Gả Cho (Hạ Giá)

Chương 140, 141

Chương 140, 141

Tuyên Cẩn biết Hạ Sí Mạch giờ này đang ở Tuyên Ninh Cung, đứng trước cửa điện do dự mãi rốt cuộc không vào, đi về hướng tẩm cung  Dung Doanh Nguyệt.

Trường Nguyệt Cung một mảnh vắng lặng, người bên cạnh Dung Doanh Nguyệt trừ bỏ Dung Doanh Tâm ra thì chỉ có ba bốn cung nữ đang đứng cúi đầu, còn lại đều là người của Thái hậu. Hầu hạ là giả, giám thị mới là thực, cả ngày như hình với bóng đi theo Dung Doanh Nguyệt, hai tỷ muội muốn nói chuyện riêng cũng không thể.

Dung Doanh Nguyệt đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Chúng ta lại đi xem tiện nhân kia có trở về hay không.”

Dung Doanh Tâm vội vàng nàng ngăn lại, “Tỷ tỷ đừng vội, Thái hậu nếu trở về, chắc chắn sẽ gọi đến, tỷ tỷ vô luận như thế nào cũng phải bình tĩnh.”

Dung Doanh Nguyệt nói: “Đan nhi ở trong tay nàng, ngươi bảo ta như thế nào bình tĩnh?”

Dung Doanh Tâm hạ giọng nói: “Không thể nhịn cũng phải nhịn, ít nhất phải bảo đảm được Nhị hoàng tử bình an.”

Dung Doanh Nguyệt suy sụp ngã ngồi, nàng nghe tin Đan nhi bệnh nặng, dĩ nhiên hối hận không thôi, hồi cung sau lại không gặp Đan nhi, liền biết Tuyên Cẩn đánh lừa. Hiện giờ Đan nhi ở trong tay Tuyên Cẩn sinh tử chưa biết, mẫu thân nàng như thế nào có thể không sốt ruột. Cao Hành đáng trách luôn mồm đáp ứng nàng nhất định bảo toàn Đan nhi, kết quả cầm được quyền nhưng lại không sánh bằng một câu của Tuyên Cẩn. Để Tuyên Cẩn không coi hắn vào đâu cướp Đan nhi đi, hiện tại Hạ Sí Mạch cũng đã trở lại, tình thế tốt đẹp bị xoay chuyển thành một mảnh đen tối.

Chính đứng ngồi không yên, nghe truyền: Thái hậu nương nương đến ——

Dung Doanh Nguyệt ngẩng đầu chỉ thấy Tuyên Cẩn tiến vào, cái gì cũng không nghĩ, cơ hồ là bổ nhào vào trước mặt Tuyên Cẩn, lớn tiếng hỏi: “Đan nhi đâu? Ngươi giấu Đan nhi nơi nào?”

Tuyên Cẩn thấy tóc mai nàng hỗn độn, vẻ mặt hỗn loạn, không còn có dáng vẻ của Thái phi. Quan tâm sẽ bị loạn, đạo hành như thế quả thực cùng bà điên không khác. Quang cảnh ngày xưa đã không còn, khi Dung Doanh Nguyệt còn được ân sủng, vênh váo tự đắc ra sao, càng liên tiếp ám hạ độc thủ hai mẫu tử nàng trừ hậu hoạn. Hậu cung là như thế, cho tới bây giờ đều là cá lớn nuốt cá bé, nếu như Hạ Sí Mạch không phụ tá Lẫm Nhi thì kết cục Dung Doanh Nguyệt hôm nay là của nàng.

Ống tay áo bị Dung Doanh Nguyệt túm, Tuyên Cẩn ngại phiền quăng một chút, Dung Doanh Tâm thấy thế vội vàng kéo Dung Doanh Nguyệt qua, quỳ gối trước mặt Tuyên Cẩn, hô: “Nương nương thiên tuế.”

