Quỷ Y Sát

Chương 5: Lấy thân báo đáp (Năm)

Chương 5 – Lấy thân báo đáp (Năm)

Những ngày gần đây, trên giang hồ lại nổi lên hồi phong ba nhỏ.

Người khoái chí nhất chính là ông chủ quán trà. Nhìn trong quán không còn chỗ nào ngồi, tiên sinh kể chuyện tụ tập giữa đám người, mặt mày vô cùng hớn hở.

"Rầm. Ngươi biết sao không? Vào ngày đại hôn của mình, ngọc kiếm công tử lại phát độc ngay lúc bái đường. Mới cúi đầu một cái đã ngã gục".

Bên dưới liền một mảnh hoảng sợ.

"Thật sự là không có phúc khí nha" Một nam tử mặc y phục màu xanh lam bên phải chậm rãi lắc đầu giận dữ nói.

Người kể chuyện cười hai tiếng ha ha, nói "Vị huynh đài này, ngươi nói sai rồi. Giang hồ đệ nhất mỹ nhân, động lòng người Tô Trần Nhi đã đi Trầm Uyên cầu xin chữa bệnh, kết quả là......".

Nói đến đây, người kể chuyện cố ý tạo gút mắc, ngừng lại, nhìn mọi người chớp mắt mấy cái, sau đó thông qua ánh mắt chờ mong của mọi người nói tiếp "Ngay cả Quỷ Y cũng giữ người lại!".

Như hắn dự đoán, mọi người bên dưới nhất thời ồ lên. Tất cả nhìn nhau, khó hiểu ý này.

"Quỷ Y...... Không phải là nữ nhân sao?" Chủ quán nhỏ tuổi cũng nhịn không được, nhìn tiên sinh kể chuyện, nghi hoặc nói.

"Này, tiểu nhị ca, ngươi không biết rồi. Nữ nhân nhìn thấy người xinh đẹp hơn so với mình luôn khó tránh khỏi không vui" Một đại hán kế bên thô lỗ cười nói, "Lão tử cũng từng may mắn gặp qua Tô Trần Nhi một lần, chậc chậc, vốn đang muốn nói tiểu tử Nguyễn Quân Viêm này có phúc khí thật tốt! Nhưng nào ngờ người tính không bằng trời tính, mỹ nhân đến miệng lại bay mất! Ha ha".

Người kể chuyện nghe vậy, cười lắc đầu "Chuyện này khó nói lắm. Ngươi cho là phủ Nguyễn Gia sẽ để mặc cho chuyện này phát sinh sao? Điều này quả thực giống như hung hăng tát một bạt tai vào mặt người giang hồ bọn ta mà. Hôn sự của Nguyễn Quân Viêm hôm đó công bố rộng rãi khắp nơi, bây giờ trở thành như vậy, ngươi nghĩ là bọn họ muốn sao?".

"Rốt cuộc thì như thế nào?" Một tiểu tử có chút không nhịn được, hỏi.

Người kể chuyện thích ý lắc lắc cây quạt, đáp "Đoán là các ngươi cũng nghĩ không ra. Nguyễn Quân Viêm, đột nhiên biến mất......".

---

Quỷ Y Quật.

Hoa Dĩ Mạt nói xong, liền hướng Tô Trần Nhi vươn tay ra.

Tầm mắt Tô Trần Nhi dừng trên bàn tay đặc biệt trắng nõn kia.

Sau đó, không ngờ là nàng lại đem tay mình đặt lên.

Hoa Dĩ Mạt nhịn không được hứng thú nhìn Tô Trần Nhi, cười nói "Mỹ nhân, không sợ ta đẩy ngã ngươi một nữa lần sao?".

Khi nói chuyện, trên tay dùng lực, đem Tô Trần Nhi chậm rãi kéo đứng lên.

Tô Trần Nhi vẫn chưa mở miệng, mượn lực Hoa Dĩ Mạt chịu đựng chỗ đau đớn trên đầu gối chậm rãi đứng lên.

Hoa Dĩ Mạt cẩn thận nhìn Tô Trần Nhi, nhìn nàng bởi vì đau đớn mà mồ hôi dọc theo đường nét gương mặt chảy xuống.

"Đau sao?".

Tô Trần Nhi cắn răng chậm rãi lắc đầu.

Trên môi Hoa Dĩ Mạt tràn ra tươi cười. Sau đó, tiến lên từng bước, tay phải ôm lấy thắt lưng Tô Trần Nhi.

Trên thắt lưng một trận lạnh lẽo.

Cảm giác mát lạnh, xuyên thấu qua áσ ɭóŧ sũng nước tiến vào thân thể.

Gương mặt Hoa Dĩ Mạt dường như dán trên mặt Tô Trần Nhi. Má lúm đồng tiền làm Tô Trần Nhi một trận hoa mắt.

Tiếp theo sau đó, Hoa Dĩ Mạt vẫn mang ý cười, chân trái hơi khụy gối.

Thân mình Tô Trần Nhi theo đó mà run lên.

Làm cho chỗ đau đớn trên đầu gối lan tràn ra.

