Chương 25 – Hành trình đến Vinh Tuyết Cung (Năm)
Hoa Dĩ Mạt thấy bả đao bổ về phía mình, chân lui lại từng bước, liền bị thi thể của một tiểu hài tử nằm trên mặt đất cản đường. Tiểu hài tử kia miệng không ngừng hộc máu, há mồm cắn mắt cá chân Hoa Dĩ Mạt. Hoa Dĩ Mạt nhất thời không kịp lui về phía sau, chỉ có thể nghiêng người qua một bên, bả đao nặng nề sắc bén chém ngay đầu vai.
Hoa Dĩ Mạt chỉ cảm thấy một cơn đau nhức kéo tới, trong đầu vốn căng như dây cung nhất thời bị đánh gãy, thân thể mềm nhũn, liền ngã xuống đất.
"Dĩ Mạt, Dĩ Mạt?". Một giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng vang lên bên tai Hoa Dĩ Mạt.
Hoa Dĩ Mạt gian nan mở mắt ra.
"Dĩ Mạt, đang ngủ sao, cẩn thận bị cảm lạnh.". Một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt nữ tử trước mắt mơ hồ hiện ra.
Hoa Dĩ Mạt hơi chật vật xoay người, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc khi dịch chuyển lại phát ra tiếng kêu, cổ lại chua xót lợi hại. Nàng uhm một tiếng, mở miệng nhìn nữ tử bên cạnh nói: "Mạt Nhi đang ngủ sao?".
Lời nói mềm nhẹ, mang theo âm thanh trong trẻo. Một đôi mắt sương mù to nhấp nháy, linh động bức người. Giờ phút này phiếm hơi nước nhìn về phía nữ tử, đồng thời rối rắm vươn tay nhỏ bé vỗ về cổ của mình.
"Ừ, nếu như mệt, thì lên giường mà ngủ.". Nữ tử vươn tay, giúp Dĩ Mạt xoa bóp bả vai vài cái.
Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt dịu dàng, nhìn giá y đỏ rực trong tay nữ tử trước mặt, bây giờ mới nhớ đến. Thì ra vừa rồi tỷ tỷ đang ngồi thêu thùa, còn mình thì ngồi bên cạnh nàng, muốn chờ nàng cùng lên giường ngủ, nhìn nhìn một hồi lại ngủ gật khi nào không hay.
*Giá y: Y phục của cô dâu ngày xưa.
"Vậy, khi nào tỷ tỷ mới đi ngủ?". Hoa Dĩ Mạt mở to mắt to nhìn về phía Hoa Thanh Dương.
Bên môi Hoa Thanh Dương nở một nụ cười ôn nhu, nói: "Bây giờ tỷ tỷ liền cùng Dĩ Mạt đi ngủ, được không?".
"Dạ được –". Hoa Dĩ Mạt vui mừng gật đầu đồng ý, dừng một chút, lại giống như nghĩ tới cái gì, giọng nói của trẻ con vang lên bổ sung, "Hôm nay tỷ tỷ cũng phải đọc thơ cho Mạt Nhi nghe.".
"Được.". Hoa Thanh Dương gật đầu, buông giá y trong tay xuống, định chờ muội muội đi ngủ sẽ hoàn thành những khâu cuối cùng. Nàng đứng lên, kéo bàn tay nhỏ bé của Hoa Dĩ Mạt, chậm rãi đi tới bên giường, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Dĩ Mạt, nói: "Dĩ Mạt ngoan, lên giường đi. Tỷ tỷ đi lấy tập thơ.".
Hoa Dĩ Mạt nặng nề gật gật đầu, cởϊ áσ ngoài treo lên giá, trèo lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn ngay ngắn, lúc đó Hoa Thanh Dương đã đi tới bên giường.
"Tối nay Mạt Nhi cũng muốn nghe đọc thơ sao?". Hoa Thanh Dương lật tập thơ, sau đó ngồi dựa vào bên cạnh Hoa Dĩ Mạt, nhẹ giọng hỏi.
Hoa Dĩ Mạt thành thật nghĩ nghĩ rồi nói: "Dĩ Mạt còn muốn nghe bài thơ...... cái gì mà, dã, dã cái gì thảo, rồi hữu mỹ, hữu mỹ nhất nhân gì đó...... sau đó, sau đó là Thanh Dương...... hề......".
Hoa Thanh Dương nghe được câu thơ đứt quãng, nhịn không được cười rộ lên: "Là Dã Hữu Mạn Thảo. Dĩ Mạt muốn nghe là vì trong bài thơ có tên tỷ tỷ sao?".
