Chương 2
Giữa biển người mênh mông, chúng ta nếu có thể nhận ra nhau trong ánh mắt đầu tiên là tốt rồi…Thiên hạ cửu tắc, nhạn môn vi thủ, Nhạn Môn Quan.
Tiêu Hoài Viễn đứng ở quan khẩu, trăng sáng sao thưa, gió đêm phơ phất, vết thương cũ từ nhiều năm trước lại bắt đầu âm ỷ đau.
“Phụ tương, người nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Dưới ánh trăng, gò má của niên thiếu tướng quân vừa cương nghị lại kiên định, đó chính là con của hắn, một thân quân trang áo giáp ánh lên ngân sắc băng lãnh, “Ngủ sớm một chút, sáng mai ra trận, chúng ta và Đột Quyết cùng phân cao thấp một phen. Xong trận này là có thể trở về kinh thành, phải không ạ?” Lúc nói như vậy, đôi mắt của con hắn như đang phát sáng, con ngươi hắc sắc xinh đẹp phảng phất như sao trời, hắn có thể thấy bên trong ánh sáng trong trẻo đó đều là vui sướиɠ cùng hy vọng.
Vân Hiên khẳng định cũng rất nhớ kinh thành… Tiêu Hoài Viễn cười vỗ vỗ vai nhi tử, “Đúng, ngày mai đánh xong trận đó, chúng ta sẽ trở về kinh thành.”
“Không biết chúng ta chiến thắng trở về, hoàng thượng có xuất thành nghênh đón chúng ta không?”
“Ha hả, con nghĩ hoàng đế rất rảnh rỗi sao? Hắn xuất thành nghênh tiếp là một đại sự đấy, sẽ không đâu. Thế nhưng thái tử cùng nhị hoàng tử sẽ đến.” Tiêu Hoài Viễn cười sờ sờ đầu nhi tử, “Được rồi, đi ngủ đi. Ngày mai thống thống khoái khoái đánh một trận, sau đó phụ tương mang ngươi cưỡi hãn huyết bảo mã trở về kinh thành.”
“Vâng!” Tiêu Vân Hiên dùng sức gật đầu, xoay người chạy xuống vọng tháp.
Nhìn dáng vẻ chờ mong như vậy của nhi tử, Tiêu Hoài Viễn không khỏi nghĩ, lần đầu tiên hắn tựa hồ cũng là như thế này, chờ mong chiến thắng trở về, so với việc trở thành trạng nguyên, nhận thưởng ở kim loan điện còn sung sướиɠ hơn. Nhưng bây giờ cảm xúc tựa hồ cũng đã tê dại, không còn vui sướиɠ được như thế nữa. Ý nghĩa của chiến thắng trận này dường như chỉ là để có thể bên người kia nhiều thêm một chút thời gian… Được một đoạn thời gian như vậy, cũng chỉ cần bấy nhiêu thời gian thôi, rồi lại phải tiếp tục tiến hành một cuộc viễn chinh khác. Có lẽ suốt cả đời hắn, quá trình ấy sẽ tiếp tục không ngừng.
Hắn chưa từng nghĩ tới, điểm cuối cùng ở nơi đâu, chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.
.
.
.
Viễn giác tranh minh, sa trường bất diệt, dũng tướng dùng cự đao chém liệt mã, tiên huyết văng khắp nơi, tiếng vó ngựa, tiếng gào thét, còn có tiếng trống trận thùng thùng thùng thùng xa xôi đè ép màng nhĩ. Hắn lãnh tĩnh đứng trên đài cao, không ngừng biến hóa đội hình.
“Tại sao lại dùng Tiết Hình trận tấn công?!” Tiêu Vân Hiên một đường xông lên trạm thai, “Phụ tương! Tuy rằng bày binh bố trận ta không bằng người, thế nhưng loại tình huống này dùng Tiết Hình trận không khác nào tự sát người ── người…”
*Tiết hình: hình dạng đinh/ mũi tên aka tấn công trực diện.
