Thanh Bình Nhạc

Chương 48: Nhận ra

Vẫn như cũ là ở giữa cung thất, không vàng son lộng lẫy nhưng lại có thể từ trang trí mà nhìn ra nội tâm chủ nhân cùng nét độc đáo. Màn trướng từng tầng một tầng một mà ở trước mắt cô kéo dài, gió nhẹ nhẹ phẩy, màn trướng phiêu động như nước chảy mềm mại, Hạ Hầu Phái đứng ở bên ngoài, ánh mắt của cô chuyên chú nhìn về phía màn trướng kia.

Màn trướng phiêu động, bên trong cảnh vật loáng thoáng, như ẩn chứa một cái bí mật cực lớn, câu hồn phách người.

Hạ Hầu Phái nhìn, rút cuộc cô vươn tay, nhẹ nhàng mà đem những cái màn trướng cản trở đẩy sang một bên, từ đó xuyên qua. Cô từng bước một mà đi vào trong, thỉnh thoảng đẩy ra màn trướng bay tới mặt cô, chúng mềm mại, chúng tơ lụa, chúng như là ngăn trở, như là câu dẫn. Hạ Hầu Phái bước chân như giẫm trên mây, tràn đầy hoảng hốt cùng mộng ảo.

Con đường này cuối cùng cũng có đích, cô rút cuộc đi tới chỗ kia.

Bày ra trước mặt chính là một cái giường, trên ghế dài có người chợp mắt mà ngủ.

Đám mây mộng ảo chẳng biết lúc nào đã đi xa, hết thảy đều là chân thật, bất luận là bày biện cung thất, vẫn là giường rộng thùng thình kia, hoặc người trên ghế dài, đều đưa cô lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

Đây tựa như là mộng mà lại không phải mộng.

Hạ Hầu Phái nhìn người trên ghế dài. Nàng đang bình tĩnh mà ngủ, thân thể giãn ra, thân thể ưu mỹ.

Tựa như tối tăm có ai chỉ dẫn, Hạ Hầu Phái cẩn thận mà tiến lên một bước, lại một bước, lại một bước, cô tới gần bên kia.

Cô muốn biết đây là người phương nào, đây là nơi nào, vì sao ở trong mộng của cô.

Đây là một thời điểm sáng ngời, ánh sáng chói mắt ngoài cửa xuyên thấu qua cửa sổ giấy mà bắn vào.

Hạ Hầu Phái rút cuộc tới gần, trong lúc cô dừng lại muốn xem, người nọ bỗng nhiên mở mắt ra.

Hạ Hầu Phái ngừng lại hít thở, ngực nhảy lên giống như giống như điên, kịch liệt nóng bỏng.

Cô nhìn rõ đôi tròng mắt kia, cặp con ngươi trong suốt, hắc bạch phân minh, bình tĩnh làm cho người khác tim đập nhanh.

Ban đêm đen nhánh một mảnh, chỉ có một chiếc đèn cung đình cách đầu giường ba trượng xa xa lóe lên, cung cấp ánh sáng hơi yếu.

Hạ Hầu Phái mãnh liệt mở mắt ra, sững sờ nhìn mái nhà, hít thở trầm trọng mà dồn dập.

Đôi mắt, cặp mắt quen thuộc, coi như là giấc mộng cũng đều làm cho cô tâm tình rung động. Cô kinh ngạc nâng tay, thả vào l*иg ngực của mình, tim đập một chút một chút, dồn dập hữu lực. Miệng lưỡi khô ráo, đại não thanh tỉnh, mà tâm thì không cách nào ức chế sợ run, kéo lấy linh hồn cô.

"A nương…" Cô khô khốc há miệng, hai chữ vừa ra, hít thở lập tức liền khó khăn, cô rung động hít một hơi thật sâu.

Hết thảy tới quá đột ngột, hết thảy dường như đã ẩn núp nhiều năm, hết thảy tựa hồ quá mức đột ngột, hết thảy lại như nước tràn đê.