"Dạ!". Hoa Dĩ Mạt lôi kéo chăn nhìn Hoa Thanh Dương, ánh mắt lấp lánh, "Mạt Nhi cảm thấy, tên tỷ tỷ thật là dễ nghe. Ôn nhu giống như tỷ tỷ vậy.".
"Lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà buổi tối lại ăn vụng kẹo đường?". Hoa Thanh Dương sủng nịch nhu nhu tóc Hoa Dĩ Mạt, trong nháy mắt ánh mắt có chút lâm vào hoảng hốt, "Tỷ tỷ cảm thấy, tên Dĩ Mạt, cũng rất êm tai.". Giọng nói Hoa Thanh Dương mềm dịu vang lên, trầm bổng trong không gian yên tĩnh, thân thủ nhẹ nhàng kéo cánh tay Hoa Dĩ Mạt lộ ra bên ngoài đặt vào trong chăn, "Dĩ Mạt thích tên của mình không? Tương nhu dĩ mạt, Dĩ Mạt nhất định sẽ hạnh phúc.".
*Tương nhu dĩ mạt: điển tích trích trong "Trang Tử. Đại tông sĩ". Hai con cá sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn mà đã dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảm ấy làm cho người ta cảm động, nhưng sinh tồn như thế thật tội nghiệp. Đối với hai con cá, hạnh phúc là có thể tự do bơi lội tung tăng, mỗi con có một thiên địa thuộc về mình, mỗi con ở một phương, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày dựa dẫm nhau mà vui vẻ tiến về trước. Trong đoạn này, ý của Hoa Thanh Dương là Dĩ Mạt sẽ được thương yêu và giúp đỡ của người khác trong lúc khó khăn, hoạn nạn.
"Tỷ tỷ cũng vậy.". Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên giống như nghĩ tới cái gì, nhăn cái mũi nhỏ, ồm ồm nói, "Tuy rằng Mạt Nhi không thích Hạ ca ca, nhưng mà nếu tỷ tỷ thích, Mạt Nhi cũng, sẽ miễn cưỡng thích hắn.".
Hoa Thanh Dương nghe vậy xì một tiếng cười lên, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc, ừ một tiếng, sau đó nói: "Bây giờ tỷ tỷ đọc nha?".
Hoa Dĩ Mạt liên tục gật đầu, nhắm mắt lại, nghe giọng nói ôn nhu bên tai chậm rãi vang lên.
"Dã hữu mạn thảo, linh lộ đoàn hề. Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề. Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề.".
Ôn nhu làm cho người ta không muốn bừng tỉnh giấc mộng.
Khi tỉnh lại, là do bên tai truyền đến âm thanh tranh chấp đánh thức nàng.
Hoa Dĩ Mạt xoa xoa hai mắt cay xòe, miễn cưỡng lặng lẽ mở ra, vừa xoay đầu, phát hiện thân ảnh tỷ tỷ cũng không còn. Nàng nhíu nhíu mày, sau đó bước chân không xuống giường.
Không biết vì sao, càng tới gần cửa phòng, tim đập càng ngày càng lợi hại.
Cửa phòng "chi nha" bị mở ra.
Đập vào mắt, cũng là một cảnh tượng suốt đời khó quên.
Thanh kiếm phát ra ánh sáng sắc bén đâm vào trước ngực nữ tử ôn nhu tươi cười kia.
"Hạ Vu Minh! Ngươi...... tại sao làm như vậy?". Trên gương mặt dịu dàng của Hoa Thanh Dương che kín thống khổ cùng tuyệt vọng, máu tươi từ trong khóe môi chậm rãi trào ra.
"Ta thừa nhận, ngươi rất đẹp, thân thể của ngươi cũng rất mê người.". Người nói chuyện đúng là Hạ Vu Minh, khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia châm chọc, "Nhưng mà, cho dù có mê người đến mức nào, ta cũng chỉ cần "Hoa thị thập tam châm" của Hoa gia mà thôi. Nếu việc đã đến nước này, đừng trách ta, Thanh Dương.".
Tiếng nói vừa dứt, kiếm Hạ Vu Minh cầm trong tay càng đâm sâu vào ngực Hoa Thanh Dương.
Máu tươi nóng bỏng dọc theo mũi kiếm chảy xuống, một giọt một giọt rơi trên đất. Mà ánh sáng trong mắt Hoa Thanh Dương dần dần cũng ảm đạm.
Màu đỏ kia, từng giọt từng giọt, đập vào trong đôi mắt ngây thơ của Hoa Dĩ Mạt.
