Chương 166 – Loạn tượng tùng sinh (Một)
*Loạn tượng tùng sinh: Hỗn loạn, rối loạn.
Hoa Dĩ Mạt cúi đầu nhìn vết máu nở rộ đỏ tươi trên giường, một lúc lâu vẫn không mở miệng nói chuyện.
Bên tai có tiếng bước chân vang lên. Trong tầm mắt, ngọn đèn lại sáng hơn một chút. Chiếc giường rung động, vẫn là bàn tay trắng nõn đưa tới trước mắt Hoa Dĩ Mạt. Lòng bàn tay hướng về phía trước, chính là miệng vết thương dữ tợn vừa thoa dược.
Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt căng thẳng.
"Hoa Dĩ Mạt, ngươi cảm thấy miệng vết thương này khi nào thì có thể khỏi hẳn?". Thanh âm của Tô Trần Nhi nhẹ như gió thoảng mây bay vang lên bên tai.
Hoa Dĩ Mạt trầm ngâm một lát sau đó mới mở miệng nói: "Mỗi ngày bôi dược một lần, liên tục năm ngày là thấy tiến triển. Mười ngày thì có thể khép miệng.". Nói xong, Hoa Dĩ Mạt nâng mắt, có chút khó hiểu nhìn Tô Trần Nhi, không biết vì sao mà nàng lại đột nhiên hỏi cái này.
"Như vậy,". Tô Trần Nhi chậm rãi rút tay về, "Có để lại sẹo hay không?".
"Tất nhiên sẽ không.". Hoa Dĩ Mạt khẳng định rồi nói: "Có ta ở đây, sao để vết thương lưu lại sẹo cho Trần Nhi được.".
"Thật không?". Tô Trần Nhi thấp giọng nỉ non một câu, sau đó giương mắt nhìn thẳng Hoa Dĩ Mạt, vươn bàn tay nhợt nhạt ra nhẹ nhàng đặt trên ngực Hoa Dĩ Mạt, vẻ mặt thật sự chuyên chú, "Như vậy ngươi thì sao? Ngươi có lưu lại sẹo không?".
Lời nói nhẹ nhàng rơi xuống đất, trong phòng yên tĩnh chỉ nghe tiếng sáp nến rơi xuống bàn. Ánh sáng lay động chiếu lên gương mặt thảng thốt của Hoa Dĩ Mạt.
Giống như rũ hết quần áo nhảy xuống thác nước, dòng nước mãnh liệt cọ rửa toàn bộ thân thể Hoa Dĩ Mạt, lục phủ ngủ tạng cũng chấn động không thôi. Tai của nàng giống như bị âm thanh ong ong ảnh hưởng, quanh quẩn một câu nói vừa mới nghe được.
Như vậy ngươi thì sao, ngươi có lưu lại sẹo không?
Lời nói rõ ràng là mềm nhẹ như vậy nhưng lại giống như ẩn chứa vô vàn tâm tình phức tạp. Giống như thương tiếc, lại giống như mặc kệ. Giống như quan tâm, lại giống như trách móc. Giống như hiểu rõ, lại giống như mờ mịt.
Hoa Dĩ Mạt nhìn ngọn nến phản chiếu trong ánh mắt sâu thẳm của Tô Trần Nhi, trong đêm tối trong trẻo nhưng lạnh lùng có vẻ dị thường ấm áp. Mà đầu ngón tay của nàng lại đang đè trên ngực của mình, bên dưới đầu ngón tay là tiếng động thình thịch đang nhảy lên như tuyên bố sự tồn tại của sinh mệnh.
Sau một lúc lâu. Hoa Dĩ Mạt mới chậm rãi nâng tay lên nhẹ nhàng cầm lấy đầu ngón tay của Tô Trần Nhi.
Cảm giác ấm áp dán vào da thịt lạnh như băng của nàng giống như có thể một dòng nước ấm rót vào trong tim.
Khóe môi Hoa Dĩ Mạt lộ ra một ý cười cực nhẹ, sau đó lại chậm rãi lắc lắc đầu: "Lần nào Trần Nhi cũng sáng suốt nhìn rõ mọi chuyện, quả nhiên vẫn không thể gạt được nàng.".
