Chương 102
Hạ Sí Mạch bị Dung Doanh Tâm đùa bỡn một hơi nên như thế nào cũng nuốt không trôi đi, nghe Tuyên Cẩn nói có nguyên nhân khác, vội hỏi sao lại thế này.
Tuyên Cẩn kỳ thật cũng chỉ là đoán, cũng không chứng cứ rõ ràng, gọi Ngâm Sương tới, hỏi nàng: “Lời ngươi nói là thật?”
Ngâm sương vội lấy ra một quyển sổ ghi chép thật dày từ trong lòng ngực, lật vài tờ, đưa cho Tuyên Cẩn, “Nương nương, ngài xem qua.”
Hạ Sí Mạch cũng tiến lại. Là phương thuốc Thái Y Viện khai. Là hoa hồng xạ hương các loại hổ lang dược, nhưng không có kí tên nương nương nào khai. Đem thêm việc thất châu nhất liên hệ lại, hỏi: “Ngươi hoài nghi là Uyển thái tần?” Trong cung chuyện tư thông nhiều lắm, hơn nữa tiên đế đã qua đời, đương kim thánh thượng lại là trẻ em.
Tuyên Cẩn nói: “Lý Uyển lấy cớ thân mình không khoẻ đã mấy tháng rồi và theo như cung nữ Thụy Tuyết kia nói thì Lý Uyển đột nhiên tính tình đại biến, như thế xem ra nhưng thật ra ăn khớp. chính là mới vừa rồi ta cũng cố ý xem thử nhưng chưa phát hiện dị thường.”
Hạ Sí Mạch nói: “Hẳn là ngày ngắn hoặc là dúng dược quá mức.”
Tuyên Cẩn thở dài: “Ngày đoản không sợ, chỉ sợ dùng dược thì khó khăn hơn .”
“Kỳ thật việc này dễ dàng, chỉ cần hỏi thái y đã khai dược là biết.” Hạ Sí Mạch nói làm là làm, phân phó Ngâm Sương mang vài thị vệ đi gọi người.
Cũng không còn biện pháp nào khác, Tuyên Cẩn dặn dò: “Cẩn thận làm việc, đừng gây chú ý.”
Ngâm Sương đi rồi, Hạ Sí Mạch nói: “Việc này nguyên vốn có thể lặng lẽ cho qua nhưng lại nháo ra vụ án mất trộm, biến thành mọi người đều biết.”
“Ý của ngươi là có người cố ý?”
Hạ Sí Mạch nhớ tới bị Dung Doanh Tâm đùa bỡn là phát hỏa, hừ lạnh nói: “Dung Doanh Tâm nếu muốn mượn tay ta tra chuyện của Lý Uyển thì phải quang minh chính đại nói với ta, chứ làm gì dùng loại thủ đoạn này.” Đột nhiên nghĩ tới điều gì, vỗ bàn nói, “Nàng là muốn cho người ngoài hiểu lầm, tưởng ta cùng Lý Uyển có việc cẩu thả, cho ta cái danh dâʍ ɭσạи hậu cung!” Sau việc hôm nay, người trong cung chỉ sợ đã tám chín phần mười cho rằng như thế. Dung Doanh Tâm căn bản là không sợ bị nàng vạch trần, dù sao hôm qua không có người thứ hai ở đây. Cho dù Dung Doanh Tâm bị bắt thừa nhận thì người bên ngoài cũng chỉ hội cho rằng là nàng Cảnh vương ỷ thế hϊếp người mà buộc tội, làm cho nàng hết đường chối cãi.
Tuyên Cẩn trầm ngâm, “Nói cách khác Dung Doanh Nguyệt minh tu sạn đạo ám độ trần thương, mục tiêu của nàng không phải Lý Uyển, mà là ngươi.”
Hạ Sí Mạch cười lạnh: “Lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình. Đừng nói không có, cho dù có nàng có năng lực làm khó dễ được ta?” Nàng ngay cả Thái hậu đều có thể thú, huống chi là một cái tần phi.
Tuyên Cẩn không cho là đúng, theo nàng mấy năm nay nhận thức Dung Doanh Nguyệt, sự tình tuyệt sẽ không như thế đơn giản. Quang minh tổn hại Hạ Sí Mạch danh dự, đối Dung Doanh Nguyệt có gì ưu đãi? Bất quá hết thảy trước phải xác định một chuyện là hoa hồng, rồi mới có thể quyết định.