“Đương nhiên ta biết. Nhưng lúc này không giống như ngày xưa, Vân Hiên con phải nhớ kỹ, binh pháp trên sách vở cũng chỉ là binh pháp chết.” Tiêu Hoài Viễn xoay người lại, một thân áo giáp ngân bạch ánh lên hàn quang băng lãnh, tựa như bảo kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, lộ ra phong mang cường liệt làm người ta không dám nhìn thẳng.
“Người…” Tiêu Vân Hiên ngốc trệ một hồi ── vẫn nhớ rõ phụ thân luôn là ôn nhuận cười nói với hắn về binh pháp bố quân trận, hắn đều thiếu chút nữa đã quên phụ thân nhưng thật ra là một võ tướng, là đại tướng quân thống suất binh mã thiên hạ, xét về văn trí hay võ công, phụ tương của hắn từ trước đến nay đều không thua kém ai!
“Với lại, ta muốn đích thân xuất trận.” Tiêu Hoài Viễn đạm nhiên nói, vẻ băng sương trên mặt làm nổi bật hàn khí của áo giáp khiến không ai dám đến gần, chiến ý lãnh liệt uy nghiêm bao phủ dày đặc.”Nếu Khả Hãn của đối phương đã đi ra, chúng ta lúc này cũng phải đáp lễ!”
Đây mới chính là đương kim khuynh thế danh tướng, Ngự Điện đại tướng quân, Tiêu Hoài Viễn!
“Phụ tương, ta cũng muốn xuất chiến!” Tiêu Vân Hiên vội vã kéo lấy Tiêu Hoài Viễn nói. Tiêu Hoài Viễn nhìn nhi tử, gật đầu, “Được.” Con của hắn, cũng nên trưởng thành…
Tiêu Vân Hiên lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với tử vong như vậy ──
Không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn cũng không có quá nhiều sợ hãi, có lẽ là hắn đã không còn chút khí lực dư thừa nào để tự hỏi cái gì gọi là sợ. Trường đao dính máu trong tay phảng phất như có ma tính, chỉ dẫn hắn huy vũ, chỉ dẫn hắn tung hoành, chỉ dẫn hắn một lần rồi lại một lần kết thúc sự sống, thẳng đến hai mắt của hắn tựa hồ cũng bị huyết sắc nhuộm đỏ, cả thế giới đều là một mảnh hồng sắc.
Hắn hít thở, trong hơi thở có mùi tanh của máu, chói chang của mặt trời cùng vị đạo của sa trường, trầm trọng mà chậm rãi, ngực phập phồng, thở dốc, gào thét, kêu rên ── hắn nghe được tiếng gào thét của bão cát cuồn cuộn, hắn thấy được chiến mã bị chém xé cùng huyết hoa tung tóe, hắn nghe được tiếng kêu thảm thiết xé rách cổ họng, cùng với tiếng hống tê ách của mã đề.
Đây là chiến tranh, đây mới là chiến trường ──
Máu đỏ, xương trắng, hai chân của hắn bị nhuộm đến ẩm ướt dính dấp, bước chân hắn đạp lên thi thể cứng rắn, dưới chân là kẻ thủ xâm lược, cũng có huynh đệ của bọn hắn. Mặc dù như vậy cũng phải tiến bước, nếu không đi tiếp, hắn cũng sẽ trở thành huyết nhục rêи ɾỉ nằm trên mặt đất.
“Phụ tương…” Tiêu Vân Hiên vô thức la lên, đảo mắt tìm kiếm, phụ thân của hắn đâu? Hắn vừa rõ ràng thấy phụ thân của hắn xuống tới, phụ thân của hắn đâu?
“Phụ…” Hắn thấy một thân ảnh ngân sắc, cao lớn trưởng thành. Hắn chật vật từng bước tiến đến, người che chắn ở phía trước không nhiều lắm, hắn có thể tiến đến. Tiêu Vân Hiên nỗ lực bước đến trước, nhưng chỉ thấy một đầu mũi tên nhanh như gió bắn lại, đâm rách ngực phụ thân của hắn, “Cha ──!”
Một khắc kia khi mũi tên đâm xuyên qua ngực, Tiêu Hoài Viễn dùng hết khí lực cuối cùng đâm lợi kiếm thật sâu vào ngực của Đột Quyết Khả Hãn.
