Chương 6 – Ào ào vũ bão (Một)
Lúc này, người quỳ trên đất nhanh chóng đứng dậy lui ra, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói thanh thúy.
"Không cần đi".
Nguyễn Thiên Ưng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Phong Thiến đang cất bước đi vào.
Mà phía sau Phong Thiến, cùng tiến vào là một nam tử trong trường bào tinh xảo. Nam tử kia chỉ đứng đó, khóe môi mang theo ý cười, chắp tay sau lưng đi theo Phong Thiến, trên mặt có góc cạnh rõ ràng dấu không được thần sắc kiêu ngạo.
"Thiến Nhi, đây là ai?" Nguyễn Thiên Ưng hơi hơi nhíu mày, nhìn Phong Thiến vẻ mặt có chút khó hiểu.
Những đệ tử của phủ Nguyễn gia vừa đứng dậy khi thấy nam tử kia thì liền mở to mắt, đáy mắt vô cùng kinh ngạc, tay chỉ về phia nam tử áo đen, thần sắc khϊếp sợ: "Bảo chủ, hắn! Mấy ngày trước ở Quỷ Y Quật đã mang thiếu gia đi, chính là người này!".
Nam tử nghe được có người nhận ra hắn, cũng cũng không phản bác, chỉ gật đầu, nói: "Ngày đó đúng là tại hạ không sai".
Nguyễn Thiên Ưng không phải người lỗ mãng, áp chế ngạc nhiên trong lòng, ánh mắt chuyển hướng nhìn Phong Thiến, cùng đợi câu trả lời của nàng.
Phong Thiến nhìn thấy ánh mắt Nguyễn Thiên Ưng, cười sải bước tiến đến, giải thích nói: "Dượng không cần hiểu lầm. Thật ra hôm đó người này là đến cứu Viêm ca ca".
Nam tử mở miệng tiếp lời của Phong Thiến, tỏ vẻ Phong Thiến nói là sự thật. "Tại hạ là Dịch Viễn. Ngày ấy sự tình cấp bách, mới không kịp giải thích với người của phủ Nguyễn gia mà đã tự tiện mang theo Nguyễn công tử rời đi. Tại hạ cũng là sợ kinh động đến người của Quỷ Y Quật. Quỷ Y kia vô cùng độc ác, nếu làm phiền hà đến nàng, người bên ngoài liền không hay. Nay độc của Nguyễn công tử đã được giải, Nguyễn bảo chủ không cần lo lắng".
Giống như Nguyễn Thiên Ưng cũng không dự đoán được sự tình phát triển thành như vậy, nhất thời giật mình, "Dịch công tử...... vì sao ngươi giúp tiểu nhi giải độc?".
Dịch Viễn giải thích: "Là thế này, cũng vì Phong Thiến cô nương. Ngày ấy ta ngẫu nhiên gặp được Phong Thiến cô nương, cũng là có duyên, liền nhận lời nhờ vả của Phong Thiến cô nương, nên đi thử một lần. Huống chi......" Đáy mắt Dịch Viễn thâm trầm, "Quỷ Y cũng không phải người tốt lành gì. Tại hạ đã được nghe tên tuổi hào hiệp của phủ Nguyễn gia trong giang hồ, cũng không nhẫn tâm thấy chết mà không cứu".
Phong Như ở một bên nghe như vậy liền nói: "Thì ra là thế, nhưng lại hiểu lầm Dịch công tử. Mời Dịch công tử ngồi".
"Không trách bọn họ. Cũng là tại hạ chưa kịp giải thích". Dịch Viễn cũng không từ chối, nhìn hai người ngồi ghế trên gật đầu, sau đó liền cùng Phong Thiến ngồi xuống.
"Không biết bây giờ nhi tử của ta ở đâu?" Nguyễn Thiên Ưng hỏi.
"Nguyễn công tử trúng độc quá mạnh, bây giờ đang còn trị thương tại nhà của ta, tuy vậy nhưng mà ba ngày liền có thể đem độc tố giải hết, Nguyễn bảo chủ cứ việc yên tâm. Đến lúc đó chắc chắn trả lại một người hoàn hảo". Dịch Viễn nói.
