Chương 24 – Hành trình đến Vinh Tuyết Cung (Bốn)
Hoa Dĩ Mạt và Tô Trần Nhi cùng nhìn nữ tử một thân áo trằng nhẹ nhàng trước mắt, tầm mắt không hẹn mà cùng dừng trên mặt đối phương.
Hiện ra ngoài chiếc mặt nạ bạch ngọc là từ trán đến giữa sóng mũi. Trên mặt nạ nhẵn mịn, phía bên trái có điêu khắc một bông tuyết tinh xảo. Lúc này, bên trên mặt nạ kia lộ ra ánh mắt thâm thúy, đang lạnh lùng đánh giá hai người trước mặt.
"Nghe giang hồ đồn Quỷ Y đã lâu, nhưng vẫn chưa ai thấy mặt. Không ngờ hôm nay lại có thể thu xếp mọi chuyện mà đến chỗ Vinh Tuyết Cung của ta, không biết có dụng ý gì?". Bạch Uyên trầm ngâm mở miệng.
Hoa Dĩ Mạt nhìn chăm chú vào cặp mắt kia, chậm rãi lên tiếng: "Ta có một chuyện, muốn đến hỏi.".
"Xưa nay Vinh Tuyết Cung và các hạ vốn không quen biết, vì sao muốn ta trả lời câu hỏi của ngươi?". Người ngồi trên ghế từ từ tựa ra sau, nhìn Hoa Dĩ Mạt nói: "Huống chi, không lâu trước, ngươi lại ngăn cản người của chúng ta đuổi giết phản đồ của Vinh Tuyết Cung, cũng ra tay làm bị thương Quỷ Phán sứ giả.".
"Chuyện đó bất quá chỉ là hiểu lầm, cung chủ để ý làm gì.". Hoa Dĩ Mạt cười khẽ, "Tuy ta ở trong Quỷ Y Quật lâu ngày, nhưng mà chuyện trong giang hồ cũng biết chút ít. Vốn muốn hỏi Vinh Tuyết Cung, khi những người phản bội bị phát hiện, ngươi sẽ kể tội rồi chém giết từng người, đúng như vậy không?".
Bạch Uyên dừng một chút, sau đó gật đầu.
"Nếu như thế, ta yêu cầu một việc, đúng là có liên quan nên mới đến đây hỏi, hy vọng cung chủ thành toàn.". Hoa Dĩ Mạt thản nhiên nói.
Bạch Uyên nhất thời trầm mặc không nói.
Một lát sau, Bạch Uyên mở miệng: "Nếu muốn hỏi, cũng không phải là không thể. Nhưng mà ngươi làm bị thương người của Vinh Tuyết Cung lúc trước, theo tình theo lý mà nói thì cũng không thể dễ dàng đáp ứng như vậy.".
Hoa Dĩ Mạt nghe được ngụ ý của đối phương liền gật gật đầu: "Tất nhiên. Cung chủ muốn như thế nào, cứ nói đừng ngại.".
"Ta muốn ngươi đáp ứng ta ba điều kiện, như thế nào?".
"Sao?". Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng nhíu mày, "Bất quá ta chỉ hỏi một vấn đề, mà cung chủ mở miệng lại đòi ba điều kiện, thật biết tính toán.".
"Ta vẫn chưa cầu ngươi đáp ứng. Nếu ngươi không đồng ý, ta cũng coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng không cùng ngươi khó xử nữa. Xin cứ tự nhiên.". Dứt lời, nàng vươn tay về phía trước, làm ra tư thế tiễn khách.
"Cung chủ cũng thật thiếu kiên nhẫn, ta đồng ý là được chứ gì.". Đáy mắt Hoa Dĩ Mạt hiện lên một dòng hào quang, ngoài miệng lại như trước cười châm biếm nói: "Không biết cung chủ muốn thế nào?".
"Được rồi". Bây giờ Bạch Uyên mới thu hồi tay lại, thản nhiên nói: "Nếu như thế, mời theo ta đến một nơi.".