Hạ Hầu Phái ngu ngơ rồi, thân thể của cô giống như không phải là của cô, cô chỉ còn là một cái linh hồn, nằm ở trên ghế dài, sững sờ không biết như thế nào cho phải.

Thẳng đến trời sáng.

Giữa hè sáng sớm vô cùng nhất mát mẻ. Ngoài điện dần dần truyền đến động tĩnh, là cung nhân vẩy nước quét nhà cùng vài vật sáng sớm đi tới đi lui

Hạ Hầu Phái quay đầu, ánh mắt chạm vào vài tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ giấy. Cô đưa tay dùng sức mà chà xát gương mặt mình, sau đó trầm thấp thở dài.

"Thập nhị lang?" Ngoài điện truyền đến thanh âm nhu hoà trước sau như một của A Trịnh.

Hạ Hầu Phái ngồi dậy, điềm nhiên như không có việc gì. Cô dựa vào gối, nói: "Tiến đến." Thanh âm đặc biệt khàn khàn.

Sau một khắc, A Trịnh liền đẩy cửa vào, phía sau nàng mang theo vài cung nhân, cung nhân trong tay bưng chậu đồng, khăn mặt, cùng quần áo giày vớ.

Hạ Hầu Phái mỗi ngày sáng sớm đều như vậy, xốc lên chăn gấm rơi xuống giường. Quá trình như trước, lau mặt, súc miệng, chải đầu, thay quần áo.

Kim quan chiếu sáng rạng rỡ, áo bào là tơ lụa chế tạo, trung y tuyết trắng, màu đen ngoại bào, tay áo nhẹ nhàng, phong cách cổ xưa tú lệ. Buộc vào đai lưng ngọc, phối với Huyền Ngọc bên hông.

Thân ảnh thanh tú, lấp lánh như ngọc.

A Trịnh nhìn hài tử mà mình ở bên cạnh từ nhỏ đến lớn, cười nói: "Thập nhị lang đã như người lớn, Điện hạ thấy Thập nhị lang sẽ mừng rỡ."

Hai chữ Điện hạ hóa thành búa tạ, không lưu tình mà đánh vào ngực Hạ Hầu Phái, cô thu mắt, nhìn sàn nhà, nói: "Đúng không…"

"Này còn phải nghĩ sao?" A Trịnh nói một câu, rồi sau đó đã nói đến chuyện khác: "Đồ ăn sáng đã chuẩn bị, Thập nhị lang dùng qua rồi đi Thái Học a."

Hạ Hầu Phái nhẹ nhàng thở ra, nhưng sâu trong đáy lòng mơ hồ, tựa hồ còn tiếc nuối, cô cưỡng chế tiếc nuối kia, cố gắng cười cười, nói: "A Trịnh hao tổn tâm trí rồi."

A Trịnh đưa lưng về phía Hạ Hầu Phái, khom người dọn dẹp chăn màn trên ghế dài, nghe thấy, buồn cười nói: "Thập nhị lang càng lớn càng khách sáo."

Ăn sáng xong, Hạ Hầu Phái liền muốn đi ra ngoài, A Trịnh cung kính theo cô đến ngoài điện, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói ra: "Thập nhị lang, đừng quên Điện Hạ bảo người buổi tối đến chỗ nàng dùng cơm."

Hạ Hầu Phái chệch chân, thiếu chút nữa muốn ngã. Khiến Đặng Chúng hoảng sợ, vội đỡ lấy cô. Hạ Hầu Phái khó khăn lắm mới đứng vững vàng, nuốt nước bọt, nói: "May mà A Trịnh nhắc nhở, suýt nữa đã quên."

A Trịnh cũng bị cô làm cả kinh thật lớn, nghe cô nói như vậy, tức giận: "Điện hạ cho mời, dù thế nào Thập nhị lang cũng không thể quên, phải lưu tâm a."

Hạ Hầu Phái loạn xạ gật đầu: "Ngươi nói phải." Rồi nhanh cực kỳ mà đi mất.