"Chuyện này làm phiền Dịch công tử quá rồi".
Dịch Viễn chỉ cười lắc lắc đầu, nói: "Nguyễn bảo chủ khách khí. Đã mấy ngày Phong Thiến cô nương luôn luôn ở lại nhà ta chăm sóc cho Nguyễn công tử, tại hạ cũng không làm gì nhiều. Nhưng mà hiện tại Nguyễn công tử không nên cử động, bởi vậy mới không cùng mang người đến đây".
"May nhờ có Dịch công tử" Phong Như ở một bên vui mừng nói, "Không biết chuyên môn của Dịch công tử là gì?".
"Dịch Viễn hổ thẹn. Hai năm trước Gia sư qua đời, không thể học tập chân truyền của Gia sư nữa, thật hổ thẹn với Gia sư". Nói đến đây, thần sắc Dịch Viễn có chút thở dài, "Cũng phải nói rằng trên giang hồ Gia sư cũng có chút danh tiếng, đúng là "Diệu Thủ hồi xuân" như người truyền tụng".
*Diệu thủ hồi xuân: Đôi tay kỳ diệu
Sắc mặt Nguyễn Thiên Ưng dịu đi "Thì ra là đồ đệ của thần y vang danh Diệu Thủ. Ta cũng yên tâm" Dừng một chút, tựa hồ nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Phong Thiến nói,"Thiến Nhi, vậy ngươi có thấy Trần Nhi?".
Trong mắt Phong Thiến hiện lên một chút ánh sáng, trên mặt lại giả vờ kinh ngạc "Tô tỷ tỷ? Thiến Nhi không biết ạ. Con cùng với Dịch công tử trực tiếp hẹn ở huyện Bình Hồ. Tô tỷ tỷ không cùng những người khác trở về sao?".
Nguyễn Thiên Ưng biến sắc, quay đầu nhìn về phía những người giữ kiệu vẫn chưa rời đi.
Đối phương bối rối sải bước tiến đến, hướng Nguyễn Thiên Ưng ôm quyền nói "Bảo chủ! Lúc ấy Tô cô nương còn đang vào cầu y trong Quỷ Y Quật. Lúc thiếu gia bị mang đi chúng ta liền gấp gáp lên tất cả đều đuổi theo thiếu gia ......".
"Ý của ngươi là, Trần Nhi còn tại Quỷ Y Quật?" Nguyễn Thiên Ưng trợn mắt trách mắng, "Hồ đồ!"
---
Rèm phù dung. Đêm xuân ấm áp.
Hoa Dĩ Mạt nghiêng người tựa vào đầu giường, ánh mắt thoải mái mị hoặc.
"Uhm. Dùng sức" Thanh âm mơ hồ từ trong miệng Hoa Dĩ Mạt tràn ra, nhẹ nhàng liêu nhân.
Tô Trần Nhi hơi rũ mắt, tăng thêm lực tay.
Thoang thoảng quanh mũi là mùi thuốc chua xót, từ trên người nữ nhân phát ra. Giống như mùi hương này đã xâm nhập vào da thịt đối phương, từ trong sâu thẳm tứ chi lan tỏa ra ngoài, phiêu đãng trong không gian.
"Tốt. Trần Nhi xoa bóp thật là thoải mái" Hoa Dĩ Mạt từ từ thở dài, thân mình vừa trượt xuống, liền trượt vào trong lòng Tô Trần Nhi.
Thân thể Tô Trần Nhi rõ ràng cứng đờ.
Cả lòng ngực là thân thể mềm mại.
Hoa Dĩ Mạt lại giống như vô cùng bình thường, híp mắt, hô hấp vững vàng.
Giống như đang ngủ.
Tay Tô Trần Nhi dừng một chút, sau đó lại tiếp tục xoa bóp.
"Chủ nhân" A Nô một bước tiến vào bên trong, thanh âm đã bay tới tai hai người.