Tô Trần Nhi nghe vậy thì biết Hoa Dĩ Mạt đang lắng nghe mình, nàng cũng nhẹ nhõm trong lòng, ánh mắt mềm mại một chút: "Ngươi hiểu thì tốt.".
"Ta vốn không muốn làm Trần Nhi lo lắng, bất quá nếu Trần Nhi muốn rõ thì ta cũng không tiếp tục gạt nàng nữa.". Hoa Dĩ Mạt xả giận, nắm chặt lấy tay Tô Trần Nhi, tiếp theo thì giải thích với nàng: "Ta chỉ biết độc này là một loại hàn độc, mặc dù bị ta bức ra hơn phân nửa, bây giờ cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà độc tính lại cực mạnh, đổi làm người thường, sợ là kiên trì không được bao lâu. Điểm ấy Trần Nhi cũng không khó đoán được phải không.".
"Ừm." Tô Trần Nhi gật đầu, lại nhíu mày nói: "Hai tên thích khách trước đó bị dính độc lần lượt mất mạng, có thể thấy được tác dụng của nó, ta cũng hiểu sẽ không có khả năng nhanh như vậy mà đã có thể đem độc từ trong cơ thể tống hết ra ngoài. Ngươi......". Trong mắt Tô Trần Nhi mang theo chút lo lắng.
Hoa Dĩ Mạt nhún vai, nói: "Đúng là như thế. Trần Nhi lo cũng không sai. Bất quá cũng không phải là không có biện pháp trừ tận gốc, chỉ là phiền toái chút mà thôi.". Hoa Dĩ Mạt trầm ngâm một hồi, "Thật ra châm cứu có thể đem độc tố ngăn chặn, sau đó thanh lọc hết, nhưng mà phải cần chút thời gian. Lúc đó, thân thể thiên hàn của ta sợ là càng nghiêm trọng. Sợ là điểm này bị Thứ Ảnh Lâu lợi dụng.".
"Ý của ngươi là......". Ánh mắt Tô Trần Nhi thâm trầm.
Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu, thần sắc ngưng trọng nói: "Trần Nhi hẳn là biết được, công pháp trên thế gian này, đơn giản là âm cùng dương. Trong đó không thể thiếu công pháp thuần dương cùng thuần âm.". Dừng một chút, lại an ủi nói: "Trần Nhi cũng đừng quá lo lắng, cơ thể ta cũng là kháng độc, không có gì đâu, vả lại chúng ta cũng không nhất định phải trực tiếp giao thủ với đối phương.".
Tuy chỉ là lời an ủi bình thường nhưng Tô Trần Nhi cũng hiểu được, nàng mím môi, đột nhiên nói: "Ngày mai chúng ta liền rời khỏi Hoa Thành đi.".
"Được.". Hoa Dĩ Mạt đáp: "Ta cũng đang có ý này.".
Nói xong, Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại nói: "Đúng rồi, nói mới nhớ, tại sao hoa khôi của Hồng Mị quán lại xuất hiện ở trong này?".
"Nàng là người của Thứ Ảnh Lâu.".
Tô Trần Nhi nói xong chỉ thấy Hoa Dĩ Mạt kinh ngạc nhìn lại. Nàng tiếp tục giải thích: "Mới vừa rồi nàng cố ý chọn ta vốn là vì muốn nhắc nhở chúng ta chú ý, Thứ Ảnh Lâu đã phái sát thủ lại đây. Nhưng mà không ngờ ta còn chưa kịp báo cho ngươi biết thì trên đường đã bị mai phục, chưa gì đã xảy ra chuyện.".
"Thì ra là thế.". Thần sắc Hoa Dĩ Mạt có chút khó hiểu, "Nhưng mà, tại sao nàng lại giúp chúng ta?".
"Hình như là bởi vì có liên quan đến mẹ ta, nàng không mong nhìn thấy ta gặp chuyện không may. Còn có một chuyện, mặc kệ là nghe nàng nói, hay là phản ứng của thích khách vừa rồi, tựa hồ Ám Vương kia ra lệnh rất kỳ quái, muốn lấy mạng của ngươi, lại cố ý lưu lại mạng của ta. Đối với điểm ấy ta vẫn không nghĩ ra.". Đáy mắt của Tô Trần Nhi hiện lên một tia mờ mịt.