Ngày hôm nay như dài dằng dặc trôi qua, mỗi một khắc đều làm cho người xao động vò đầu bứt tai. Ngày hôm nay lại như cực kỳ ngắn, chưa qua một giây màn đêm liền hạ xuống.

Xuyên qua tới đây đã hơn mười một năm, Hạ Hầu Phái sẽ không xa xỉ mà lãng phí thời gian, nhưng thời gian một ngày này, cô hầu như cái gì cũng chưa từng làm, tâm loạn như ma.

Đặng Chúng là kẻ ngốc cái cái gì cũng không biết, vẫn còn nói: "Trời nóng, điện hạ tinh thần cũng không tốt, may mà ngày nóng cũng sắp qua, có thể mát mẻ rồi."

Không phải là trời nóng, là tâm tình không bình tĩnh.

Cuối cùng đã đến lúc tan học, Hạ Hầu Phái vẫn ngồi, lề mà lề mề, Hạ Hầu Cấp thấy, nghi ngờ nói: "Thập nhị lang còn không đi?"

Hạ Hầu Phái để quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu cười nói: "Còn có thiên văn không hiểu, muốn đọc lại, Thập nhất huynh đi trước là được."

Hạ Hầu Phái càng lớn, càng dày công tôi luyện thực lực, càng tăng thêm thanh tú, ai cũng không tin cô đang nói láo. Hạ Hầu Cấp liền đi.

Lại lề mề, cũng không thể ngồi ở Thái Học hoá đá.

Rất muốn đi.

Sắc trời càng ngày càng mờ, không trở về sẽ qua giờ cơm, cô không đến, A nương chắc chắn đợi cô. Hạ Hầu Phái sao nỡ để Hoàng hậu chờ lâu?

Đến ngoài Trường Thu cung, cửa kia, tường cung kia biết rõ muôn phần, cô xem hơn mười năm, mà hôm nay không biết như thế nào, lại có một loại cảm giác lạ lẫm.

Đi vào cửa cung, là đường thẳng, dọc theo đường thẳng đi sẽ thấy chánh điện, bên cạnh là Thạch Tử Lộ hơi hẹp , đi một lát là đến bên cạnh điện.

Hoàng hậu ở chỗ đó đợi cô.

Thấy cô đến, Hoàng hậu liền cho bày cơm, chưa hỏi cô vì sao đến muộn, rất nhiều chuyện, Hoàng hậu cũng tuỳ ý Hạ Hầu Phái.

Cung nhân dâng chậu đồng rửa tay cho Hạ Hầu Phái, sau đó nhận khăn mặt lau khô, vẫn luôn lặng im. Cô cảm thấy như vậy có chút khác thường, nên nói cái gì đó mới phải —— giống như ngày xưa như vậy. Nhưng miệng cô không biết làm sao lại biến thành một cái hồ lô, như thế nào cũng không nghĩ ra được muốn nói gì, ngốc vô cùng.

May mà, thực án rất nhanh đã được đưa lên.

Đương thời phân án mà ăn, Hoàng hậu là chủ tọa, Hạ Hầu Phái ở bên. Trên bàn đều là đồ cô yêu thích. Hạ Hầu Phái nhìn, miệng lưỡi lại chỉ cảm thấy không có mùi vị gì cả.

Hoàng hậu sao mà không nhạy cảm? Tất nhiên là phát hiện cô khác thường. Trọng Hoa như có cái gì muốn nói, cô cầm đũa ăn, tư thái ưu nhã, tốc độ cũng như thường ngày không sai. Chẳng qua là ánh mắt có chút sợ hãi, lại thỉnh thoảng khắc chế không được mà liếc nhìn nàng, lúc nàng nhìn đi qua, cô lại nghiêm trang dùng cơm, chăm chú như nhiều ngày chưa ăn no.

Thật sự là khắp nơi lộ ra khác thường.

Một chút cơm tối, yên lặng im ắng, bách chuyển thiên hồi.

