Chương 73 – Tiến thoái lưỡng nan (Ba)
"Cốc cốc.".
Tô Trần Nhi nghe được tiếng đập cửa, tầm mắt đặt trên người nữ tử nằm trên giường lập tức thu trở về, đứng lên đi mở cửa.
Bên ngoài chính là Bách Hiểu Sinh cùng Thải Nhi. Hai người đứng ở cửa, khi thấy Tô Trần Nhi ra mở cửa thì cả hai liền mỉm cười với nàng. Bách Hiểu Sinh mở miệng đầu tiên: "Tô cô nương, đây là Thanh Văn Quả, lúc trước để dành riêng cho Thải Nhi. Bây giờ Thải Nhi đã giải hết độc, ngươi cầm cho Hoa cô nương dùng đi.". Bách Hiểu Sinh nói xong, đem chiếc hộp gỗ mở ra đưa tới trước mặt Tô Trần Nhi.
Tô Trần Nhi cúi đầu nhìn Thanh Văn Quả trong chiếc hộp gỗ mà Bách Hiểu Sinh cầm. Thanh Văn Quả chỉ nhỏ bằng một viên dạ minh châu, xanh biếc, mới nhìn cứ nghĩ đó là phủy thúy, phía trên có thể nhìn thấy ba hoa văn gợn sóng. Tô Trần Nhi biết rằng Thanh Văn Quả có càng nhiều gợn sóng thì sẽ càng có nhiều công hiệu kỳ diệu. Bình thường bất quá chỉ có hai đường gợn sóng, tục truyền nhiều nhất là có bảy đường gợn sóng, dường như có thể cứu sống người chết. Đương nhiên chuyện này cũng chỉ là đồn đãi thôi. Thanh Văn Quả có ba đường gợn sóng trong tay Bách Hiểu Sinh cũng không phải cái gì hiếm thấy, nhưng cũng coi như trân quý. Huống chi Thanh Văn Quả là thứ từ trước đến giờ không thể mua bán, lại có công dụng tẩm bổ thân thể vô cùng tốt, tuy là người bình thường không có bệnh gì thì cũng có thể kéo dài tuổi thọ. Lần này Bách Hiểu Sinh lại vui lòng đem thứ này lấy ra, làm cho Tô Trần Nhi có chút giật mình.
Thải Nhi thấy Tô Trần Nhi không hề có ý định cầm lấy, cười mở miệng khuyên nhủ: "Tô cô nương không cần khách khí, nếu không có Hoa cô nương ra tay cứu giúp, sợ là tiểu nữ đây cũng không còn sống trên đời này, cho dù có Thanh Văn Quả cũng vô ích. Hôm nay Hoa cô nương bị trọng thương, thân thể hao tổn, Thanh Văn Quả sẽ có tác dụng rất lớn với nàng ấy, Tô cô nương cứ nhận đi.".
Tô Trần Nhi nghe vậy thì liền nhìn về phía hai người, rõ ràng Hoa Dĩ Mạt rất cần Thanh Văn Quả, nàng cũng không tiếp tục cự tuyệt, gật đầu nhận lấy: "Thật sự đa tạ hai vị. Thời gian này làm phiền mọi người, hôm nay lại nhận được thứ quý giá này, Trần Nhi thay Hoa Dĩ Mạt cảm tạ hai vị.".
"Tô cô nương cần gì khách khí, Bách Hiểu Sinh ta cũng rất mong Hoa cô nương có thể sớm ngày tỉnh lại.". Nói xong, Bách Hiểu Sinh nhìn sắc trời, lại nói: "Thời gian không còn sớm , Tô cô nương đem Thanh Văn Quả cho Hoa cô nương ăn vào đi, ta và Thải Nhi còn phải đi thăm Linh Lam cô nương, cáo từ trước.".
Nói xong, hai người cùng đi ra ngoài.