Nói xong, Bạch Uyên đứng lên, một mái tóc đen tuyền thật dài đến mắt cá chân, giống như tơ lụa hảo hạng, nhẹ nhàng lay động theo bước chân.
Bạch Uyên dẫn hai người đi vào Vinh Tuyết Cung. Bỗng nhiên Tô Trần Nhi thấp giọng nói với Hoa Dĩ Mạt: "Dễ dàng đáp ứng như vậy, thật sự được không?".
Cước bộ Hoa Dĩ Mạt hơi dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Tô Trần Nhi, ánh mắt có chút mơ hồ: "Có một số việc, ta không đồng ý cũng không được.".
Tô Trần Nhi chớp mắt nhìn, khẽ thở dài một cái.
Ba người đi qua nhiều nơi, càng ngày càng tới chỗ hẻo lánh, cuối cùng đi tới phía trước một cánh cửa bằng đồng.
Trên cửa bằng đồng, điêu khắc phù điêu kỳ lạ, đại hỏa hừng hực từ dưới xông lên, giống như vạn vật thế gian đang bị thêu cháy, nhìn vào thật thê lương ảm đạm, áp lực từ trong cửa xuyên thấu mà ra. Một tấm biển phía trên cửa, bốn chữ to xoay thành độ cong dữ tợn, rõ ràng khắc lên "Tranh Vanh Ảo Cảnh".
*Tranh vanh: cao chót vót.
"Nói vậy các ngươi cũng từng nghe nói qua Tranh Vanh Ảo Cảnh.". Bạch Uyên xoay lại nhìn hai người, chậm rãi nói: "Nhất vây quỷ thần, nhị vây ma Phật, tam vây van vật thế gian. Nơi này, là chỗ trừng trị phản đồ của Vinh Tuyết Cung, cũng là nơi mỗi người tiêu trừ nghiệp chướng. Phật viết, nhân sinh có tám điều khổ: sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, oán tắng hội khổ, cầu bất đắc khổ, ngũ ấm thạnh khổ. Vào bên trong gặp được cái gì, sống hay chết, đều do tạo hóa của các ngươi.". Dừng một chút, Bạch Uyên tiếp tục nói: "Có người, trở vào, không có đường ra. Có người, ra được, nhưng cũng phát điên. Quỷ Y, đừng nói ta không nói cho ngươi biết trước, ngươi là người giống như có nghiệp chướng sâu nặng, khi trải qua nhất định khốn khổ hơn rất nhiều, hiện tại đổi ý còn kịp, vẫn còn có cơ hội rời đi.".
*Sinh, lão, bệnh, tử khổ. Ái biệt ly khổ: nỗi khổ khi chia lìa người thân yêu (khổ sanh ly và khổ tử biệt). Oán tắng hội khổ: là cái khổ về oan gia hội ngộ. Tức bản thân luôn phải sống và làm việc cùng với những kẻ đối nghịch thù oán ở gần bên gièm pha, nói xấu, phá phách, mưu hại, làm cho ta phải bực tức, khổ sầu, lo sợ, bất an... Cầu bất đắc khổ: là cái khổ về mong cầu không toại ý nguyện. Ngũ ấm thạnh khổ: Là cái khổ về năm ấm hưng thạnh. Ngũ ấm thạnh khổ này bao quát bảy loại khổ trước: THÂN thì sanh, già, bịnh, chết, đói, khát, nóng, lạnh, vất vả nhọc nhằn; TÂM thì buồn, giận, lo, thương, trăm điều phiền lụy.
"Tranh Vanh Ảo Cảnh sao?". Hoa Dĩ Mạt thấp giọng lặp lại, nàng nhìn phù điêu trên cửa, sắc mặt có chút ngưng trọng, đáy mắt lại kiên định như thạch, "Một nơi thú vị như vậy, ta nhất định phải tìm hiểu.".
