thời gian đâu... nên sẽ làm nhanh thôi!”

Khải Minh nói rồi quỳ xuống, hai tay nắm chặt cặp đùi đang cố khép lại của Hồng Uyên banh rộng ra hai bên. Đồng thời để đầu dươиɠ ѵậŧ vào đúng cửa âʍ đa͙σ. Sau đó...

“Khoan... dừng lại...”

“Phập!!!!” (Nghe âm thanh ảo vcl :) )

“Cộng 20 điểm khoái lạc!”

Hồng Uyên chưa kịp ú ớ gì thì dươиɠ ѵậŧ của Khải Minh đã “xâm lược” âʍ đa͙σ nàng. Hắn đã dùng một lực đẩy khá mạnh, khiến dươиɠ ѵậŧ chỉ trong một phát đã có thể chạm vào nơi sâu nhất bên trong Hồng Uyên.

“Ahhhhhhhhhhhhhh...”

Hồng Uyên há họng la thất thanh.

Khóe mắt bất chợt chảy lệ.

Tay chân vùng vẫy trong bất lực.

Cơ thể uốn éo lên xuống dữ dội.

Trông nàng có vẻ đau đớn. Mà cũng phải thôi, bị một cái dươиɠ ѵậŧ khổng lồ như vậy cắm vào theo một cách mạnh bạo vô cùng, không đau mới lạ.

“Ah... không... đau quá... làm ơn... rút... ahhh... rút ra đi!!!”

Hồng Uyên nhăn mặt cầu xin, đôi mắt nhắm tịt như không chịu nổi đau đớn.

“Hừ... còn lâu!”

Khải Minh trông chẳng thèm thương hoa tiếc ngọc tí nào. Hắn sau đó bắt đầu di chuyển. Dươиɠ ѵậŧ nhẹ nhàng rút ra một chút sau đó...

“Phập!”

“Cộng 20 điểm khoái lạc!”

“Bạch!”

Thêm một cú đẩy nữa, lần này uy lực mạnh hơn lần trước nhiều.

“Ahhhhhh... Uh... ahhh... không!!”

Một lần nữa, Hồng Uyên gào lên. Cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể, khiến nàng mệt nhừ.

“Hừ... ngoan ngoãn đi! Sẽ xong nhanh thôi!”

Khải Minh trông có vẻ không vui nói. Không thể phủ nhận cảm giác đẩy vào âʍ đa͙σ của một người phụ nữ khiến hắn vô cùng sảng khoái, song áp lực phải làm xong nhanh chóng lại khiến hắn mất đi vài phần hứng thú.

“Bạch... bạch... bạch!”

“Cộng 20 điểm khoái lạc... Cộng 25 điểm khoái lạc... Cộng 20 điểm khoái lạc...”

Hông Khải Minh bắt đầu chuyển động liên hồi khiến dươиɠ ѵậŧ ra rồi lại vào.

“Ah... Không... Mau rút... Ahhh... ra... Mau dừng... lại... khốn kiếp! Ahh... uh... Uh... Ah... ahh... không!!”

Hồng Uyên rêи ɾỉ không ngừng theo từng nhịp nhấp của Khải Minh. Tay chân vẫn cố gắng ra sức vùng vẫy hòng thoát khỏi những sợi dây kia. Dù biết là không thể nhưng nàng vẫn cố gắng giữ hi vọng vào một điều gì đó giúp nàng thoát khỏi tình huống này.

Tất cả những loại khói độc mà nàng có đều nằm hết trong bộ quần áo ở trên giường. Kể cả Mê Hồn Hương hay được chứa trong khoang miệng cũng đã hết. Chẳng còn gì có thể giúp nàng phòng thủ. Hi vọng cuối cùng là có người đến giúp.

Nhưng liệu họ có đến kịp?

Có khi đến lúc Khải Minh làm xong xuôi rồi họ mới đến cũng nên.

“Hừ...” Thấy dáng vẻ bất lực của Hồng Uyên, Khải Minh chợt cảm thấy thích thú. Và rồi hắn cất tiếng: “Haa... Cảm giác thế nào? Đây coi như sự trừng phạt ta dành cho cô vì dám làm tổn thương trái tim bé bỏng của ta!”

“Ah... uh... ngươi... ah... ngươi nói... cái... uh... gì thế?” Hồng Uyên cắn răng chịu đau nói.