Lúc này Tô Trần Nhi mới đóng cửa lại lần nữa, cầm hộp gỗ quay lại ngồi trên giường, cúi đầu nhìn Hoa Dĩ Mạt vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Ngày ấy, sau khi Linh Lam bị thương, mọi người liền ra roi thúc ngựa chạy tới Bách Hiểu Lâu, tới đây đã hơn một ngày. Hoa Dĩ Mạt vẫn hôn mê bất tỉnh. Còn Linh Lam thì bị Tuyết Ảnh kiếm pháp gây thương tích, thân thể cũng cực kỳ suy yếu, khi tỉnh khi mê, tình trạng cũng không lạc quan gì lắm. Bách Hiểu Sinh nói với các nàng, Tuyết Ảnh kiếm pháp mang theo hàn khí, sợ là đã ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng của Linh Lam cô nương, phải để nàng nghỉ ngơi càng nhiều, sau đó chờ Hoa cô nương tỉnh lại rồi mới quyết định sau. Cũng may Thải Nhi là người của Vinh Tuyết Cung, đối với thương tích của Linh Lam cũng tương đối có chút hiểu biết, bình thường sẽ chú ý chiếu cố Linh Lam nhiều một chút.
Ngồi một lát, Tô Trần Nhi thu hồi tầm mắt, cầm Thanh Văn Quả trong hộp gỗ cẩn thận lấy ra.
Thanh Văn Quả có cảm giác mát lạnh, cầm trong tay giống như đang chạm vào nước. Tô Trần Nhi hơi cúi người, cẩn thận cầm Thanh Văn Quả để trước miệng Hoa Dĩ Mạt.
Hoa Dĩ Mạt hôn mê bất tỉnh cũng không ý thức được mà mở miệng. Tay Tô Trần Nhi cầm Thanh Văn Quả dừng một chút, đem ngón trỏ thăm dò trong miệng Hoa Dĩ Mạt, động tác mềm nhẹ lấy tay mở miệng của nàng ra.
Ngón tay chạm vào bờ môi lạnh lẽo mềm mại, khi tiến vào có chút ướŧ áŧ. Hô hấp mỏng manh làm bàn tay nàng có chút ngứa. Thần sắc trong mắt Tô Trần Nhi như có từng đợt gợn sóng, cho đến khi cầm Thanh Văn Quả đưa vào trong miệng Hoa Dĩ Mạt, tay sắp thu hồi lại thì mắt lại theo bản năng cúi đầu nhìn tay phải của nàng.
Ngón tay trắng nõn thon dài dính tơ óng ánh, ánh vào trong mắt Tô Trần Nhi.
Cảm xúc mềm mại giống như trước kia, chầm chậm biến hóa.
"Ưʍ.".
Một tiếng rất nhỏ làm Tô Trần Nhi từ trong sợ sệt tỉnh táo lại, tầm mắt nàng nhìn Hoa Dĩ Mạt lần nữa.
Chỉ thấy hàng mi cong như cánh bướm có chút run rẩy, sau đó thì chậm rãi mở ra.
Tô Trần Nhi nhìn thấy hình ảnh của mình phản xạ trong đôi đồng tử màu rám nắng của ai kia.
Người kia vì mất nhiều máu mà môi có chút trắng bệch, khi nhìn thấy Tô Trần Nhi thì lập tức cong cong khóe môi.
"Trần Nhi......".
Lời nói mềm nhẹ vang lên, gọi ra xưng hô quen thuộc.
"Ngươi tỉnh rồi.". Tô Trần Nhi cầm hộp gỗ để qua một bên, cúi đầu nhìn Hoa Dĩ Mạt, ngữ khí có chút áp chế, "Ngươi đã hôn mê vài ngày.".
Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, nhìn quanh một vòng, có chút suy yếu nói: "Đây là...... Bách Hiểu Lâu?".
"Ừ.". Tô Trần Nhi gật gật đầu, "Ngươi bị thương rất nặng, vừa uống xong Thanh Văn Quả mà Bách Hiểu Sinh đưa tới, tịnh dưỡng cho tốt vào.".
"Thanh Văn Quả? Bách Hiểu Sinh cũng rất rộng rãi.". Hoa Dĩ Mạt trầm ngâm nói.
"Ừ.". Tô Trần Nhi trả lời, mày liễu hơi cong, "Hôm đó, A Nô nói ngươi...... đã uống rất nhiều Huyết Hoàn, lại dùng ngân châm ép cho hiệu lực phát tác, đối với thân thể sẽ có tổn thương rất lớn. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?".