"Chuyện gì?".
Hoa Dĩ Mạt vẫn khép chặt mi mắt như trước, chỉ nhẹ nhàng mở miệng, thần sắc bình tĩnh hỏi.
"Ba gười kia đã chết" A Nô cúi đầu bẩm báo.
Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, nhẹ nhàng mở mắt.
Lông mi cong vυ't lộ ra ánh mắt không chút độ ấm. Trên mặt mỗi một phân đều đúng lúc, tính toán vừa khớp. So với người thường thì hình dáng rõ ràng mang theo một chút ngây ngô non nớt, lại tản mát ra khí chất quỷ dị khác thường. Giống như thân thể và linh hồn hoàn toàn khác nhau. Thường làm cho người ta quên đi tuổi thật của thân thể này. Hai người mơ hồ ở một chỗ, giống như cách một tầng sương mù, làm cho người ta xem chẳng phân biệt được rõ ràng.
Thật đẹp, dường như là một đôi.
"Lại thất bại sao?" Hoa Dĩ Mạt hạ mi mắt, tựa hồ lâm vào trầm ngâm.
Một lát sau, giống như nghĩ tới cái gì, khi ngẩng đầu lên, dĩ nhiên là bộ dạng cười yếu ớt dịu dàng nhìn Tô Trần Nhi.
Trong lòng Tô Trần Nhi hiện lên một tia dự cảm bất hảo.
Hoa Dĩ Mạt hơi hơi khởi động thân thể không xương mềm mại của mình, nâng tay phải lên, xoa mặt Tô Trần Nhi.
Ánh mắt hai người chạm cùng một chỗ.
Tầm mắt Tô Trần Nhi trong trẻo nhưng lạnh lùng. Còn tầm mắt Hoa Dĩ Mạt thì lạnh lẽo.
"Trần Nhi có nguyện giúp ta một chuyện?" Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng vỗ về mặt Tô Trần Nhi, giống như đang thưởng thức một đồ vật tuyệt hảo.
Ý cười trên mặt không rơi vào tầm mắt chút nào.
Đầu ngón tay lạnh lẽo như trước.
Thân thể người này, tựa hồ vĩnh viễn đều lạnh lùng như vậy. Giống như một khối băng.
Thậm chí cặp mắt kia. Cũng giống như thủy tinh, nhìn không ra cảm tình.
Một lát sau.
Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng dắt Tô Trần Nhi, đi về phía trước. Váy dài. Phất trên da bạch hổ mềm nhẹ. Dung mạo tuyệt sắc.
Hai người xuyên qua mấy cái thông đạo, cuối cùng đi vào trước một phiến cửa đá.
Tô Trần Nhi không biết đối phương muốn đem mình đưa đi đâu. Nhưng cũng cũng không phản kháng, tùy ý đối phương nắm tay mình.
Ở chung hai ngày nay, nàng đã muốn biết được, người này tính tình vui buồn tức giận là vô chừng, chỉ có thể thuận theo, không thể làm nghịch.
Hoa Dĩ Mạt đi đến cửa đá trước một cái động, sau đó đưa bàn tay mình vào.
Liền có thanh âm ầm ầm vang lên. Cửa đá chậm rãi tự nâng lên.
Khi Tô Trần Nhi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt bình tĩnh không kiềm chế được.
Nàng cũng không biết còn có một nơi như vậy, khắp nơi trước mắt đều phủ kín thảm lông màu trắng, sạch sẽ giống như thiên đường. Thì ra, còn cất giấu một thế giới hoàn toàn tương phản.
Nhân gian và địa ngục. Có lẽ cũng như thế đi.
Nàng bỗng nhiên hiểu được chỗ hai người ngủ lại, trên mặt A Nô có một tia không đành lòng và khó hiểu.
Hoa Dĩ Mạt lại giống như không nhìn thấy khác thường, vẫn còn nắm tay Tô Trần Nhi, chậm rãi bước vào.
Bên trong sáng ngời như trước.
Máu tươi, tại đây chói mắt đáng sợ.