Hoa Dĩ Mạt nghe vậy lại nhẹ nhàng thở ra, mở miệng nói: "Hay là ta đã làm gì chọc hắn?".
"Không giống.". Tô Trần Nhi lắc lắc đầu, tầm mắt dời đi dừng ở ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút xa xăm, ngữ khí nhẹ nhàng, "Mặc kệ như thế nào, hy vọng Hồng Chúc cô nương sẽ không bởi vậy mà gặp phiền toái.".
Vào đông bóng đêm thâm trầm như sương.
Hồng Chúc đi con đường cũ trở về, cả người đi đứng không tiện, tốc độ khó tránh khỏi có chút chậm chạp, bởi vậy phải mất chút thời gian mới đến Hồng Mị quán.
Vào đêm, Hồng Mị quán thoáng rút đi ồn ào, nhưng đèn đuốc vẫn huy hoàng như trước. Từng mảng từng mảng ánh sáng đỏ tươi len ra khỏi cửa sổ, hiện tại cũng vẫn còn vài người khách ra vào. Hồng Chúc đứng ở xa xa nhìn một lát, sau đó mới đi tới trước cửa chính, đi rẽ vào một góc vắng vẻ, phi thân phóng qua tường.
Khi rơi xuống đất, cước bộ Hồng Chúc lảo đảo, ngay sau đó trên đùi truyền đến một trận đau đớn. Sắc mặt Hồng Chúc hơi trắng bệch, có thể cảm giác được miệng vết thương lại bị hở ra, máu tươi từ đùi chậm rãi chảy xuống. Trong bóng đêm, Hồng Chúc cười khổ, lê bước chân về trước, nhìn thấy bốn phía không có người chú ý nàng mới cắn chặt răng, nhẫn nại cảm giác đau đớn ở hai chân bước nhanh đi về phòng của mình.
Một đường bước vào, bóng người rã rời. Hồng Chúc thầm nghĩ mình cũng may mắn, lặng lẽ bước qua hết dãy hành lang dài, sau đó lên lầu. May mà lúc này mọi người không phải ở đại đường tiếp đón khách thì cũng đều trong phòng riêng, trên cầu thang cũng không có người tới lui. Hồng Chúc nhẹ tay nhẹ chân đi lên lầu ba, rốt cục thuận lợi dừng chân trước cửa phòng của mình.
Hồng Chúc thở phào, vươn tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau liền xoay người khép lại.
Đang lúc này, bên tai Hồng Chúc bỗng nhiên rơi vào một tiếng hít thở không nhẹ không nặng, cả kinh làm mặt nàng biến sắc, cả người lập tức cừng đờ trước cửa. Một lát sau, Hồng Chúc mới chậm rãi xoay người, dựa lưng vào cánh cửa, ngẩng đầu đảo qua phòng, ánh mắt dừng trên giường một chút.
Trong phòng tối đen, hình bóng xanh nhạt dựa vào đầu giường, tay cầm một bầu rượu màu xanh. Tựa hồ cảm thấy ánh mắt Hồng Chúc đối phương cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn phía Hồng Chúc.
Hồng Chúc nhịn không được kiềm hãm hô hấp, bỗng nhiên quỳ xuống, đầu cũng cúi thật sâu, mở miệng hô: "Tiểu chủ!".
Người trong phòng chính là Cam Lam.
Hồng Chúc gọi xong, lại nghe không ra động tĩnh của đối phương. Lòng của nàng có chút trầm xuống, nhất thời mím môi không nhắc lại. Nàng có thể cảm giác được tầm mắt Cam Lam chậm rãi đảo qua chính mình, không dám tiếp tục cử động, chỉ có thể nghi ngờ trong lòng, vì sao Cam Lam lại đột nhiên xuất hiện trong phòng mình. Hồng Chúc đột nhiên nghĩ đến trên quần áo mình còn nhiễm vết máu, không khỏi ảo não, tuy là trong bóng tối nhưng cũng khó tránh bị tiểu chủ không phát hiện. Mà một khi vết máu hiện ra, những chuyện nàng làm sẽ không khó bị đoán được. Cũng không biết...... sẽ như thế nào.