"Tốt lắm.". Bạch Uyên quay đầu nhìn Tô Trần Nhi đứng bên cạnh trầm mặc không nói, "Nếu ta không lầm, vị này chắc là Tô cô nương của phủ Nguyễn gia?".
Tô Trần Nhi nhìn Bạch Uyên, gật gật đầu, ngầm thừa nhận.
"Thì ra giang hồ đồn đãi là thật, ngươi quả nhiên vì Nguyễn Quân Viêm mà đem chính mình đổi cho Quỷ Y.". Bạch Uyên trầm ngâm nói: "Tô cô nương tình thâm ý trọng, mặc dù tay trói gà không chặt, Bạch Uyên cũng vẫn sẽ kính ngươi một phần, ngươi không cần phải đi vào.".
Một tiếng cười khẽ vang lên.
"Chuyện này không thể được đâu cung chủ.". Hoa Dĩ Mạt nhìn về phía Tô Trần Nhi, lời nói mang ý cười: "Đối mặt với những chuyện hoạn nạn như vậy, Trần Nhi ở bên cạnh ta, ta sẽ an tâm rất nhiều. Trước đó Trần Nhi cũng nói nguyện ý đi cùng ta. Trần Nhi cảm thấy thế nào?".
Tô Trần Nhi giương mắt nhìn Hoa Dĩ Mạt đang mỉm cười với mình, gương mặt thanh thuần sáng sủa, không hề đông cứng như lúc nảy, giống như đối phương chỉ cảm thấy nơi trước mặt bất quá cũng chỉ là một nơi bình thường. Tô Trần Nhi chỉ máy móc chớp mắt một cái, sau khi nghe Hoa Dĩ Mạt nói thì nhẹ nhàng gật đầu: "Tất nhiên nghe theo phân phó.".
Bạch Uyên nghe vậy, cũng không tiếp tục ngăn cản, mở miệng nói: "Nếu như thế, mời hai vị đi vào.".
Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu, kéo cánh tay Tô Trần Nhi, quay đầu thấp giọng khẽ cười bên tai nàng: "Trần Nhi, nếu ta bỏ mạng bên trong, nhớ rõ phải nhặt xác ta.".
Tô Trần Nhi cũng không giương mắt nhìn Hoa Dĩ Mạt, chỉ nhìn cánh cửa đồng nhẹ nhàng đáp: "Được.".
Ý cười trên mặt Hoa Dĩ Mạt càng sâu.
"Ông –".
Cánh cửa đồng được đẩy ra. Hoa Dĩ Mạt nắm tay Tô Trần Nhi, chậm rãi đi vào trong.
Bạch Uyên nhìn cánh cửa trước mắt đóng lại.
Nàng lẳng lặng đứng ở trước cửa, đứng lặng hồi lâu, nhất thời không biết đang suy nghĩ cái gì.
Gần nửa canh giờ sau, Bạch Uyên mới nhẹ nhàng lắc tay, xoay người rời khỏi.
Tranh Vanh Ảo Cảnh.
Mới vừa bước vào, trước mắt hai người là sương trắng lượn lờ, không thể nào thấy rõ sự vật xung quanh đó ba thước.
Sắc mặt Hoa Dĩ Mạt bình tĩnh, nắm tay Tô Trần Nhi chậm rãi bước vào.
Chỉ bước một bước, hoàn cảnh chung quanh liền biến đổi.
Sương trắng khắp nơi nháy mắt ập tới gần, trên tay không còn, cảm giác ấm áp liền biến mất.
"Trần Nhi?". Hoa Dĩ Mạt nhẹ giọng kêu lên.
"Trần Nhi...... Trần Nhi...... Trần Nhi......".
Thanh âm Hoa Dĩ Mạt vang khắp bốn phía, đáp lại chỉ có tịch liêu.
Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng nhíu mày, biết được Tranh vanh ảo cảnh đã bị khuấy động, dứt khoát không tìm Tô Trần Nhi nữa, nàng tập trung cẩn thận đi về phía trước.