Ngâm Sương chưa trở về nhưng người khởi binh vấn tội đã tới trước. Trần thị vào cửa liền hỏi Hạ Sí Mạch cùng Lý Uyển sao lại thế này.
Hạ Sí Mạch mất hứng nói: “Người khác không tin nhi thần thì thôi, ngay cả mẫu hậu cũng không tin, nhi thần thật sự rất thương tâm.”
Trần thị mới đầu là hoài nghi, bất quá lời ra tiếng vào nghe nhiều quá nên cũng muốn tin vài phần, chất vấn: “Nếu là không can hệ thì vì sao vật bên người Lý Uyển ở chỗ của ngươi.”
Hạ Sí Mạch không muốn giải thích nhiều, chỉ nói thanh giả tự thanh, nàng sẽ đem sự tình tra ra manh mối.
Trần thị nhìn Tuyên Cẩn, cũng hiểu được nữ nhi sẽ không làm ra chuyện hoang đường như thế, khẳng định trong đó là có ẩn tình khác. Không hỏi thì trong lòng khó chịu nên bắt Hạ Sí Mạch phải nói.
Hạ Sí Mạch bị buộc đến không kiên nhẫn, nói: “Cho dù nhi thần cùng nàng có tư tình, nhưng bụng nàng có đứa nhỏ, tóm lại không phải lỗi nhi thần đi!”
Trần thị đầu tiên là nghẹn họng, sau đó giận tím mặt, “Ngươi nói tiện nhân kia có bầu!”
Hạ Sí Mạch biết nói lỡ, nàng biết mẫu hậu thống hận nhất là chuyện này, thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót. Chuyện Lý Uyển chưa xác nhận, hài tử là của ai cũng chưa biết. Nhưng cũng không thể oan uổng người vô tội. Vội vàng khuyên nhủ: “Nhi thần chỉ ví dụ thôi, nhi thần mặc dù thích nữ nhân nhưng cũng không đến mức nữ nhân nào cũng thích, nhi thần đã có Cẩn nhi, làm sao có thể đi hát hoa ngắt cỏ, nhi thần không sợ mẫu hậu sinh khí, còn sợ Cẩn nhi không để ý tới nhi thần đâu.”
Trần thị nghe được lông mi thiếu chút nữa dựng thẳng lên. Không ngờ nàng như thế mà so ra kém Tuyên Cẩn? Hung hăng trừng mắt liếc mắt Tuyên Cẩn một cái.
Tuyên Cẩn bị trừng, ở trong lòng yên lặng mắng Hạ Sí Mạch một hồi.
Hạ Sí Mạch khuyên can mãi mới đem mẫu hậu quay về. Lúc đưa tới cửa, Trần thị đem nàng kéo đến một bên, hòa nhã nói: “Mạch nhi, mẫu hậu không phải sợ ngươi chần chừ, chính là trong cung này không thể so bên ngoài, nữ nhân bên trong hậu cung so với nam nhân bên ngoài tâm cơ thâm trầm hơn, ngươi cẩn thận chút.”
Hạ Sí Mạch hiểu, đáp ứng nói: “Nhi thần biết, nói sau còn có Cẩn nhi đâu.”
Trần thị hừ một tiếng, “Tả một câu Cẩn nhi, hữu một câu Cẩn nhi.” Rốt cuộc chưa nói cẩn thận nhất chính là người đàn bà kia.
Hạ Sí Mạch tiễn bước mẫu hậu, tâm sinh cảm khái, lôi kéo tay Tuyên Cẩn, hỏi: “Người ta nói cây to đón gió, trong cung ngoài cung muốn tính kế ta nịnh bợ ta có khối người, ta muốn biết, nếu có một ngày tình thế bắt buộc ngươi phải bán đứng ta, nàng có thể hay không thỏa hiệp?”
“Vì cái gì đột nhiên hỏi vậy?”
“Nàng chỉ cần trả lời ta là được.”
Tuyên Cẩn nhìn nàng nửa ngày không lên tiếng.