Thân thể không phòng bị, yếu ớt giống như trong chớp mắt liền có thể ngã xuống.

Tay của đối phương lại vững vàng đặt trên lưng nàng như trước. Khóe mắt gần ngay trước mặt nàng hiện lên một tia bỡn cợt.

Sắc mặt Tô Trần Nhi có chút tái nhợt.

Trên gương mặt tuyệt sắc cực nhanh hiện lên một tia thống khổ, sau đó một lần nữa bình tĩnh lại.

Tô Trần Nhi biểu hiện giống như hết thảy đều không có phát sinh chuyện gì, ngữ khí như bình thường nói "Thỉnh Quỷ Y cô nương dời bước, phu quân đang chờ ở bên ngoài".

Ý cười trên mặt Hoa Dĩ Mạt chậm rãi thu hồi. Sau đó buông tay đang ôm đối phương ra, tầm mắt dừng trên mặt Tô Trần Nhi.

Không khí đè nén dần dần hạ xuống.

Nhất thời không ai mở miệng.

Trong lòng Tô Trần Nhi xẹt qua một chút thở dài. Ngữ khí nhẹ nhàng, lại gọi một tiếng "Quỷ Y cô nương".

Đột nhiên Hoa Dĩ Mạt mở miệng đánh gãy lời Tô Trần Nhi.

"Sai rồi".

"Sao?" Trong mắt Tô Trần Nhi hiện ra một tia nghi ngờ.

"Gọi chủ nhân" Hoa Dĩ Mạt thản nhiên mở miệng nói.

Thần sắc Tô Trần Nhi dừng một chút. Cuối cùng vẫn là cúi đầu, nhẹ nhàng mở miệng.

"Chủ nhân".

Giống như ý đối phương, vừa lòng gật đầu "Ngoan. Phải biết giác ngộ như thế, bây giờ ngươi đã là của ta" Dừng một chút, "Ngươi không có phu quân gì hết, chỉ có chủ nhân, hiểu chưa?".

Tô Trần Nhi hạ mi mắt, cúi đầu đáp ứng.

"Tốt lắm, bây giờ có thể đi rồi" Hoa Dĩ Mạt mở miệng nói, ánh sáng trong khóe mắt liếc về phía Tô Trần Nhi, "Nhưng mà trước tiên, ngươi làm chuyện này trước mới có thể đi được".

Khi Tô Trần Nhi tiếp nhận bình dược trong tay đối phương, thần sắc lạnh lùng trên mặt có chút dịu đi.

Nàng cầm bình dược, ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt, trầm ngâm một phen rồi mới nhẹ nhàng mở miệng nói "Ngươi......" Chỉ nói một chữ, liền nhịn không được mím môi.

Hoa Dĩ Mạt nhìn ra hiếm khi đối phương không được tự nhiên, nhẹ nhàng nở nụ cười, nói "Không phải ta đã nói sao, thân thể của ngươi, tâm của ngươi, đều thuộc về ta. Chỉ là vén ống quần thoa thuốc thôi cũng không quen sao?".

Tô Trần Nhi nhìn ra được đối phương đang chế nhạo mình, cũng không lên tiếng nữa, mà là cúi đầu, đem ống quần nhẹ nhàng kéo lên.

Rõ ràng lọt vào trong tầm mắt là vết bầm xanh tím xuất hiện trên da thịt.

Đôi chân thon trắng như Bạch Liên[1], tăng thêm thì dư thừa, giảm đi thì quá ít.

[1] Bạch Liên: Hoa sen

Tô Trần Nhi có thể cảm giác được tầm mắt đối phương đang dừng trên đùi mình, nhưng cũng không để ý tới, chỉ cúi đầu, cầm bình sứ trong tay đổ một chút thuốc màu trắng trong bình ra, thoa trên đầu gối.

Mát lạnh như mưa, một chút mềm mại tiến vào trong xương cốt, xoa dịu đau đớn.

Mặc dù Tô Trần Nhi hiểu được trong tay Quỷ Y tất nhiên là thuốc tốt, nhưng cũng không đoán được công hiệu rõ ràng như vậy. Chỉ một cái đảo mắt, đau đớn trên đầu gối liền giảm hơn phân nửa. Nàng thử chống đỡ thân mình đứng lên, tuy rằng đi đứng vẫn có chút không tiện, nhưng cũng đã không thống khổ khó nhịn như khi nảy.

"Cám ơn" Tô Trần Nhi hướng Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu, đem bình thuốc trả lại.

"Ngươi giữ đó đi" Hoa Dĩ Mạt cũng không ra tay tiếp lấy, chỉ nói, "Về sau không khỏi hữu dụng".

Nói xong, mắt mang thâm ý nhìn Tô Trần Nhi liếc một cái. Sau đó dẫn đường đi ra ngoài.

Khi hai người đi qua thông đạo, khi đi đến phía trước, liền nhìn thấy A Nô nâng má ngồi ở cạnh bàn bên vách đá than thở.

"A Nô".