“Hừ... Sao cô dám lừa dối ta hả? Có biết rằng trước giờ chưa có cô gái nào chủ động tỏ tình ta không? Vậy mà cô dám tỏ tình ta rồi chuốc thuốc ta hả? Lần này ta sẽ cho cô dục tiên dục tử!” Khải Minh nói rồi nhấp càng nhanh hơn. Sau đó, hắn há miệng ngoạm một cú thật đau vào ngực Hồng Uyên khiến cô nàng chợt lên giọng rên cao hơn.

“Ah... Uh...”

Không chỉ thế, bàn tay hắn đưa lên bóp mạnh vào bên ngực còn lại. Sau đó, những ngón tay dần thu hẹp về một điểm, đó chính là đầu ti. Khải Minh sờ sờ quanh đầu ti Hồng Uyên một tí, sau đó kéo thật mạnh.

“Ahhhh... đau lắm... đừng... uh...uh...”

Hồng Uyên la réo lên khiến Khải Minh vô cùng thích thú. Hắn vẫn tiếp tục đẩy dươиɠ ѵậŧ ra vào đồng thời hai tay véo ti Hồng Uyên khiến nàng ta nhăn mặt rêи ɾỉ không thôi. Điều này càng khiến Khải Minh tăng kɧoáı ©ảʍ.

Hắn vẫn tiếp tục thú vui ấy đến nỗi đầu ti của Hồng Uyên đỏ chót lên rồi chuyển sang cả màu tím. Mỗi lần hắn chạm vào là đau vô cùng.

Thế nhưng...

Về phần Hồng Uyên, cảm giác đau đớn đeo bám bỗng dần chuyển sang sướиɠ khoái kì lạ. Đối với một người đã từng trải qua làʍ t̠ìиɦ, nàng hiểu lý do vì sao. Tuy nhiên, cảm giác sương sướиɠ ở đây khác hẳn những lần làʍ t̠ìиɦ trước của nàng.

Kɧoáı ©ảʍ theo một cách đặc biệt.

Tại sao?

Là do cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi bị hϊếp da^ʍ?

Hay do kẻ đang hϊếp da^ʍ nàng sở hữu dươиɠ ѵậŧ đặc biệt?

Câu trả lời là cả hai.

Vào lúc này, mỗi lần Khải Minh nhấp mông chẳng khác gì đang đẩy dươиɠ ѵậŧ đâm đến tận não nàng.

Cảm giác sung sướиɠ đang dần lan tỏa đến từng phần trong cơ thể.

“Uh... sướиɠ sao... cơ thể mình như vỡ vụn... mỗi lần tên khốn này đẩy vào... Vậy mà kɧoáı ©ảʍ vẫn có sao? Rốt cục... Ah...”

Đầu óc Hồng Uyên rối bù, chẳng biết suy nghĩ gì nữa. Thứ duy nhất nàng cảm nhận được hiện giờ chỉ có khoái lạc mà thôi.

“Ah... mình muốn nữa... tuy mỗi lần hắn đẩy vào đau chết được... cái dươиɠ ѵậŧ hung tợn ấy như muốn xé toạc âʍ đa͙σ mình... giã nát tử ©υиɠ mình... nhưng mình vẫn muốn...”

“Cơ thể mình... bất lực thật rồi... Tại sao lại mong hắn đẩy vào chứ? Không... Ah... ah...”

Từ kháng cự chuyển sang chấp nhận, giờ lại thành ra thèm khát. Tìиɧ ɖu͙© quả là thứ kì diệu.

Hồng Uyên sướиɠ khoái đến mức lè lưỡi ra, đôi mắt mơ hồ như bị khoái lạc làm lu mờ.

“Mạnh quá... ah... ah... không... ah... ta muốn nữa... ah... uh... uh... ah... ta thèm...”

Cổ họng Hồng Uyên vẫn không ngừng rêи ɾỉ, tiếp thêm kɧoáı ©ảʍ cho Khải Minh.

“Haha...”

Khải Minh được đà lấn tới, hai tay bấu chặt cặp đùi trắng muốt của Hồng Uyên khiến nó đỏ tấy lên trong khi ra sức đẩy dươиɠ ѵậŧ nhanh nhất có thể.

“Bạch... bạch... bạch!”

“Uh... ah... khoan.... đau quá... ah... ah... ah...”

Tốc độ di chuyển ngày càng tăng, mỗi cú nhấp mang theo đầy uy lực như muốn phá nát cơ thể Hồng Uyên.

Trông Khải Minh lúc này chẳng khác gì một chiếc máy đóng đinh công suất lớn đang làm việc tối đa.