Khi Hoa Dĩ Mạt đi ước chừng khoảng mười bước, sương trắng trước mắt bỗng nhiên tiêu tán. Ánh vào mi mắt, là thảm cỏ xanh ngát, suối chảy róc rách, một bức tranh phong cảnh điền viên.
Đột nhiên trong đầu Hoa Dĩ Mạt có cái gì mơ hồ hiện lên, nhoáng một cái, liền phục hồi tinh thần lại, không biết vì sao lúc này chỉ cảm thấy khát nước khó nhịn, vì thế đi đến bên dòng suối, ngồi xổm xuống uống nước.
Nước suối chảy vào cổ họng, ngọt lành mát mẻ. Hoa Dĩ Mạt lại cảm thấy trong bụng càng khát hơn, lại uống thêm một ngụm.
Trong lúc đó bỗng nhiên một cỗ rỉ sắt nồng đậm truyền đến, Hoa Dĩ Mạt cả kinh, cúi đầu nhìn lại, nước suối trong lòng bàn tay lại bị nhiễm đỏ.
Theo phản xạ Hoa Dĩ Mạt vung tay, liền đưa tay hất những giọt máu loãng ra ngoài, lọt vào trong dòng suối nhỏ trong suốt. Nhất thời, một mạt đỏ tươi chậm rãi lan tràn, dần dần đem nước suổi trong suốt làm cho nhiễm đỏ.
Hoa Dĩ Mạt kinh ngạc đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có một cỗ sức mạnh đánh úp lại, nàng vội vàng nghiêng người né tráng.
Một nam tử cầm đao hai mắt đỏ thẫm, hướng Hoa Dĩ Mạt tê tâm liệt phế quát: "Là ngươi! Ngươi là hung thủ! Ngươi gϊếŧ bọn họ!".
"Ngươi nói bậy gì đó?". Hoa Dĩ Mạt mặt nhăn nhíu mày, không rõ đối phương đang nói gì.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến ồn ào tiếng kêu cứu.
Hoa Dĩ Mạt quay đầu nhìn lại, không biết khi nào thì bên cạnh dòng suối nhỏ kia lại nằm đầy thi thể, những người đó giương hai mắt trừng trừng, sắc mặt ghê rợn, máu tươi theo cỏ xanh một đường chảy tới bên dòng suối, nhiễm đỏ cả dòng suối nước.
"Tất cả đều do ngươi gϊếŧ. Đều do ngươi gϊếŧ.". Nam tử mặc áo vải cầm sài đao giống như nổi điên lên, la hét muốn chém về phía Hoa Dĩ Mạt.
Hoa Dĩ Mạt lại một lần nữa nghiêng người tránh thoát. Phía sau bỗng nhiên lại truyền đến một lực mạnh mẽ đánh úp lại. Hoa Dĩ Mạt quay đầu, không biết khi nào thì từ sau xông tới một đám người nam nữ già trẻ, cầm trong tay các loại binh khí khác nhau, sắc mặt phẫn hận chém gϊếŧ về phía nàng.
Sắc mặt Hoa Dĩ Mạt trầm xuống tránh đi, ngân châm chợt lóe, bay về phía đám người kia.
Trong lúc nhất thời, một đám người liền ngã xuống, nhưng mà những người phía sau vẫn cứ giấm lên thi thể mà xông lên trước. Bất quá cũng chỉ là đám thường dân, Hoa Dĩ Mạt vung tay ra, liền có cả đám người ngã xuống, không chút chống đỡ. Máu trên thân thể không ngừng dũng mãnh tiến ra, dần dần đem cỏ xanh nhiễm một mảnh đỏ rực.
Thời gian đi qua.
Càng về sau, Hoa Dĩ Mạt đã quên đi đây là lần thứ mấy bản thân phóng ra ngân châm, trước mắt một mảnh đỏ rực, ngay cả thần trí đều có chút hoảng loạn. Đập vào mắt chỉ có đống thi thể chất cao và những người khắp bốn phía vẫn tiếp tục xông lên.