Trong phòng yên tĩnh một lát, thanh âm trong trẻo của Cam Lam đột ngột vang lên: "Đi đâu?".
Hồng Chúc không biết vì sao đối phương lại vào phòng, bởi vậy trong lòng nhất thời có chút không yên liền hàm hồ nói: "Báo cáo tiểu chủ, Lưu Hà ngủ không được, bởi vậy đi ra ngoài một lát.".
"Vậy sao?". Một thanh âm nâng cao thản nhiên vang lên, làm cho tâm Hồng Chúc có chút bất an. Quả nhiên chỉ chốc lát, Cam Lam liền nói tiếp: "Chỉ một lát thôi sao?".
"...... Vâng.". Hồng Chúc cắn răng một cái, trả lời. Dừng một chút, lại nói: "Không biết tiểu chủ...... vào phòng Hồng Chúc có việc gì?".
Trầm mặc trong chốc lát. Lập tức có thanh âm của Cam Lam chậm rãi vang lên: "Tất nhiên. Ngươi cũng biết...... sát thủ Tật Ảnh được phái đi gϊếŧ Hoa Dĩ Mạt đã chết?".
Trong lòng Hồng Chúc nhảy dựng, nhưng thần sắc trên mặt cũng không động: "Lưu Hà không biết. Không biết là chuyện khi nào?".
"Mới vừa rồi." Cam Lam dừng một chút, thanh âm đột nhiên thay đổi, "Ngươi đứng lên trước.".
Hồng Chúc nghe vậy ngẩn ra, ánh mắt lập tức nhoáng lên một cái, nhưng vẫn đáp ứng: "Vâng.".
Nàng chậm rãi đứng thẳng dậy, tận lực không cho đau đớn trên đùi phải ảnh hưởng đến cân bằng của thân thể.
Cam Lam ngồi trên giường cũng bỗng nhiên đứng lên, trong tay vẫn cầm theo bầu rượu, nhẹ lay động thân mình chậm rãi đi tới trước mặt Hồng Chúc.
Cả hai trầm mặc đối diện nhau.
"Lưu Hà.". Tầm mắt Cam Lam đánh giá Hồng Chúc một lát, sau đó mới ra tiếng nói: "Ngươi cảm thấy ta đối với ngươi như thế nào?".
Cam Lam cúi đầu, nói: "Tất nhiên là Tiểu chủ đối xử với Lưu Hà vô cùng tốt.".
Một bàn tay đưa ra, ngón tay không chút do dự chế trụ cằm Hồng Chúc.
"Ngẩng đầu lên.". Khi nói chuyện tay cũng hơi dùng sức khiến cho Hồng Chúc phải nhìn thẳng hướng Cam Lam. Mặc dù ở trong bóng tối nhưng ánh mắt cả hai vẫn rõ ràng có thể thấy được.
"Đau sao?".
Câu nói bất ngờ làm Hồng Chúc cả kinh ngẩn ra.
Tay Cam Lam nắm lấy cằm Hồng Chúc hạ xuống, ngón tay chuẩn xác chạm vào miệng vết thương phía trên đùi phải của nàng.
Hồng Chúc không đoán được, đùi đau xót, thân thể cũng run rẩy.
"Thật sự là cố chấp mà.". Trong giọng nói của Cam Lam bỗng nhiên mang theo sự than thở, "Công lực của Tật Ảnh hơn ngươi một bậc, làm người cũng đủ độc ác, nếu không có Hoa Dĩ Mạt đột nhiên phản kích, ngươi cho là ngươi có thể sống sót trở về đây sao?".
Ánh mắt Hồng Chúc lặng lẽ mở to vì kinh ngạc: "Tiểu chủ, sao ngươi lại...... biết?".
"Ngươi cảm thấy thế nào?". Ngữ khí của Cam Lam khôi phục bình thường, giống như buông tha: "Quên đi, ngươi thật ngốc, lại bàn ngồi xuống trước đi.".