Dùng xong cơm, như thường lệ hai người sẽ nói chuyện chốc lát. Luôn là Hạ Hầu Phái nũng nịu, Hoàng hậu một mặt bảo cô ngồi xuống, một mặt dung túng cô càng đến càng gần.

Nhưng hôm nay, Hạ Hầu Phái rất quy củ. Cô ngồi trên cái sập đơn, nhìn về phía Hoàng hậu, chống lại đôi mắt bình tĩnh của Hoàng hậu, trong lòng phát run.

Hoàng hậu sẽ không mở miệng trước, nàng chỉ biết tính trước làm sau. Hạ Hầu Phái cuối cùng chống đỡ không nổi nữa, nhìn chung quanh một chút, nhìn nhìn cung nhân đứng hầu, lại nhìn nhìn cái gối dưới giường, nói: "A nương hôm nay không sao chứ "

Hoàng hậu cũng không trả lời ngay…, mà nhìn Hạ Hầu Phái, chẳng qua là nhìn thôi, thẳng đến lúc Thập nhị lang "Có tật giật mình" chịu không được lại bắt đầu nhìn chung quanh, nhìn nhìn cung nhân đứng hầu, lại nhìn cái gối dưới giường. Hoàng hậu thản nhiên cười trong tức thì rồi biến mất, trả lời: "Chưa rõ."

Hai chữ.

Hoàng hậu xưa nay chính là ngắn gọn như thế, giống như sẽ không nhiều lời, ngày bình thường đều là Hạ Hầu Phái chuyện nói không hết, mà hôm nay Hạ Hầu Phái chuyện nói không hết biến mất, cô vắt hết óc mà nghĩ nói: "Nhi cũng thế. Ân, A nương, a, trời rất nóng, A nương phải chú ý đề phòng trúng gió."

"Ân."

Hạ Hầu Phái có một loại cảm giác bi thương "Nhà dột trời mưa mưa", A nương sao hôm nay không phản ứng cô? Cô chỉ có thể bạt mạng moi ruột gan, thật vất vả nói, ngẩng đầu, chỉ thấy Hoàng hậu mắt đầy vui vẻ mà nhìn cô.

Cặp mắt kia lúc nào cũng bình tĩnh khiến tâm tình cô rung động, lúc mỉm cười khiến cả người cô đều muốn hòa tan trong đó.

"Có chuyện không giải quyết được, có thể cùng A nương nói." Hoàng hậu biết Hạ Hầu Phái hẳn là gặp phải chuyện gì, nhưng nàng cảm thấy hài tử muốn tự đi con đường nhân sinh của mình, cần phải độc lập. Nàng chỉ nói với Hạ Hầu Phái, bất luận lúc nào, nàng vẫn ở đây, vẫn sẽ là hậu thuẫn, chứ sẽ không hỏi chuyện.

Hạ Hầu Phái cảm thấy chua xót, trong nội tâm cô có một dòng nước ấm kích động, cô gật gật đầu, không dám nhìn Hoàng hậu nữa, thanh âm thấp đến mức như không nghe được: "Nhi biết rõ."

Một ngày này cuối cùng cũng trôi qua, Hạ Hầu Phái cũng không ở lâu, ngồi trong chốc lát liền cáo từ. Lúc đang đi ra cửa chính Trường Thu cung, cô biết mình không muốn. Cánh cửa kia to lớn đoan trang, vừa nhìn là biết người bên trong là phượng trong thiên hạ. Cánh cửa kia, tựa hồ đã không chỉ là một cánh cửa. Hạ Hầu Phái vượt qua cánh cửa cao cao kia, Trường Thu cung ở phía sau lưng cô. Bị ngăn cách, còn có những thứ khác…

Đời này cũng sẽ không thuộc về cô.

=============================================

Xong, đi đến gần 1/2 đoạn đường cuối cùng tiểu Trọng Hoa đã nhận ra là yêu rồi….

Giờ thì tiết mục ngược tâm dai dẳng xin được phép lên sàn…