Chương 121
Hạ Sí Mạch không nuốt lời, vừa qua canh ba liền tới nơi ước định, phát ám hiệu. Tuyên Sùng Võ từ trên tường thành ném dây thừng xuống, nhảy qua tường. Động tác liền mạch, hai người cỡi tuấn mã trở về doanh địa.
Chuyện lương thảo quân Bắc Xuyên bị đốt đã được truyền khắp Giang Lăng hai ngày trước. Người ngoài không biết Hạ Sí Mạch lần này đến là tìm người, đều khâm phục chủ soái hữu dũng hữu mưu. Thấy nàng đi lâu không về, lo lắng sợ rơi vào tay địch. Hiện tại thấy nàng lông tóc không tổn hao gì trở về, tướng sĩ trong thành đều ra khỏi thành nghênh đón.
Tuyên Sùng Võ cũng chân chính hiểu được cái gì là đắc nhân tâm. Hạ Sí Mạch có được địa vị như hôm nay đều không chỉ vì huyết thống cao quý.
Hạ Sí Mạch lại không rảnh chúc mừng, gọi vài vị tướng quân tới, phân tích tình thế trước mắt.
Từ Tướng quân đề nghị trực tiếp công thành, gϊếŧ bọn hắn trở tay không kịp.
Hạ Sí Mạch không đồng ý, “Lương thảo bọn họ tuy bị đốt, nhưng kiên trì mấy ngày hẳn là không có vấn đề, hơn nữa địch nhân khẳng định cũng dự đoán được chúng ta sẽ thừa thắng xông lên mà tăng mạnh phòng bị. Dựa vào nơi hiểm yếu chống lại dưới, chúng ta muốn đánh Bình Dương Quan cũng không dễ dàng, chẳng dĩ dật đãi lao, chờ thêm mười ngày nửa tháng, đợi cho lương thực trong thành không còn, lòng người tan rã, chúng ta sẽ không cần tốn nhiều sức tiêu diệt.”
Trần Tướng quân nói: “Chỉ sợ để bọn hắn cơ hội đợi viện binh.”
Hạ Sí Mạch nhớ lời Hạ Chỉ Tuân nói. Nếu Hạ Sơ ảnh đáp ứng điều kiện Bắc Xuyên Vương, Hạ Chỉ Tuân lại nguyện ý ủy thân gả cho thì xác có rất có thể. Nàng một câu có thể ngăn cản, bất quá nàng không muốn dùng thủ đoạn lừa gạt.
Hạ Sí Mạch hỏi trước: “Lương thảo chúng ta khi nào đến?”
Một phó tướng tiến lên đáp: “Hồi tướng quân, ba ngày nữa.”
Hạ Sí Mạch gật đầu, lại hỏi: “Thương thế các tướng sĩ bị thương khôi phục như thế nào?”
Quân y nói: “Đã khôi phục hoàn toàn, thương thế nghiêm trọng thì đã đưa qua phía sau.”
Hạ Sí Mạch lại gật gật đầu, hỏi Dương Thái, “Mấy ngày nay ta không ở đây, có chăm chỉ thao luyện không?”
Dương Thái trả lời: “Toàn bộ theo Tướng quân phân phó.”
Hạ Sí Mạch vỗ án nói: “Hảo, mấy ngày này hãy để binh lính hảo hảo nghỉ ngơi, đợi lương thảo vừa đến liền toàn quân công thành, tiêu diệt phản quân!”
*
“Cha, đại ca… Là ngươi!”
Hạ Chỉ Tuân mới từ binh doanh trở về, quần áo đều chưa kịp đổi, hạ nhân nói cho nàng, lão gia đang ở thư phòng chờ nàng. Hạ Chỉ Tuân vừa lúc cũng có chuyện quan trọng bẩm báo, không nghĩ nhưng lại thấy một bóng người cao lớn.
“Quận chúa biệt lai vô dạng.” Vũ Văn Sơ Ảnh nguyên bản cao lớn tuấn lãng, mặc vương phục tộc Tiên Bi vào càng quý khí tuấn dật hơn. Thần thái cũng không giống ngày xưa nhưng không kiêu căng vô lễ. Đứng phía sau hắn là bảy tám binh lính tộc Tiên Bi. Mỗi người nhìn qua khôn khéo bưu hãn, thân thủ hẳn là không kém.
Hạ Chỉ Tuân lập tức đoán được đại khái. Không nghĩ tới phụ thân động tác nhanh chóng như thế, càng không nghĩ tới Vũ Văn Sơ Ảnh sẽ tự mình đến một chuyến. Xem thần sắc bọn hắn, nói vậy là đã đạt thành hiệp định.
Quả nhiên Bắc Xuyên Vương đi thẳng vấn đề nói: “Tuân nhi, vi phụ cùng Vũ Văn tộc trưởng đã lập hiệp nghị, tộc trưởng đã đồng ý cho mượn năm vạn kỵ binh để chống lại quân triều đình.”
Hạ Chỉ Tuân nhất chọn đôi mi thanh tú, hỏi: “Điều kiện?”