“Ah... ah... ah... không... cảm giác này... khác biệt quá... ah... ah... nữa... nữa!!!”

“Hừ... ngươi nên biết ơn vì được tận hưởng dươиɠ ѵậŧ của ta đi! Ta đã chuẩn bị nó để tối nay cᏂị©Ꮒ Linh Nguyệt... Ugh... vậy mà phải đâm nó vào bên trong ngươi! Thật là uổng phí!!”

“Uh.. không... ah... làm ơn... mạnh nữa...”

“Cái gì? Lúc đầu bảo rút ra mà... Bộ ta luyện được “Thông Não Đại Pháp” luôn rồi à!! Phê quá lú hả cưng? Vậy ta cho phê lên tới nóc luôn!!!!!!”

Lại một lần nữa Khải Minh tăng tốc, thật không biết giới hạn tốc độ của hắn là bao nhiêu.

“Bạch... bạch... bạch... bạch!!!”

(Bạn đang đọc truyện sắc hiệp mới nhất tại TruyenVKL.com)

Tiếng da thịt va chạm nhau vang lên rõ to, ngang với tiếng rên la của Hồng Uyên.

“Ah... Đau... sướиɠ... ah... mạnh... làm ơn... dừng... tiếp... ah... không...”

“Haha... trừng phạt kiểu này quá sướиɠ cho cô rồi đó!!”

“Làm ơn... mạnh thêm tí nữa... ah... uh!!”

“Má... vầy còn chưa đủ sao... nếu vậy...”

Khải Minh cười da^ʍ, sau đó...

“Gia Tốc!”

Hắn ta vừa thi triển xong một kỹ năng tăng tốc độ. Lập tức cơ hông hắn di chuyển đến mức khó tin. Cứ mỗi giây hắn nhấp lên đến 3-4 cú.

“Ah... ah... chết... chết mất... dừng lại... ah!”

“Mày làm gì có quyền ra lệnh!” Khải Minh đưa sát mặt đến Hồng Uyên, đôi mắt đáng sợ vô cùng. Sau đó, hắn ra sức dập hung tợn hơn nữa.

Liên tục như thế.

Và rồi...

“Uh... ah... không... đau quá... uh... ah... mẹ ơi... ah... sướиɠ quá... lần đầu... thấy sướиɠ như vậy... ah... không... ta... ta ra mất!!!!!!”

Hồng Uyên không thể kiềm nổi nữa, cơ thể nàng giật mạnh, uốn éo liên tục rồi xuất ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, ướt cả quần Khải Minh.

“Hừ... dám ra à... cơ mà ta cũng tới giới hạn rồi... Ugh...”

“Không... đừng... đừng bắn vào bên trong... không... AHHHHHHHH!!!”

Hồng Uyên dùng chút sức còn lại can ngăn, thế nhưng Khải Minh chẳng thèm nghe. Nếu không bắn vào trong thì làm sao hắn hoàn thành nhiệm vụ?

“Ahhh... Hãy biết ơn vì ta đã bắn vào bên trong đó... Xuất Tinh Đại Pháp (Cái này nó phê quá nên nói thôi chứ éo phải skill gì đâu :) )!”

“Không.... Ahhhhhhh!!!!!”

Dươиɠ ѵậŧ Khải Minh căng phồng lên đến mức cực đại. Sau đó, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ được phóng ra, bơm căng cả tử ©υиɠ Hồng Uyên.

“Hoàn thành nhiệm vụ: Làʍ t̠ìиɦ với Phạm Hồng Uyên. Ban thưởng: 80000 điểm khoái lạc, +10 điểm Kháng Độc.”

“Ahh... không...” Hồng Uyên dường như đã cạn sức, giọng thì thào nói. Nàng nằm yên tận hưởng cảm giác ấm nóng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong.

“Uh...” Khải Minh rút dươиɠ ѵậŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo đó tuôn ra như suối, đổ đầy trên sàn nhà.

Hắn đã hoàn thành xong nhiệm vụ, giờ nên gấp rút rời khỏi đây.

Thế nhưng có gì đó níu chân hắn lại...

“Uh...” Bất chợt, Khải Minh bắt phải ánh mắt say đắm của Hồng Uyên. Ánh mắt ấy dành cho hắn.

Rồi, đôi môi nàng bỗng tiến sát lại gần môi hắn.

Một nụ hôn chăng?

Đúng vậy, đó là thứ nàng thật sự mong muốn.

Thế nhưng...