Nói xong, dẫn đầu xoay người đi tới bên cạnh bàn, giơ tay lên, đem ngọn nến thắp sáng.
Ánh nến mỏng manh tỏa sáng, phòng cũng sáng lên.
"Sao còn đứng ngốc ở đó.". Cam Lam quay đầu trông thấy Hồng Chúc vẫn đứng tại chỗ như trước, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Nếu không lại đây, ngươi chờ mất máu đi. Ta cũng không phụ trách nhặt xác đâu.".
Hồng Chúc trù trừ một lát sau đó mới lảo đảo đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Cam Lam lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ xanh, tùy tay đặt lên bàn, xong rồi nàng cũng ngồi xuống bên cạnh, tầm mắt dừng ngay chân Hồng Chúc, rất nhanh liền đổi sang nhìn gương mặt đối phương. Thấy thần sắc Hồng Chúc khó hiểu nhìn mình, Cam Lam bĩu môi, nói: "Nhìn cái gì? Trên mặt ta có hoa sao?".
"Ta không hiểu.". Hồng Chúc cúi đầu, "Nếu Tiểu chủ biết rồi, vì sao còn......".
"Ta sẽ phạt ngươi, nhưng không phải bây giờ.". Cam Lam chống lấy một bên đầu, "Tật Ảnh vốn bị Hoa Dĩ Mạt gϊếŧ chết, việc này liền dừng ở đây thôi.". Nói xong, ngữ khí Cam Lam tăng thêm một chút, "Về phần ngươi, chờ trời sáng ta phải mang ngươi trở về mới được! Đỡ phải mang cho ta thêm phiền phức!".
Trong lúc nhất thời, trong lòng Hồng Chúc có chút trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mặc dù thường ngày Si chủ dung túng nàng rất nhiều, nhưng cũng không ngờ được nàng ấy lại dung túng tới mức này. Nàng vốn tưởng rằng cho dù không chết thì cũng sẽ bị lột da. Nhưng mà nghe được ngữ khí của đối phương, tựa hồ cũng không tính truy cứu chuyện này. Nhưng mà......
"Tiểu chủ.". Bỗng nhiên Hồng Chúc rời khỏi chỗ ngồi, một lần nữa quỳ xuống trước mặt Cam Lam.
"Ngươi làm gì vậy?". Cam Lam thấy thế, gương mặt xinh đẹp cũng nhăn nhó hơn, "Đứng lên!".
"Thỉnh tiểu chủ buông tha Hoa Dĩ Mạt.". Hồng Chúc cúi đầu, nói thật rõ ràng.
Cam Lam nghe vậy, thật lâu không nói gì.
Sau một lúc lâu, Cam Lam mới trầm giọng nói: "Ngươi có từng tưởng tượng qua nếu ta buông tha cho Quỷ Y thì Ám Vương sẽ phản ứng như thế nào?".
Hồng Chúc im lặng một lát, thần sắc có chút thống khổ: "Nhưng mà nếu Quỷ Y chết, ta sợ Tô Trần Nhi nàng......".
"Cái này phải xem tạo hóa của các nàng.". Giọng Cam Lam thấp đi, "Lưu Hà, ta biết ngươi ngưỡng mộ mẫu thân của Tô Trần Nhi, không muốn nhìn thấy huyết mạch của nàng cũng chết trong tay Thứ Ảnh Lâu. Nhưng ngươi căn bản không thể thay đổi hoàn cảnh hiện tại được, người có thể chân chính thay đổi ...... cũng chỉ có các nàng.".
Cam Lam để Hồng Chúc ngẩng đầu, nàng nhìn ánh nến mỏng manh thản nhiên nói: "Đây cũng chưa phải kết quả cuối cùng. Mấu chốt là, các nàng có đủ năng lực hóa giải hay không.". Nói xong, khóe môi Cam Lam không dấu vết cong lên một cái, ánh mắt lưu chuyển, bên dưới ánh nến có vẻ minh diễm động lòng người, "Dù sao cũng là nữ nhi của nàng ấy, nên không đến mức yếu đuối như vậy đâu.".