Hoa Dĩ Mạt vẫn chưa vội vã trả lời, ngược lại khóe môi cong hơn một chút, mỉm cười nhìn Tô Trần Nhi.
Ánh mắt Tô Trần Nhi có chút trầm xuống, một lát sau, mới mở miệng nói: "Ngươi nhìn ta làm gì? Ta đang hỏi ngươi mà.".
Lúc này Hoa Dĩ Mạt mới cười khẽ lên: "Đừng nói là Trần Nhi đang giận ta nha?".
Tô Trần Nhi hô hấp hơi gấp một chút, tầm mắt nhìn Hoa Dĩ Mạt cũng quay sang hướng khác, làm bộ đứng lên, trong miệng thản nhiên nói: "Ngươi không muốn nói, ta cũng không hỏi nhiều. Ngươi nghỉ ngơi ......".
Một bàn tay, bỗng nhiên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Tô Trần Nhi đặt tại bên người.
Hoa Dĩ Mạt nghiêng đầu nhìn Tô Trần Nhi, ánh mắt mang theo ý cười: "Trần Nhi đừng tức giận. Ta nói là được chứ gì.". Nói xong, Hoa Dĩ Mạt giải thích: "Nội lực ta đã cạn kiệt, tạng phủ đều bị thương, mất máu quá nhiều. Ngoài ra lại dùng ngoại vật ép chân khí ra để đánh nhau, phủ tạng bị tàn phá nghiêm trọng, sợ là......". Dừng một chút, "Sợ là sẽ giảm thọ.".
Tô Trần Nhi nghe vậy, thần sắc ngẩn ra, ánh mắt nhìn phía Hoa Dĩ Mạt càng ngưng trọng: "Thật không?".
"Ta lừa ngươi làm gì?". Ý cười của Hoa Dĩ Mạt vẫn không giảm, "Nếu người không tin, tùy tiện tìm một đại phu bắt mạch đi, sợ là sẽ nói ta không giữ được mệnh bao lâu.".
Ánh mắt Tô Trần Nhi lẳng lặng dừng trên mặt Hoa Dĩ Mạt một lát, khi mở miệng lại thì ngữ khí có chút thấp đi: "Ngươi có cách nào không?".
Hoa Dĩ Mạt chậm rãi thu hồi nụ cười, nhìn chăm chú Tô Trần Nhi, sau một lúc lâu, nhẹ giọng nói: "Nếu ta nói không có, Trần Nhi sẽ nghĩ sao?".
Tầm mắt Tô Trần Nhi hơi tìm kiếm nhìn tầm mắt Hoa Dĩ Mạt, nghe được câu trả lời của nàng, mày liễu xinh đẹp nhíu càng chặt, ngữ khí mang theo một tia không vui: "Cái gì mà nếu như không có? Ngươi là Quỷ Y.".
"Thầy thuốc cũng có lúc không thể tự chữa bệnh, đạo lý này Trần Nhi phải biết mới đúng chứ.". Tay Hoa Dĩ Mạt nắm cổ tay Tô Trần Nhi, bỗng nhiên trượt xuống, rơi vào lòng bàn tay của nàng ấy. Tiếp theo, Hoa Dĩ Mạt đã nắm lấy bàn tay của nàng.
Tô Trần Nhi cảm giác độ ấm trong lòng bàn tay, ánh mắt hơi dao động, đang muốn mở miệng thì Hoa Dĩ Mạt đã nói trước: "Trần Nhi không muốn biết ta còn sống bao lâu nữa sao?".
Tiếng nói vừa dứt, thân thể Tô Trần Nhi cương cứng. Trầm mặc một lúc lâu, Tô Trần Nhi chậm rãi rút bàn tay từ trong tay Hoa Dĩ Mạt ra, trầm mặt mở miệng: "Gạt ta vui lắm sao?".
Hoa Dĩ Mạt cũng không để ý, thu hồi tay phải lại, bên môi lại nổi lên ý cười: "Sao Trần Nhi nghĩ ta đang lừa ngươi?".