Cũng đánh vào sâu trong đáy lòng nàng.
---
Tô Trần Nhi chạy thật nhanh, tiếng gió lướt qua gương mặt nhỏ nhắn phát đau.
Thân ảnh nam tử trước mắt lại dần dần đi xa.
Tiếng thở dốc nặng nề của nàng lại nổ vang bên tai, mồ hôi rơi xuống ánh mắt, trúc trắc giống như nước mắt chảy xuống.
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, khoảng không trước mặt liền biến đổi, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng đánh nhau.
Thân thể Tô Trần Nhi lảo đảo, hung hăng ngã trên mặt đất. Khi ngẩng đầu, chỉ trông thấy gương mặt ở trước mặt mình, ngay yết hầu có một vết kiếm thật sâu nhìn thấy cả xương cốt.
Tô Trần Nhi sợ tới mức cả người rụt lại lui về phía sau, tay lại chạm được một cỗ ấm áp, quay đầu nhìn lại, đúng là một cánh tay bị đứt lìa nằm vắt ngang trên mặt đất.
Cánh tay nhỏ bé của Tô Trần Nhi không nhịn được run rẩy. Đáy lòng không ngừng quanh quẩn một thanh âm.
"Trần Nhi, ta xin lỗi con...... cũng xin lỗi cha con. Tô đại ca...... vì ta mà hy sinh ......".
"Không, không được.". Tô Trần Nhi giãy dụa đứng lên, liếc mắt nhìn lại, mới phát hiện thi thể nằm ngang dọc trước mặt, máu thịt mơ hồ. Máu tươi lan tràn đến dưới chân nàng, nhiễm lên đôi giày màu hồng nhạt của nàng trở nên đỏ tươi.
Tô Trần Nhi lui về sau, không dám tin lắc lắc đầu, bỗng nhiên giống như nghĩ tới cái gì, bắt đầu ngồi xổm xuống, lật xem những thi thể kia.
Có vài thi thể, trên mặt bị máu chảy thấy không rõ khuôn mặt, Tô Trần Nhi liền cắn răng, nâng lên tay đi lau lau máu trên mặt đối phương, ống tay áo trắng noãn rất nhanh cũng nhiễm màu đỏ.
Thi thể nhiều lắm, vụn vặt nằm trên mặt đất. Thần sắc trên mặt đều là oán giận, không cam lòng, cùng với hận thù, dữ tợn đáng sợ. Tô Trần Nhi chỉ bắt tay vào làm, kéo bước chân gian nan, mãi, đi tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc. Đôi môi hồng hào sớm bị răng cắn chặt dường như sắp chảy máu, thần sắc trong mắt yếu ớt giống như chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào sẽ vỡ vụn, chỉ dựa vào chút kiên định còn lại mà chống đỡ .
Tịch dương cuối chân trời dần dần đỏ, đem phiến địa ngục trần gian làm nổi bật lên. Ánh chiều tà dừng phía trên những thi thể máu me đầm đìa, chậm rãi lưu động giống như nước sông. Chân trời cũng hồng thành một mảnh, chợt liếc mắt một cái nhìn lại, thật giống như bị máu tươi nhuộm đỏ. Bóng dáng nhỏ bé của Tô Trần Nhi không ngừng bị kéo dài, thân ảnh đơn độc di chuyển càng trơ trọi.
Rốt cục, khi cố sức lật xem một thi thể cuối cùng thì hiện ra khuôn mặt quen thuộc đập vào trong mắt.
Tô Trần Nhi chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, cả người quỳ rạp xuống đất, dùng sức ôm thân thể lạnh như băng kia vào trong lòng mình, cúi đầu, đem gương mặt to lớn kia ôm thật chặt vào trong ngực...
Thật lâu sau.
Từ trong yết hầu phát ra một tiếng than nức nỡ tuyệt vọng.
Giống như một con thú nhỏ rên rĩ.
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!".
Hoa Dĩ Mạt giãy dụa từ trong ác mộng tỉnh lại.
Bên ngoài sắc trời u ám như trước, ánh trăng còn đang lưu luyến cuối trời, chỉ có đường chân trời tờ mờ hiện lên.
Bất quá chỉ mới canh bốn mà thôi.
Hoa Dĩ Mạt bị ác mộng làm cho toát ra mồ hôi lạnh, sau đó đứng dậy mặc y phục, tựa vào trên tường, cầm nhân thể huyệt vị đồ trên đầu giường, bắt đầu đứng lên.