Tuyên Cẩn nhập tòa sau, chậm rãi nói: “Tỷ tỷ cáo ốm xuất cung tĩnh dưỡng, không nghĩ tới chuyến đi … này chính là hơn nửa năm, nếu không phải Đan nhi gặp chuyện không may, ai gia chỉ sợ còn không thấy được tỷ tỷ.”

Dung Doanh Nguyệt một lòng nhớ thương con, làm sao còn lo lắng cùng Tuyên Cẩn bằng mặt không bằng lòng, chỉ kinh hoảng  hỏi: “Đan nhi hắn làm sao?”

Cung nữ đưa trà lên, Tuyên Cẩn dùng nắp chén bát lá trà, không nhanh không chậm nói: “Đan nhi không có vìệc gì, chẳng qua bị ai gia đưa đến địa phương không chim không hoa tĩnh dưỡng đi.”

Dung Doanh Nguyệt nghe đứa con còn sống, cuối cùng cũng thả lỏng. Đan nhi chỉ là hài đồng mới 8 tuổi, nghĩ Tuyên Cẩn sẽ không đành lòng hạ độc thủ, chính là xem bộ dáng Tuyên Cẩn, muốn gặp Đan nhi một lần cũng không dễ. Tâm định rồi, cũng ý thức được thân phận của mình, để ý quần áo cùng tóc mai, hướng Tuyên Cẩn đại lễ long trọng, nói: “Thần thϊếp vừa rồi thất lễ, mong nương nương thứ lỗi.”

Tuyên Cẩn khẽ gật đầu, xem như miễn tội nàng vô lễ, ban tòa cho Dung Doanh Nguyệt, đợi nàng ngồi xong , đột nhiên sắc mặt lạnh lùng nói: “Tỷ tỷ vì sao lại Nhốt Thiều Hoa công chúa cùng chất nữ ai gia, Lưu Ly?”

Dung Doanh Nguyệt biết nàng sẽ khởi binh vấn tội, thong dong nói: “Là bọn hạ nhân có mắt không tròng, không biết công chúa cùng Lưu Ly cô nương nên bắt nhầm, cho nên mới có hiểu lầm này, thần thϊếp biết sau, lúc này mới phân phó thả người.”

Tuyên Cẩn nói: “Ai gia lại nghe nói là bởi vì công chúa tỉnh táo, hai người mới có thể đào thoát?”

Dung Doanh Nguyệt vẫn như cũ mặt không đổi sắc nói: “Thần thϊếp nếu có tâm khó xử các nàng thì sao để các nàng còn sống thoát ra ngoài đến nương nương cáo trạng thần thϊếp?”

Tuyên Cẩn hừ lạnh, nàng thật giỏi ngụy biện, lại nói: “Ai gia còn nghe nói một sự kiện, không biết là thật hay giả.”

Dung Doanh Nguyệt trong lòng cả kinh, Tuyên Cẩn biết nàng trốn ở Bích Tuyền Sơn Trang, nhất định cho người tìm hiểu, chỉ sợ chuyện nàng hoài thai của Cao Hành không thể gạt được nàng, dứt khoát nhận tội trước, quỳ gối trước mặt Tuyên Cẩn, than thở khóc lóc nói: “Thần thϊếp phạm vào sai lầm lớn, xin nương nương hãy trách phạt.”

Tuyên Cẩn còn tưởng rằng nàng sẽ che lấp mọi cách, không nghĩ tới nàng nhưng lại giành thừa nhận trước, thật muốn nghe xem nàng nói như thế nào, chọn mi nói: “Nga? Ngươi nói thử xem.”

Dung Doanh Nguyệt lúc này mới nói: “Chuyện cho tới bây giờ, thần thϊếp không dám gạt nương nương, thần thϊếp sở dĩ xuất cung không phải thân thể ôm bệnh, mà là ám hoài châu thai, phụ thân đứa nhỏ không phải ai khác, đúng là Cao Hành Cao Tướng quân.”

Tuyên Cẩn lãnh phúng, nàng thật thành thực, đập bàn nói: “Dung Doanh Nguyệt, ngươi thật lớn mật!”