Tô Trần Nhi mím môi không nói, chỉ yên lặng nhìn Hoa Dĩ Mạt, bàn tay dưới ống tay áo hơi nắm lại. Tầm mắt hai người giao nhau tại một chỗ, Tô Trần Nhi nhìn bộ dạng không thèm quan tâm của Hoa Dĩ Mạt, nhất thời khó có thể phân biệt nàng nói thật hay là giả.
Như vậy một lúc, Tô Trần Nhi mới mở miệng, cũng không nhắc lại việc này, nàng nói với Hoa Dĩ Mạt: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi. Ta đi nói cho mấy người A Nô biết ngươi đã tỉnh.".
Nói xong, Tô Trần Nhi xoay người, nhấc chân đi ra ngoài.
Hoa Dĩ Mạt vẫn hàm chứa ý cười nhìn bóng dáng Tô Trần Nhi dần dần biến mất ở cửa.
Thật lâu sau.
"A Nô muội muội, ngươi thấy tỷ tỷ khó mà tỉnh lại, sao không chịu ngồi yên ở đây với ta?". Linh Lam ngồi dựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn A Nô, "Cho dù ngươi có lo lắng cho chủ nhân ngươi thì cũng không gấp như vậy nha.".
A Nô nhăn mũi, bất mãn nói: "Nếu chủ nhân tỉnh lại mà không thấy ta thì nói oan A Nô không đủ quan tâm nàng, làm sao đây?".
Linh Lam nghe vậy cười càng tươi: "A Nô muội muội thật sự là buồn lo vô cớ. Chủ nhân ngươi có Tô cô nương chiếu cố...... Tỉnh lại không thấy ngươi, chắc là cũng không cần ngươi đến liền.".
A Nô có chút khó hiểu: "Làm sao ngươi biết?".
Linh Lam che miệng, cặp mắt lộ ra bên ngoài, ý cười dạt dào: "Ngươi gọi ta vài tiếng tỷ tỷ, ta sẽ nói cho ngươi biết.".
"Hừ, không nói thì thôi, A Nô không thèm nghe.". A Nô khinh thường bĩu môi.
Khi hai người đang nói chuyện, ngoài cửa sổ truyền đến động tĩnh rất nhỏ, làm cho hai người quay đầu nhìn lại.
Một thân ảnh màu trắng đang bất động thanh sắc đứng trước cửa sổ, hai tay để ở sau lưng, giống như từ đầu đến cuối đều đứng ở đó. Lúc này thấy hai người nhìn lại, nàng mới chậm rãi mở miệng: "Linh Lam, hôm nay là ngày thứ ba, ngươi nghĩ đến đâu rồi?".
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng. Ánh sáng phản xạ trên mặt nạ bạch ngọc như mọi khi.
Linh Lam nhìn Bạch Uyên vừa xuất hiện, ý cười mang chút trêu tức: "Bạch cung chủ tới cũng thật đúng giờ.".
Ánh mắt Bạch Uyên đảo qua sắc mặt tái nhợt của Linh Lam, thản nhiên mở miệng: "Đem thứ kia đưa cho ta, bây giờ ngươi đang bị thương, không phải đối thủ của ta.".
"Bạch cung chủ muốn thì tự mình lại đây lấy đi.". Linh Lam hướng Bạch Uyên ngoắc tay, cười yêu mị như hồ ly.
Dưới lớp mặt nạ, Bạch Uyên cau mày lại, dừng một lát, tiến lên phía trước một bước, trong chớp mắt liền đến trước giường. Nàng cũng bắt đầu rút kiếm trong tay ra, ánh sáng như tuyết xẹt qua, cuối cùng dừng trước mắt Linh Lam.
"Này, trước khi rút kiếm ngươi không thể nói trước một tiếng sao?". A Nô từ trên giường nhảy dựng lên hướng Bạch Uyên lớn tiếng. Tuy rằng biết Bạch Uyên rút kiếm cũng không làm bị thương mình, nhưng mà nhìn mũi kiếm sát bên hai má thì A Nô cũng nhịn không được mà sợ hãi.