Hạ Sí Mạch thần sắc ảm đạm, chẳng lẽ cho dù nói dối để nàng vui cũng không được?
Chợt nghe Tuyên Cẩn nói: “Sẽ không, ta chỉ sợ đến lúc đó thân bất do kỷ.”
Hạ Sí Mạch hiểu ý của nàng, như vậy là đủ rồi.
Hồ thái y là người Ngâm Sương dẫn đến. Cái gì cũng chưa hỏi, hắn biết cái gì đều nói cái đó. Phương thuốc này quả nhiên là do tỳ nữ Thụy Tuyết của Uyển thái tần sở cầu. Hoa hồng xạ hương tuy là cấm dược nhưng nếu không người hỏi thì việc này xem như không có. Hồ thái y không cưỡng lại được hấp dẫn của 2 hại trân châu nên mạo hiểm thử một lần, cũng không nghĩ nhanh như vậy đã bị tra ra.
“Ngươi cũng biết sử dụng?” Tuyên Cẩn hỏi.
Hồ thái y sủy hiểu được giả bộ hồ đồ nói: “Có lưu thông máu hóa ứ chi hiệu.”
Hạ Sí Mạch liền đứng trước mặt hắn cho hắn một cước, dở khóc dở cười nói: “Ai hỏi ngươi cái này, nương nương hỏi ngươi, ngươi có biết Thụy Tuyết lấy thuốc này làm gì không.”
Hồ thái y vội vàng: “Cựu thần có hỏi, Thụy Tuyết cô nương chỉ nói là Thái tần nương nương muốn, về phần dùng làm gì nhưng thật ra chưa nói.”
Hạ Sí Mạch cầm mũ quan của hắn, hù dọa hắn nói: “Hồ thái y, ngươi có biết đã phạm vào tội rơi đầu?”
Hồ thái y vội vàng dập đầu nói: “Vương gia minh xét, cựu thần mặc dù khai phương thuốc này, nhưng dược lực hữu hạn nhất định sẽ không chết người, cựu thần chính là nhất thời bị lòng tham che mắt nhưng vẫn còn biết chừng mực.”
Tuyên Cẩn hỏi: “Nói như vậy uống xong thuốc này không nhất định sảy thai?”
Hồ thái y thực khẳng định nói: “Nhất định sẽ không, cựu thần vì để ngừa vạn nhất, còn bỏ trộm thêm mấy vị thuốc bổ, giảm dược tính, chỉ sợ ngày sau gặp chuyện không may thì trách tội cựu thần.”
Tuyên Cẩn cùng Hạ Sí Mạch liếc nhau, đồng thời nghĩ đến, như thế liền rất tốt làm.
Hạ Sí Mạch nói: “Ngươi thật là kẻ dối trá, cũng may mắn nhờ như thế mới bảo trụ mạng già.”
Hồ thái y liên tục dập đầu: “Tạ vương gia nương nương không gϊếŧ, cựu thần về sau không dám .”
Hạ Sí Mạch chưa hết giận lại đạp hắn một cước, “Cho ngươi cũng không dám.”
Tuyên Cẩn lại hỏi: “Hồ thái y, ngươi có từng xem mạch cho Uyển thái tần không?”
Hồ thái y lắc đầu: “Chưa từng.”
“Thái y khác thì sao?”
Hồ thái y suy nghĩ một chút nói: “Cũng không có, trừ phi là không ghi lại.”
Hạ Sí Mạch nói: “Không bằng hiện tại đi qua gϊếŧ nàng trở tay không kịp.”
Tuyên Cẩn thấy cũng cần thiết, nếu phương thuốc không có hiệu quả, Lý Uyển nếu mang thai thì sẽ chạy không thoát, về phần Dung gia tỷ muội vu oan nhất định phải điều tra rõ ràng, bất quá là không vội.
Ngâm Sương đi trước an bài một phen, thỏa đáng xong, đoàn người đi qua.
Lý Uyển nhìn Tuyên Cẩn cùng Hạ Sí Mạch mang theo thái y tiến đến, trên mặt không còn trấn định như ban ngày, nói: “Nương nương cùng Vương gia nếu muốn gặp nô tì, chỉ cần phái người thông báo một tiếng là có thể chứ không cần đêm khuya tự mình tiến đến.”