Hai bên là một tầng bãi đá, màu xám trên mặt sớm bị các loại vải thô đỏ tươi bao trùm nhìn không ra một chút màu sắc nguyên bản. Trên từng bãi đá, đều nằm một người.
Một người bị xích săt khóa hai tay hai chân.
Phía dưới bãi đá này, trải đầy thảm lông bạch hổ. Rõ ràng đối lập với bãi đá dính đầy máu tươi kia.
Hoa Dĩ Mạt lôi kéo tay Tô Trần Nhi, chậm rãi đi ngang qua bãi đá.
"Bọn họ......" Lúc Tô Trần Nhi mở miệng, giọng có chút can thiệp.
Hoa Dĩ Mạt vẫn chưa quay đầu, nói: "Ừ. Bất quá chỉ là những kẻ bị hy sinh thôi".
"Hy sinh?".
Tầm mắt Tô Trần Nhi đảo qua một đám người sắc mặt thổng khổ không chịu nổi, nhịn không được nhíu mày.
Hoa Dĩ Mạt vẫn chưa trả lời, chỉ chốc lát liền ngừng lại phía trước một bãi đá.
Trên vách đá của bãi đá kia, khắc ba chữ rất lớn.
Mà trên bệ là nữ nhân trẻ tuổi, hai mắt trừng trừng, khẽ nhếch miệng, trên khóe môi lưu lại vệt máu đen đã muốn khô.
Trong phút chốc, giống như có oán khí đập vào mắt.
A Nô đứng phía sau im lặng đưa một chiếc khăn gấm màu trắng lên.
Chỉ có khi ở đây, A Nô mới im lặng. Bởi vì nàng biết, phía sau chủ nhân, là không thể quấy nhiễu.
Bởi vậy khi nhìn thấy Tô Trần Nhi dường như muốn mở miệng, A Nô liền cả kinh vội vàng thân thủ kéo kéo ống tay áo Tô Trần Nhi, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Hoa Dĩ Mạt tiếp nhận chiếc khăn gấm kia, đem quấn chặt trên tay mình, thế này mới bắt đầu lần lượt ấn lên những huyệt đạo trên người nữ nhân. Vừa bình tĩnh vừa trấn định xem xét.
Trên mặt thần sắc, phá lệ chuyên chú.
Mà cặp mắt kia, giống như cũng mang theo một chút tính người.
"Không nghĩ tới đã chịu không nổi nữa" Hoa Dĩ Mạt lầm bầm lầu bầu một câu, sau đó thu hồi tay.
Khăn gấm bị tùy ý vứt bỏ trên thi thể người.
"Chủ nhân, tiếp theo phải làm sao bây giờ?" A Nô nhíu nhíu mày, hỏi "Lần trước còn sót lại ba người cũng tự sát mà chết, không còn ai".
Hoa Dĩ Mạt nghe vậy xoay người lại, tầm mắt dừng ở trên người A Nô. Thanh âm tựa tiếu phi tiếu.
*Tựa tiếu phi tiếu: Như cười như không.
"Tại sao không còn ai?".
A Nô tựa hồ hiểu được, sắc mặt hơi hơi đổi "Chủ nhân, nhưng mà......"
"Sao? Có vấn đề gì sao?" Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng nghiêng đầu, thần sắc tò mò.
Yết hầu A Nô lại giống như nghẹn cái gì, một câu định nói ra nhưng lại im lặng, không có thanh âm.
Tầm mắt Hoa Dĩ Mạt hơi di chuyển. Sau đó, nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Tô Trần Nhi.
Thân thủ, đem sợi tóc rơi loạn trên mặt Tô Trần Nhi nhẹ nhàng vén ra sau tai. Động tác ôn nhu. Ngôn ngữ chân thành.
"Trần Nhi. Ngươi tới giúp ta, được không?".
Hàn khí mỏng manh, từ trong cặp mắt ấy hiện ra. Giống như lãnh ý vυ't qua bên tai.
Tâm Tô Trần Nhi, nháy mắt, trầm xuống.