Một khắc kia, hắn cảm nhận được sự an tĩnh chưa từng có.
Thanh âm bên tai cũng dần dần cách xa hắn, hắn cô độc đứng lặng giữa khoảng không trời đất mênh mông. Sau đó, hắn nghe được có người mỉm cười gọi tên của mình, “Hoài Viễn, Hoài Viễn” một tiếng rồi lại một tiếng, phảng phất là một người, phảng phất là rất nhiều người. Bỗng nhiên thiên quân vạn mã gào thét chạy vụt qua hắn, nhưng tai lại càng nghe rõ ràng, hắn nghe được thanh âm kia từng tiếng gọi “Hoài Viễn” càng ngày càng gần, gần như thể người nọ đang ở bên cạnh, đưa tay là có thể chạm tới, nhưng khi hắn thật sự đưa tay ra, lại bắt không được.
Hắn thấy thật lâu trước đây, khi đó hắn còn có thể gọi người kia “Mộc Minh”. Phải rồi, người hiện tại chí cao vô thượng kia, tên là Cung Mộc Minh. Hắn, đã từng, có thể không kiêng nể gì gọi tên người kia, tay cầm tay, hắn cùng người kia chạy đi rất xa. Mùa xuân bọn họ cùng nhau thả diều, mùa hè cùng nhau nghịch nước, mùa thu cùng nhau ngắm trăng, mùa đông cùng nhau chơi tuyết. Bọn họ từ lúc còn rất nhỏ đã ở cùng một chỗ, như thể mọi ký ức đều từ người kia mà bắt đầu.
Sau này, Cung Mộc Minh thành hoàng đế bệ hạ, ngồi trên long ỷ thật cao, còn hắn chỉ có thể cúi đầu đứng ở dưới bậc thang.
Hoàng đế nói, Hoài Viễn, trẫm tặng ngươi trăm dặm trường đình được không? Trẫm dùng hoàng kim xây cho ngươi một cung điện trăm gian, ngươi có thích hay không?
Hoàng đế cười hỏi hắn, chỉ là trong nụ cười của hoàng đế đã không còn hình bóng của Cung Mộc Minh. Hắn biết, thân trong đế vương gia, nếu như đương thời lên ngôi không phải là bệ hạ bây giờ, thì Cung Mộc Minh của hắn sẽ được ban cho một trượng bạch lăng* hoặc là một chén độc tửu. Hắn cảm thấy rất may mắn, trong cuộc chiến sinh tử đó, sống sót chính là hai huynh đệ Cung Mộc Minh cùng Cung Mộc Thiên. Chỉ tiếc là, hai người kia cuối cùng cũng không thể trở về bản thân khi xưa.
*trượng bạch lăng là một dải lụa trắng để thắt cổ tự tử.
Hắn nghe được chính mình nói, thỉnh bệ hạ ban cho ta trăm vạn ta tinh binh, thống lĩnh thiên hạ quân mã, vì bệ hạ mà cống hiến sức mình.
Hoàng đế mỉm cười, nụ cười của hoàng đế rất khó nhìn. Hoàng đế nói, Tiêu Hoài Viễn, ngươi thực sự là ái khanh của trẫm.
Hắn nói, bệ hạ có nhớ Hoài Viễn đã từng nói, bệ hạ nếu muốn làm khuynh thế đế vương, vậy Hoài Viễn liền làm khuynh quốc tướng quân của người.
Từ một khắc kia bắt đầu, qua Thiên Sơn, xuyên Thiên Giang, viếng Trường Cung, bắn Thiên Lang, bao nhiêu năm, ly thương bao nhiêu.
Cho đến cuối cùng, bệ hạ của hắn nói, người không biết sẽ không sợ. Ngây thơ cũng là một loại dũng khí, chỉ sợ chúng ta không thể trở lại thời ngây thơ đó, cũng không tìm về được dũng khí khi xưa.
Âm thanh bên tai tựa hồ rõ ràng hơn một chút, hắn thấy một khuôn mặt quen thuộc nhào đến, trên mặt còn dính máu đen, ánh mắt kia đã không còn sự vui sướиɠ trước kia mà chỉ có nỗi sợ thật lớn…
Sợ hãi?