Tuyên Cẩn thản nhiên nói: “Muội muội thân mình không khoẻ, ai gia sao có thể cho ngươi mệt nhọc như thế, còn cố ý thỉnh thái y đến bắt mạch cho ngươi.”
Lý Uyển vội hỏi: “Nô tì tạ ơn nương nương hảo ý, nô tì thân mình đã tốt, không cần như thế phiền toái.”
Hạ Sí Mạch thưởng nói: “Thái y đều đến đây, cho hắn xem chút đi.” Không đợi Lý Uyển tái cự tuyệt, “Hồ thái y, còn không lại đây.”
Hồ thái y buông hòm thuốc, từ bên trong cầm thủ chẩm, các ở Lý Uyển trước mặt, nói: “Thái tần nương nương, thỉnh ngài vươn tay.”
Lý Uyển do dự trong chốc lát, tự biết không xong, đành phải bắt tay khoát lên thủ chẩm thượng.
Hồ thái y một bên bắt mạch, một bên xoắn râu dê, trong chốc lát gật đầu, trong chốc lát lắc đầu, còn lẩm bẩm, “Kỳ quái, kỳ quái.”
Hạ Sí Mạch hỏi: “Kỳ quái cái gì.”
Hồ thái y nói: “Theo mạch giống thượng xem, khi hoãn khi cấp, khi cường khi yếu, giống hỉ mạch cũng không phải hỉ mạch, mạch giống hỗn loạn, này… Dung cựu thần tái nhìn một cái.”
Tuyên Cẩn cùng Hạ Sí Mạch hai mặt nhìn nhau, ngược lại Lý Uyển khôi phục thần sắc bình thường.
Lại qua bán thời gian uống cạn chun trà, Hồ thái y ngón tay theo Lý Uyển trên cổ tay rời đi, đứng dậy đi qua đi lại, hỏi Lý Uyển: “Thái tần nương nương tín sự mà nếu kỳ?”
Lý Uyển nói: “Đã có nửa năm chưa đến.”
Tuyên Cẩn cùng Hạ Sí Mạch lại cùng nhau nhìn về phía Lý Uyển bụng, thường thường nếu có thì nửa năm cũng là lớn rồi.
Hồ thái y giống như nghĩ thông suốt bình thường, “Này là được rồi, đây không phải là hỉ mạch, mà là tắc mạch, khí vi huyết trở, huyết không thể thực hiện được, là khí huyết bế tắc chi cố.”
Lý Uyển đối Tuyên Cẩn nói: “Nô tì bệnh này là trời sinh, cho nên mới không thể thay tiên đế sinh tiếp theo mà bán nữ, trước kia nhiều lắm hai ba tháng, hiện tại hứa là lớn tuổi, đúng là nhất tha nửa năm, hơn nữa thân mình cũng càng không tốt , tổng cảm thấy được mệt mỏi mệt mỏi, làm cho tỷ tỷ chê cười.”
Tuyên Cẩn vuốt cằm: “Thì ra là thế.”
Hồ thái y nói: “Thái tần nương nương không cần lo lắng, bệnh này tuy khó chữa, cũng bệnh nan y, cựu thần khai uống thuốc điều trị một phen, định có thể giúp ngươi thư huyết thông khí, giảm bớt bệnh trạng.”
“Như thế làm phiền thái y.”
Tuyên Cẩn nói: “Nếu bệnh, vì sao không còn sớm chút làm cho thái y nhìn xem?”
Lý Uyển bất đắc dĩ cười: “Nô tì chỉ là một thái tần nho nhỏ, sao dám lao sư động chúng, huống chi bệnh này là bệnh cũ, cái gọi là bệnh lâu thành y, lấy mấy uống thuốc đối phó một chút là tốt rồi.”
Tuyên Cẩn lại khuyên giải an ủi một phen, đoàn người mới đi ra.
Hạ Sí Mạch nói: “Nói như vậy chúng ta hiểu lầm Uyển thái tần?”
Tuyên Cẩn trầm ngâm không nói, nàng không biết là hoa hồng xạ hương thật sự chỉ vì lưu thông máu hóa ứ, nếu là lý uyển trong lòng không quỷ, vì sao nhìn thấy các nàng sợ tới mức hoa dung thất sắc?