A Nô trái phải lo lắng chủ nhân sẽ trị tội mình khi tự tiện dẫn Tô Trần Nhi vào hang động. Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, cả người giật mình từ trên ghế đá nhảy dựng lên.

"Chủ nhân!" A Nô theo bản năng hô lên, quay đầu lại nhìn thấy Tô Trần Nhi một thân đầy đủ đi vào khi đi ra lại chỉ còn áσ ɭóŧ, A Nô có chút khó khăn vòng vo suy nghĩ, sau đó mở to hai mắt nhìn, tay run run chỉ chỉ về phía Tô Trần Nhi, lời nói cũng có chút run rẫy "Chủ nhân...... ngươi đem người ta...... làm sao vậy?".

Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng chớp mắt "Ngươi nghĩ đi đâu vậy?".

A Nô tựa hồ cũng ý thức được mình nghĩ sai lệch, nhịn không được mặt đỏ hồng.

"Tốt lắm, tìm bộ y phục đưa nàng mặc vào trước đi" Hoa Dĩ Mạt nhìn A Nô phân phó.

"Dạ, chủ nhân" A Nô nhẹ nhàng thở ra, trên mặt rất nhanh có ý cười, đang muốn nhảy nhót xoay người đi tìm quần áo, phía sau lại cảm nhận được lời nói lạnh lùng truyền đến "Đợi lát nữa sẽ tìm ngươi tính sổ".

Ý cười trên mặt A Nô cứng đờ.

Dọc theo đường đi, chỉ có giọng nói A Nô líu ríu vang lên.

Hoa Dĩ Mạt không thèm để ý tới, khóe mắt chỉ nhìn đến kiện áo khoác màu hồng trên người Tô Trần Nhi, mày nhịn không được cau lại.

Tuy rằng...... người trước mặt khoác y phục màu hồng, đem lạnh lùng trong trẻo không vướng chụt bụi trần đẩy lui, nhưng mà — nàng vẫn vô cùng chán ghét màu hồng nha.

Trong lòng Hoa Dĩ Mạt âm thầm viết tên A Nô vào sổ đen.

Mặc dù Tô Trần Nhi cũng không chủ động mở miệng, nhưng khi A Nô hỏi nàng thì nàng cũng mỉm cười đáp ngắn gọn. Mới đầu A Nô còn có chút lo lắng vì lời của chủ nhân, nhưng không lâu sau liền đem việc này ném sau đầu, nói chuyện hăng say giống như được cổ vũ.

Một đường đi có vẻ ngắn ngủi.

Nhưng mà, khi ba người ra đến cửa động thì chiếc kiệu kia lại không xuất hiện trong tầm mắt.

Thần sắc trong mắt Tô Trần Nhi biến đổi.

Hoa Dĩ Mạt quay đầu đi, nhìn về phía Tô Trần Nhi.

Môi mỏng Tô Trần Nhi mím lại, cúi đầu không biết suy nghĩ gì.

Hoa Dĩ Mạt hơi nhăn mi. Dừng một chút, ngữ khí không hờn giận nói "Nếu không có người, vậy đi thôi".

Nói xong, xoay người bước vào trong.

Đi được vài bước thì dừng lại, xoay người nhìn về chỗ Tô Trần Nhi vẫn đứng.

"A Nô".

A Nô không hiểu ra làm sao, nghe được chủ nhân gọi nàng, liền quay đầu lại.

"Cùng mang nàng về" Hoa Dĩ Mạt thản nhiên mở miệng.

"Dạ?" A Nô kinh ngạc nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt.

Tầm mắt Hoa Dĩ Mạt vẫn dừng trên người Tô Trần Nhi, khóe môi gợi lên mỉm cười "Tuy rằng hiện tại người không có, nhưng mà...... lời nói của ta, vẫn công hiệu".

Tô Trần Nhi nghe vậy, rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Dĩ Mạt, đáy mắt hiện lên thần sắc không rõ, nhất thời tối đen không nhìn thấy điểm cuối.

"Cho ta chút thời gian. Ít nhất hãy để ta biết đã xảy ra chuyện gì".

Tô Trần Nhi nhìn vào Hoa Dĩ Mạt, chậm rãi mở miệng.

Vẻ mặt Hoa Dĩ Mạt không sao cả mỉm cười, ánh mắt cũng thâm thúy "Nếu ta không cho thì sao?".

---

Ba ngày sau, Phủ Nguyễn Gia.

"Cái gì, người bị mang đi?" Nguyễn Thiên Ưng trừng lớn mắt, nhìn về phía những người quỳ trên mặt đất cả giận nói.

"Bẩm báo Bảo chủ, người đến công lực cực cao, ba người chúng ta không phải là đối thủ. Nhưng mà ta thấy người tới giống như cũng không có ác ý.

Sắc mặt Nguyễn Thiên Ưng vô cùng khó coi.

Phong Như ngồi một bên, che mặt rơi lệ.

"Đi tìm cho ta! Nhất định phải tìm được thiếu gia!" Mặt Nguyễn Thiên Ưng âm trầm nói.

"Dạ, Bảo chủ".