*Nhân thể huyệt vị đồ: Bản đồ những huyệt đạo trên cơ thể người.
Ngoài cửa sổ rốt cục dần dần sáng lên.
Một thân ảnh gầy gò chắp tay sau lưng chậm rãi thong thả bước vào.
Trong tai Hoa Dĩ Mạt nghe được tiếng bước chân vang lên, thân thể hơi hơi cứng đờ, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn người phía trước mặt.
"Học thuộc tới đâu rồi?".
Thanh âm già nua trầm thấp nói.
"Bẩm sư phụ, đã thuộc năm mươi tám huyệt.".
"Tốt lắm, kể ra cho ta nghe một chút.".
Hoa Dĩ Mạt vâng một tiếng, sau đó nhẹ nhàng mở miệng: "Thiên đột huyệt.".
Một sợi chỉ bạc thật nhỏ điều khiển ngân châm của lão nhân bắn vào bên dưới yết hầu của Hoa Dĩ Mạt, chính giữa hai bên xương quai xanh.
Hoa Dĩ Mạt chịu đựng đau đớn, sau đó lại thì thầm: "Hoa cái huyệt.".
Ngân châm từ Thiên đột huyệt bị chỉ bạc kéo ra, nhập vào Hoa cái huyệt.
"Thần tàng huyệt.".
"Thượng quản huyệt.".
"Trung quản huyệt.".
"Đại hoành huyệt.".
......
Khi mỗi một huyệt vị được nói ra, thì trên người Hoa Dĩ Mạt cũng sẽ bị ngân châm đâm vào huyệt vị đó, truyền đến một trận đau đớn.
Tay Hoa Dĩ Mạt nắm chặt chẽ, thân thể nhẫn nại truyền đến đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn thấm xuất mồ hôi, sâu trong đôi mắt là sóng dậy bốn bề, chỉ một lòng nhớ những huyệt vị trên thân thể.
"Thiên xu huyệt.".
Khi ngân châm thứ năm nươi tám đâm vào trên người Hoa Dĩ Mạt, Hoa Dĩ Mạt ngẩng đầu, nhìn về phía lão nhân: "Sư phụ, đã thuộc rồi ạ.".
"Năm mươi tám huyệt vị, đều nhớ rõ?". Lão nhân chậm rãi hỏi.
"Dạ." Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu.
"Vậy liền đến hiệu thuốc đi.". Giọng nói của lão nhân kia phát ra, sau đó xoay người rời đi.
Sắc mặt Hoa Dĩ Mạt bình tĩnh chống đỡ thân mình, từng bước đi tới hiệu thuốc. Giống như hết thảy những chuyện vừa rồi không phải phát sinh trên người mình.
"Uống nó.". Lão nhân đã ngồi trên một chiếc ghế, nhìn Hoa Dĩ Mạt tiến vào, ánh mắt nhìn về phía chén thuốc đen trên bàn, "Nhớ rõ phải phân biệt rõ dược liệu bên trong. Khi nào viết ra được, thì tới tìm ta lấy thuốc giải.".
Nói xong, liền xoay người hướng ra ngoài.
Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu, hai tay nâng cái chén lên, đặt ở trước mũi, sau đó chậm rãi uống vào trong miệng.
Thuốc vừa vào cổ họng, nội tâm bỗng nhiên dâng lên một trận đau nhức, đau đến nổi Hoa Dĩ Mạt cuộn cả người lại. Thân thể mềm nhũn, liền ngã vào trên bàn gỗ, Hoa Dĩ Mạt vội vàng chống đỡ đứng dậy.
Lẳng lặng lấy giấy bút trên bàn viết ra.
Hoa Dĩ Mạt gắng gượng chống thân mình, di chuyển bút lông, áp chế đau đớn từ trong bụng, cố gắng không cho bàn tay run rẫy, bắt đầu hạ bút.
---
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người đại khái hiểu biết sự tình từ đầu đến cuối chứ? Hoa Dĩ Mạt không phải vì tình nhân mà đến Vinh Tuyết Cung, nàng đến là vì báo thù cho tỷ tỷ.
Tô Trần Nhi, nhớ tới thời điểm lúc năm tuổi, lúc Tô Viễn vì cứu Nguyễn Thiên Ưng mà chết.
Thuận tiện nói một câu, so với Tô Trần Nhi thì Hoa Dị Mạt nhỏ tuổi hơn ~~ hắc hắc.
Tô Trần Nhi là mười bảy tuổi. Về phần Hoa Dĩ Mạt, tạm thời giữ bí mật ~~~.