Không phải sợ, nhi tử… nhi tử của Tiêu gia chúng ta, cái gì cũng không sợ… Cha không còn gì có thể lưu lại cho ngươi, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nam nhi Tiêu gia chúng ta, cho tới bây giờ đều không sợ, không hèn nhát, dũng cảm mà tiến lên chứ quyết không lùi bước.
Cho nên bệ hạ của ta, dũng khí của ta vẫn luôn còn đây, chỉ vì ngài mà tồn tại. Nó luôn ở trong lòng ta, cùng ta hô hấp.
Chỉ một mũi tên không thể nào phá hủy được, vô luận cái gì cũng không thể phá hủy nó.
Bên tai người có gọi hắn, hắn nghe không rõ, phảng phất như tiếng ca ôn nhu mà ngọt ngào, con ngươi trống rỗng không tiêu cự cố gắng tập trung vào đôi môi mấp máy của nhi tử, hình như con hắn đang nói về nhà, về nhà, trở về kinh thành…
Đúng vậy, hắn phải trở về kinh thành, nơi hoàng quyền cai quản, nơi đó có người đang chờ hắn.
Người nọ chưa bao giờ nói thế nhưng hắn hiểu, hắn vẫn luôn hiểu…
Thủ lĩnh quân địch đã chết, đội quân tan tác dĩ nhiên bị bọn họ dễ dàng quét sạch. Tiêu Vân Hiên nhào tới, nhìn phụ thân lay động một cái liền vội vã đỡ lấy, điên cuồng rống lên, “Quân y đâu! Sao còn không mau đến đây!!” Phụ thân của hắn đã đứng không vững, phụ thân của hắn ngã vào trong ngực hắn, môi mở ra rồi khép lại, phụ thân hắn nói, “Kinh thành…”, phụ thân hắn nói, “Nhạn Môn Quan…”
Tiêu Hoài Viễn nhìn về phương hướng của kinh thành, thật là xa… Nơi này cách hoàng cung thực sự rất xa, chỉ sợ dùng hết hơi thở cuối cùng cũng không kịp trở về mất rồi.
Nhưng mà nơi đó có bệ hạ của hắn, có bầu trời của hắn, chúa tể của hắn, tín ngưỡng duy nhất trong đời của hắn.
Cung Mộc Minh… Tiêu Hoài Viễn cả đời này, vì ngươi sinh, vì ngươi tử, vì ngươi bách chiến bách thắng, vì ngươi cúc cung tận tụy mà chết…
Cung Mộc Minh… Ta chỉ cầu mong, hồn phách hai người chúng ta sẽ luôn cùng một chỗ, vô luận trải qua bao lần luân hồi, sinh mệnh của ngươi sẽ luôn có ta bên cạnh, cơm canh đạm bạc cũng tốt, cẩm y ngọc thực cũng được, gần nhau cả đời cũng tốt, hôm nay gặp mai chia lìa cũng không sao, giữa biển người mênh mông, chúng ta nếu có thể nhận ra nhau trong ánh mắt đầu tiên là tốt rồi…
Cung Mộc Minh… Bệ hạ của ta… Cho dù chết, ta cũng phải vì ngươi bảo vệ biên cương này, ta muốn ngươi, tọa ủng sơn hà, nhìn hết vân quyển vân thư.
Cuối cùng, Tiêu Hoài Viễn tướng quân vẫn không thể nào đạp tiếp lên chinh đồ khải hoàn. Trên sa trường ở Nhạn Môn Quan, hắn hướng về phía đô thành quỳ xuống thật sâu, cũng không đứng lên nữa.
Nghe đồn đại mạc có một cây gọi là hồ dương, khi còn sống một trăm năm không chết, khi chết đi một trăm năm không ngã. Mà Nhạn Môn Quan, đại địa lần thứ hai ngủ say vẫn như trước thê lương, nhưng trong mơ hồ vẫn có thể thấy được khí thế ***g lộng rộng của ký ức cùng với sử thi hào hùng của nó.