Dung Doanh Nguyệt nói: “Thần thϊếp tự biết tội đáng chết vạn lần, chỉ khẩn cầu nương nương đợi thần thϊếp nói xong ngọn nguồn, rồi trị tội thần thϊếp cũng không muộn.”

Tuyên Cẩn lạnh nhạt nói: “Tiên hoàng phi tử, lại làm ra vìệc như thế, ngươi còn có cái gì để nói?”

Dung Doanh Nguyệt dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, chậm rãi nói: “Sự tình phát sinh ở đêm đại hôn của nương nương cùng Vương gia.”

Sắc mặt Tuyên Cẩn không đổi, trong lòng suy nghĩ, Dung Doanh Nguyệt nói như thế là nhắc nhở nàng, nàng cũng là thê tử tiên đế đó sao, lại gả cho tiểu thúc, so với Dung Doanh Nguyệt yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thì làm người khinh thường hơn, nào có lập trường nói Dung Doanh Nguyệt không phải.

Chỉ nghe Dung Doanh Nguyệt nói: “Nương nương đại hỷ, thần thϊếp tự nhiên vì nương nương cao hứng, vui vẻ ăn mừng, còn uống nhiều rượu, trên đường hồi cung đυ.ng phải Cao Tướng quân, lúc ấy Cao Tướng quân say ngã bên cạnh núi giả, thần thϊếp cũng là hảo ý, tiến lên hỏi, lại không nghĩ rằng…” Nói một nửa, im bặt.

Tuyên Cẩn không lên tiếng, chỉ chờ câu dưới.

Trên mặt Dung Doanh Nguyệt vừa thẹn vừa mắc cở, muốn nói lại thôi, hảo một phen sau mới nói: “Cao Tướng quân say rượu tưởng thần thϊếp trở thành nương nương. Cao Tướng quân đối thần thϊếp nói rất nhiều lời tâm huyết. Thần thϊếp lúc ấy cũng là say hồ đồ, đã quên tị hiềm, chỉ cảm thấy Cao Tướng quân thực đáng thương, cũng không biết chuyện đã xảy ra như thế nào.” Dung Doanh Nguyệt càng nói thanh âm càng nhỏ, trộm nhìn thoáng qua Tuyên Cẩn, nhỏ giọng nói, “Thần thϊếp mặc dù không nhớ rõ Cao Tướng quân nói qua những gì, bất quá có một chuyện lại nhớ rất rõ ràng, khi Cao Tướng quân ôm thần thϊếp vẫn hô khuê danh của nương nương.”

Tuyên Cẩn dưới cơn thịnh nộ, sắc mặt trắng bệch, siết tay thật chặt, Dung Doanh Nguyệt từng câu giống như chế giễu nàng, tất cả đều là do nàng sai. Cao Hành say rượu tưởng Dung Doanh Nguyệt là nàng. Dung Doanh Nguyệt chẳng những không sai mà còn là một người bị hại, nàng vì Tuyên Cẩn vạ lây nên mới chịu phải cảnh này. Này, này Cao Hành thật là đáng giận!

Dung Doanh Nguyệt thần tình ủy khuất, tiếp tục nói: “Thần thϊếp nguyên tưởng rằng việc này trời không biết, đất không biết nên cho qua, dù sao Cao Tướng quân cũng chỉ tưởng nhầm thành… Nương nương, nên mới đối thần thϊếp như thế. Thần thϊếp mặc dù bị ủy khuất nhưng cũng không phải nửa điểm công lao cũng không có, nếu Cao Tướng quân nói năng bậy bạ cho người khác biết, lại miệng tryền miệng ra, thì chẳng phải phá hủy danh dự của nương nương? Chỉ không nghĩ tới, trùng hợp như thế. Thần thϊếp lại hoài thai. Thần thϊếp không phải không nghĩ tới xoá sạch nó, nhưng, cũng là thân sinh cốt nhục của mình, cũng là luyến tiếc. Thứ hai nữa là Cao Tướng quân biết được sau, đúng lúc khuyên can thần thϊếp, thần thϊếp sau lại cũng muốn, dù sao tiên hoàng đã mất, đứa nhỏ này sinh hay không cũng không trở ngại gì. Lưu lại một giọt huyết mạch để nửa đời sau cũng có cái dựa vào, cho nên mới trăm phương nghìn kế gạt nương nương xuất cung. Thần thϊếp tự biết tội đáng chết vạn lần, nhưng đứa nhỏ là vô tội, mong nương nương thủ hạ lưu tình.” Nói xong lại rũ lệ xuống.