“Dừng lại đi” Khải Minh đưa tay lên chặn Hồng Uyên lại.

“Cô nghĩ ta sẽ bị lừa lần hai à? Anh đâu đẹp trai chứ đâu có dại!”

“Ugh...” Nghe Khải Minh nói vậy, Hồng Uyên sực nhớ rằng nàng đã cố tình dùng nụ hôn để dụ hắn nuốt Mê Hồn Hương. Thế nhưng lần này nàng hoàn toàn không có ý định đó. Nàng thật sự muốn hôn Khải Minh.

Chỉ một nụ hôn thôi mà.

“Hừ... Thay vào đó, ta có thứ này thích hợp cho cô hơn...” Khải Minh nói rồi nhẹ nhàng đứng dậy. Sau đó, hắn đưa tay bóp má Hồng Uyên để nàng mở rộng miệng ra rồi... hắn mạnh bạo đút cái dươиɠ ѵậŧ dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ cũng như tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong.

“Uh...”

Đón nhận một cách bất ngờ, song Hồng Uyên lại chẳng phản kháng gì. Thay vào đó, nàng rất tích cực hợp tác bú ɭϊếʍ dươиɠ ѵậŧ cho Khải Minh.

“Chụt... chụt...”

Môi nàng thít chặt lại mυ'ŧ sạch toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dính trên dươиɠ ѵậŧ hắn. Lưỡi nàng thì không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu rùa.

“Uh... ta vẫn còn một chút... được lắm... hãy uống nó đi! AAA!!”

Khải Minh nói rồi ghì chặt đầu Hồng Uyên lại, ra sức đẩy dươиɠ ѵậŧ vào miệng nàng ta đến tận gốc. Vào lúc này, đầu dươиɠ ѵậŧ đã đi qua cổ họng nàng.

Cơ thể Khải Minh giật giật rồi...

“Phọt!”

Thêm một dòng tinh nữa được xuất ra, có vẻ ít hơn lúc nãy. Dòng tinh ấy chảy quanh họng Hồng Uyên sau đó chạy thẳng xuống bụng.

Hắn vẫn giữ chặt đầu Hồng Uyên trong nửa phút tiếp theo, sau đó mới chịu thả ra. Hồng Uyên khi được thả lại không vội nhả dươиɠ ѵậŧ Khải Minh mà vẫn ra sức mυ'ŧ chặt nó với tốc độ không tưởng. Nàng như không muốn bỏ sót một giọt tinh nào từ cái dươиɠ ѵậŧ ấy.

“Haha... tốt lắm... nhớ lấy hương vị này đến cuối đời nha!!”

Khải Minh cười lớn, khuôn mặt thỏa mãn vô cùng.

...

“Hmm... Khách sắp đến rồi! Mau đi chuẩn bị hàng!!!”

Một đám người kéo đến trước cửa căn phòng từng nhốt Khải Minh, căn phòng chứa các loại hàng bán đấu giá.

“Cạch!”

Cánh cửa phòng mở ra và sự kinh ngạc xuất hiện trên tất cả khuôn mặt của đám người.

“HÀNG ĐÂU?”

Đám người đó nhốn nhào cả lên. Bởi lẽ trước mắt họ, những thứ chuẩn bị được bán đấu giá bỗng bốc hơi hết. Thay vào đó, lại có hai tên lính canh cửa nằm ngủ say như chết trong đây.

Một tên to cao lớn giọng nói:

“Khốn kiếp! Hai ngươi mau báo với đại ca có kẻ cướp hàng! Còn lại chia ra truy tìm, bất kì ai khả nghi đều bắt giữ lại!!!!!!”

...

“Hmmm...” Khải Minh chỉnh trang lại y phục rồi bước về phía cánh cửa sổ. Nhiệm vụ hắn đã xong, chẳng còn lý do gì phải lưu luyến tại đây cả.

Khải Minh lạnh lùng bước đi không thèm ngoảnh lại. Để lại đằng sau ánh mắt tiếc nuối của Hồng Uyên.

Cánh cửa sổ mở ra.

Thân ảnh ấy biến mất.

Ánh mắt nàng nhìn ra bầu trời sao.

Cuộc làʍ t̠ìиɦ vừa rồi chỉ trong chớp nhoáng. Thế nhưng nó sẽ là ký ức mà đến tận cuối đời nàng sẽ không quên.

Cảm giác ấy...

Mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấy...

“Thật ngon!”

--Thần Sεメ000--

Chúc mấy bác ngủ ngon!