Con cả Hạ Tu Hoành của Bắc Xuyên Vương cầm một quyển cẩm thư đưa cho Hạ Chỉ Tuân.
Hạ Chỉ Tuân vừa nhìn mấy, liền cả kinh nói: “Cha, người đáp ứng cắt mười tòa thành cho hắn! Này cùng toàn bộ có gì khác nhau?”
Bắc Xuyên Vương: “Đều là nơi biên cảnh lạnh khủng khϊếp, vùng Lâm Giang giàu có và đông đúc vẫn thuộc về chúng ta.”
Hạ Chỉ Tuân nói: “Chẳng lẽ ngay cả nhà cũng không cần sao?” Còn có kia tảng lớn bãi cỏ, căn bản là bọn hắn. Hạ Sí Mạch nói, nếu đầu hàng, sẽ để phụ thân quan phục nguyên chức, hết thảy cùng nguyên lai giống nhau, cùng Vũ Văn Sơ Ảnh hợp tác ngay cả của cải đều tặng người, cái này căn bản là một số chỉ bồi không kiếm lỗ vốn giao dịch. Xem xuống chút nữa, quả nhiên có hòa thân. Vũ Văn Sơ Ảnh đáp ứng lập nàng làm chính thất, bất quá nàng xem chính thất đều giống tiểu thϊếp, nàng không muốn gả.
Bắc Xuyên Vương sắc mặt cứng đờ, ngượng ngùng nói: “Cha về sau sẽ giải thích với ngươi, thời điểm không còn sớm, tộc trưởng đi đường xa chắc đã mệt, Hoành nhi, đi giúp tộc trưởng an bài chỗ ở.
Họ Vũ Văn Sơ ảnh lại nói: “Quận chúa nếu không ngại, uống hai chén như thế nào?”
Hạ Chỉ Tuân cũng đang có ý đó.
Tiệc rươu bày ra chòi nghỉ mát, mấy người … kia tộc Tiên Bi đứng ở cách đó không xa, một tấc cũng không rời Vũ Văn Sơ Ảnh.
Hạ Chỉ Tuân chỉ vào những người đó cười lạnh nói: “Chẳng lẽ sợ ta hại ngươi?”
Vũ Văn Sơ Ảnh nói: “Vài nguyên lão lo lắng an nguy của ta cho nên mới đưa bọn họ an bài ở bên cạnh ta, quận chúa đừng để ý bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng không hiểu tiếng Trung Nguyên.”
Hạ Chỉ Tuân biết thân phận hắn hôm nay, cẩn thận phòng bị cũng không gì đáng trách, liền từ bỏ, nói: “Ngươi đã cùng phụ vương ta lập hiệp định, ta sẽ không can thiệp nữa, chính là có một điều kiện có thể xóa bỏ hay không?”
Vũ Văn Sơ Ảnh cười: “Là thành thân phải không?”
“Không sai, lấy thân phận địa vị ngươi hiện giờ muốn nữ nhân gì mà không có, cần gì phải lấy ta làm quân cờ.”
Họ Vũ Văn Sơ Ảnh nói: “Nếu ta nói này là phụ thân ngươi cứng rắn muốn vậy thì ngươi tin tưởng sao?”
Hạ Chỉ Tuân sắc mặt đỏ lên, nàng cũng đoán là như thế, lại nhìn bộ dáng Vũ Văn Sơ Ảnh bị buộc bất đắc dĩ, càng cảm thấy xấu hổ hơn. Thẹn quá thành giận nói: “Đó là ý tứ phụ thân ta, cùng ta không quan hệ, ngươi đã không muốn, ngươi hẳn là cự tuyệt.”
Họ Vũ Văn Sơ Ảnh lại nói: “Có thể lấy được đại mạc đệ nhất mỹ nhân, ta thực vinh hạnh.”
Hạ Chỉ Tuân cũng không phải là cô nương da mặt mỏng bình thường, huống chi chỉ có ở trước mặt người trong lòng mới có thể biểu hiện ra sắc thái xấu hổ của nữ nhân. Mới vừa rồi bất quá tình thế cấp bách thôi, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, nói: “Ngươi không cần lấy châm chọc ta, nói thẳng đi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Quận chúa quả nhiên sảng khoái!” Họ Vũ Văn Sơ Ảnh nói, “Nói thật, ta quả thật thưởng thức quận chúa, bất quá quân tử không đoạt nhân sở hảo, ta biết quận chúa tâm hệ Cảnh vương, tự nhiên sẽ không chặn ngang một cước, ta lại càng không là Cảnh vương, thích đồ vật giống nhau này nọ, phi chiếm vi mình không hề khả, thậm chí vì mỹ nhân, ngay cả giang sơn cũng không muốn.
Hạ Chỉ Tuân biết hắn nói rất đúng chuyện Hạ Sí Mạch thú Thái hậu. Quả thật trong thiên hạ cũng chỉ có một mình Hạ Sí Mạch có thể làm được, và cũng là nhân tài đáng giá nàng ái mộ như vậy.