Dung Doanh Nguyệt lần này nói nhưng thật ra có thể tự bào chữa, đem trách nhiệm đẩy trên người Tuyên Cẩn. Nếu Cao Hành không phải đối Tuyên Cẩn có suy nghĩ không an phận, nàng, Dung Doanh Nguyệt sẽ không phải chịu tội này, nhưng tư thái lại hoàn toàn làm như cam tâm chịu chết, cơ hồ làm cho người ta sinh ra vài phần đồng tình.

Tuyên Cẩn há có thể tin toàn bộ, cho dù lần đầu tiên là ngoài ý muốn, sau lại tư tình liên tục cũng không phải là trùng hợp. Chẳng qua nếu gϊếŧ Dung Doanh Nguyệt, thì thật giống như gϊếŧ người diệt khẩu. Chỉ cần Dung Doanh Nguyệt không gây sóng gió thì cũng không cần đưa nàng vào chỗ chết. Tuyên Cẩn nghiêm nghị nói: “Ngươi cùng người ngoài phát sinh vìệc cẩu thả, là sai lầm thứ nhất. Ngươi tự mình xuất cung sinh đẻ, là sai lầm thứ hai. Hai tội như vậy, ấn theo luật của hậu cung là ứng với tử hình. Bất quá ai gia niệm tình ngươi là mẫu thân Đan nhi, tha cho ngươi một mạng, nhưng tội sống khó tha. Hôm nay phế bỏ phong hào Thái phi, đến Hàn Thanh Điện, bổng lộc, người hầu giảm phân nửa, từ nay về sau không được bước ra hậu cung nửa bước.”

Dung Doanh Nguyệt không phản bác, còn quỳ xuống đất tạ ơn.

Đợi Tuyên Cẩn đi rồi, Dung Doanh Tâm nâng Dung Doanh Nguyệt dậy, rưng rưng gôi một tiếng: “Tỷ tỷ.”

Dung Doanh Nguyệt nhưng lại không có nửa điểm bi thương, cầm tay Dung Doanh Tâm nói: “Hảo muội muội, ngươi không cần khổ sở, tỷ tỷ đây là lấy lui làm tiến. Tuyên Cẩn tiện nhân kia chính là phạt ta không được xuất cung, nhưng muội là tự do. Muội hiện tại xuất cung ngay đi, đem tình huống của ta báo cho Cao Hành, để hắn sớm định đoạt, nếu không…” Sắc mặt Dung Doanh Nguyệt tàn bạo, “Ta nhất định sẽ kéo hắn cùng nhau xuống địa ngục!”

Dung Doanh Tâm nhịn không được rùng mình một cái.

Trước khi đi, Dung Doanh Nguyệt lại nói: “Hạ Sí Mạch đã trở lại, hơn nữa thế lực không giảm, kêu  Cao Hành ngàn vạn lần không cần cứng đối cứng, Tuyên Cẩn là uy hϊếp của Hạ Sí Mạch, bắt được Tuyên Cẩn đó là bắt được tử huyệt Hạ Sí Mạch, cho nên nhất định phải đối phó Tuyên Cẩn trước, sau đó giá họa cho Hạ Du Lẫm, làm cho bọn họ chó cắn chó, ta muốn làm cho Tuyên Cẩn tiện nhân kia nếm thử tư vị bị con của mình cùng tình nhân cùng nhau phản bội! Này mới là chân chính sống không bằng chết!” Một tràng cười ghê rợn vang vọng khắp Trường Nguyệt Cung.