Bạch Uyên không để ý A Nô tức giận, lập tức nhìn chằm chằm Linh Lam, thanh âm không có độ ấm nói: "Đừng nhiều lời nữa, đem ngọc bội giao ra đây.".
"Bạch cung chủ thật đúng là vô tình.". Linh Lam thở dài một tiếng, chậm rãi đưa tay vói vào trong lòng. Sau khi rút tay ra thì trong tay đã cầm một miếng ngọc bội màu đỏ.
Miếng ngọc bội màu đỏ hình tròn, trước sau không liên tiếp nhau, có một chỗ hở. Mặt trên khắc một con phượng hoàng, cánh chim trải dài, trông rất sống động. Màu sắc như hỏa, sáng rọi lưu chuyển.
"Đây là thứ Bạch cung chủ muốn?". Linh Lam cầm ngọc bội ngẩng đầu nhìn Bạch Uyên, bên dưới mặt nạ là chiếc cằm tao nhã mê người.
Bạch Uyên nhìn thấy ngọc bội, ánh mắt vừa dao động, thân thủ liền tới lấy.
Linh Lam ngã ngửa người về phía sau, tránh khỏi tay của Bạch Uyên, tựa vào góc giường, cười nhìn Bạch Uyên: "Tuy ngọc bội là huyết ngọc trân quý, nhưng vì sao Bạch cung chủ lại để ý món đồ ngoài thân này? Đừng nói là miếng ngọc này là do tình nhân tặng cho nên mới không bỏ được?". Khi nói đến đoạn sau, ánh mắt Linh Lam nhấp nháy, ý cười trên môi càng nhiều.
Ánh mắt bên dưới mặt nạ của Bạch Uyên đông cứng, cũng không nói nhiều, chỉ cúi người xuống đoạt lấy.
Bỗng nhiên Linh Lam vươn tay ôm cổ Bạch Uyên, Bạch Uyên không kịp phòng bị liền ngã nằm xuống. Nhưng mà Bạch Uyên phản ứng cực nhanh, rất nhanh liền điều chỉnh thân thể, giương mắt lạnh lùng nhìn phía Linh Lam.
Khi tầm mắt Bạch Uyên chạm đến Linh Lam, tiếp theo sau đó thì cả người đã cứng đờ.
Đôi mắt Linh Lam gần trong gang tấc chứa đầy cảm xúc.
Môi dán lấy môi. Mềm mại cùng mềm mại thϊếp hợp.
A Nô đứng một bên giật mình há to miệng, không thể tin được một màn mà mình chứng kiến.
Cùng lúc đó, cánh cửa vang lên "kẽo kẹt" một tiếng, mở toang ra.
Tô Trần Nhi lại đây tìm A Nô, nhất thời cũng không kịp dừng chân lại.
Bất quá chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, Bạch Uyên đã vội đẩy Linh Lam ra.
Trong miệng có cái gì ướŧ áŧ mềm mại đẩy mạnh vào, khoang miệng tràn ngập một cảm giác ngọt ngào, một đường đi xuống yết hầu.
Bạch Uyên biến sắc. Người đang đứng thẳng, liền cảm thấy gương mặt yêu mị phía trước mắt dần dần mơ hồ. Chân cũng muốn mềm nhũn, vội vàng đỡ thành giường mới có thể đứng vững.
---
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Viết đến bây giờ thì mọi người cũng đại khái có thể đoán ra vài phần Bạch Linh có gian tình ~~~.
Đương nhiên, an bài Trần Nhi thấy một màn như vậy, thâm ý này chắc mọi người cũng hiểu được ~~~.
Về phần lời Hoa Dĩ Mạt đã nói, chỉ nói xạo thôi, hắc hắc, mọi người tự suy nghĩ đi ╮[╯▽╰]╭
Qua trận này thì tâm lý Tô Trần Nhi sẽ khai thông nhiều một chút, thể hiện cũng nhiều hơn, chờ Tiểu Mạt hết trọng thương ...... Hắc hắc, tới lúc đó Tiểu Mạt sẽ ra tay.
Tác giả cảm thấy Linh Lam đồng chí là tấm gương tốt nha! Đúng lợi hại! Quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay a ~~~~~.