Hạ Chỉ Tuân trào phúng nói: “Giống người hay lật lọng như ngươi, không có khả năng giống Cảnh vương yêu sâu sắc như vậy.” Người lúc trước luôn mồm chỉ nghĩ muốn báo thù rửa hận đầu tiên là phản bội Hạ Sí Mạch, đầu nhập vào phụ vương nàng, đoạt chính quyền ổn định xong trái lại cùng phụ vương nàng đàm điều kiện. Căn bản là lòng người không đủ, lòng tham không đáy. Nếu như không ngoài sở liệu, cho dù lần này bọn họ thật sự đánh thắng Hạ Sí Mạch thì ngày khác thành quả thắng lợi cũng sẽ bị Vũ Văn Sơ Ảnh từ từ ăn lên. Đáng tiếc phụ vương nàng ngoan cố đứng, ai cũng khuyên không được dù là nữ nhi hắn yêu tha thiết nhất.
Vũ Văn Sơ Ảnh cố ý xem nhẹ lời nàng châm chọc, thu hồi miệng cười, nghiêm mặt nói: “Hôm nay ta chỉ hỏi quận chúa một câu.”
“Câu gì.”
“Ngươi có thể vì Cảnh vương mà phản bội phụ thân của ngươi hay không?”
Hạ Chỉ Tuân không chút suy nghĩ: “Sẽ không.”
Vũ Văn Sơ Ảnh ép sát hỏi: “Vậy ngươi vì sao thả hổ về rừng?”
Hạ Chỉ Tuân trong lòng cả kinh, việc này ngay cả phụ vương đều gạt được, vì sao hắn lại biết, chẳng lẽ nhất cử nhất động của nàng đều bị Vũ Văn Sơ Ảnh? Vũ Văn Sơ Ảnh mang cớ cho mượn binh nhưng lại ngầm phái người theo dõi. Nói như thế mục đích của hắn cũng không đơn giản, có lẽ dã tâm hắn đã sớm vượt qua tưởng tượng của nàng.
Hạ Chỉ Tuân ra vẻ không biết: “Sao lại nói vậy?”
Họ Vũ Văn Sơ ảnh đưa ra một vật, là khăn tay ngày ấy nàng lưu cho Hạ Sí Mạch. Mặt trên thêu: mưa gió mịt mù, gà gáy không thôi, không gặp không về, tây hồ.
Hạ Chỉ Tuân kinh hỏi: “Khăn tay này sao lại ở trên tay ngươi?”
Họ Vũ Văn Sơ Ảnh nói: “Có người không lĩnh tình, bỏ trên bàn vẫn chưa lấy đi.”
Hạ Chỉ Tuân trong lòng vừa tức vừa chua xót, Hạ Sí Mạch như thế đối nàng, ngay cả khăn tay cũng không chịu nhận. Hiện tại bị người nhàm chán lấy tới cười nàng, cũng càng thêm xác định Vũ Văn Sơ Ảnh cho người theo dõi nàng, không hề phủ nhận, khẽ nâng cằm, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Đúng thì như thế nào?”
Họ Vũ Văn Sơ Ảnh nói: “Chỉ hy vọng quận chúa có thể nhận rõ địch ta, không có lần sau.”
Hạ Chỉ Tuân chỉ “Hừ” một tiếng, không tỏ thái độ.
Họ Vũ Văn Sơ ảnh cũng không buồn bực, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu quận chúa không muốn cùng Cảnh vương nhất đao lưỡng đoạn, ta đây chỉ có thể thành toàn tâm nguyện phụ vương ngươi, thú quận chúa làm vợ, cho quận chúa hoàn toàn hết hy vọng .”
Hạ Chỉ Tuân rơi vào thế hạ phong, biết nhiều lời vô ích, chỉ bỏ lại một câu “Ngươi mơ tưởng!” Phẩy tay áo bỏ đi, nhưng không có trở về phòng mà là đi đến phòng đại ca, đem suy đoán của nàng nhất nhất báo cho đại ca biết. Đương nhiên đoạn tư hội cùng Hạ Sí Mạch kia cũng công đạo rành mạch. Việc nàng quý Hạ Sí Mạch ba ca ca đều biết, cũng không phải việc gì dọa người, nhưng Vũ Văn Sơ Ảnh dụng tâm rất rõ ràng, không thể bỏ qua.
Không nghĩ tới Hạ Tu Hoành hít một hơi nói: “Việc này ta cùng với phụ vương sớm đã biết, chính là hiện giờ đâm lao phải theo lao nên mới không thể không cùng hắn hợp tác.”
Nguyên lai bọn họ bên ngoài viễn chinh, hậu viện lại khẩn cấp. Vũ Văn Sơ Ảnh công hãm Bắc Xuyên vương phủ. Trong phủ cao thấp mấy trăm miệng ăn đều bị bắt làm con tin. Hạ Chỉ Tuân luôn tại tiền tuyến tác chiến, sợ ảnh hưởng đến nàng cho nên mới gạt nàng.