Tay dần mỏi nhừ, trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ. Hình ảnh những người dần mông lung, không thấy rõ. Chỉ có bản năng nâng tay lên, phóng châm. Vẻ mặt Hoa Dĩ Mạt chết lặng.
Tiếp theo, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức, Hoa Dĩ Mạt hoàn hồn lại vì một chưởng đánh về phía mình, cả người chấn động liền hộc máu ngã xuống đất, bản thân lảo đảo chật vật, khóe môi chảy đầy máu.
Bỗng nhiên, đám người trước mặt đã vọt tới bên cạnh, ai cũng đang cầm đao chém về phía đỉnh đầu Hoa Dĩ Mạt!
Tô Trần Nhi học sâu hiểu rộng, đối với Tranh Vanh Ảo Cảnh mà giang hồ đồn đãi cũng có ít nhiều hiểu biết, dù chưa từng nhìn thấy, nhưng cũng mang máng hiểu được nguyên lý trong đó vẫn là vận dụng bát quái ngũ hành. Chủ yếu là mượn các loại ảo cảnh áp bức một phần nội tâm yếu ớt của con người. Bởi vậy khi vừa lọt vào tầng sương trắng, Tô Trần Nhi vẫn không quyết định đi về phía trước, ngược lại chỉ hít sâu một hơi, sau đó ngồi xuống tại chỗ, mắt nhìn chóp mũi, bắt đầu bình tĩnh lại.
"Tiểu Trần Nhi. Tiểu Trần Nhi.".
Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc gọi nàng.
Giọng nói kia đã cách xa nhiều năm, giống như dĩ vãng, bàn tay Tô Trần Nhi đặt trên đầu gối khẽ run lên.
Khi mở mắt ra, hình ảnh đặt vào mắt không còn là sương trắng lượn lờ nữa, mà là một gian phòng quen thuộc.
Năm tháng như thoi đưa, trong nháy mắt kéo đến.
"Tiểu Trần Nhi, lại trốn trong thư phòng chăm chỉ học tập nữa rồi.". Một nam tử có râu cúi xuống, nhìn những chữ trên bàn học, cười nói: "Tiểu Trần Nhi viết chữ ngày càng đẹp.".
Lúc này Tô Trần Nhi mới phát hiện có một cây bút lông trong tay mình, nhớ tới nơi này chính là nhà nàng, khó trách nhìn quen thuộc như vậy. Mà ở đây, đúng là thư phòng của nàng.
"Đừng ngẩn người nữa, mau ra đây dùng bữa đi, đợi lát nữa phụ thân có việc phải đi ra ngoài một chuyến.". Nam tử vỗ vỗ đầu Tô Trần Nhi nói.
Đáy lòng Tô Trần Nhi bỗng nhiên hiện lên một tia bất an, đưa tay kéo ống tay áo nam tử kia, ánh mắt hiện lên một tia bối rối: "Phụ thân muốn đi đâu?".
"Phụ thân muốn đi giết người xấu a.". Tô Viễn nhìn Tô Trần Nhi mỉm cười, "Nhưng mà rất nhanh sẽ trở về, Trần Nhi đọc sách viết chữ cho giỏi nha, ở nhà chờ phụ thân. Phụ thân trở về mang mứt quả ăn cho con ăn.".
Vẻ mặt ôn nhu nhưng cương nghị, ánh mắt đen nhánh mỉm cười nhìn Tô Trần Nhi, giống như quá khứ một lần nữa được tái diễn vô cùng sinh động chân thật.
Trong mắt người bình thường, bất quá vị đại hiệp kia cũng chỉ là một phụ thân hiền dịu.
Khi Tô Trần Nhi ngồi trên bàn ăn, nhìn bóng dáng Tô Viễn rời đi, đáy lòng sợ hãi càng nhiều, đột nhiên đứng lên, bắt đầu chạy ra bên ngoài.
Không được. Không được. Nhất định phải đuổi theo phụ thân.
Đáy lòng có một thanh âm đang hò hét gọi nàng.