Bất Phụ Như Lai Bất Phụ Khanh

Chương 4

Chương 3
“Ta không muốn trở thành một phụ hoàng thứ hai…”

Lúc đại quân chiến thắng trở về, ở ngoại thành kinh đô, Tiêu Vân Thanh cưỡi tuấn mã cao to, thấy được bên kia hoàng đế một thân hoàng bào vàng rực, xa xa nhìn đến, hoàng đế thân hình vẫn cao ngất như trước, chỉ là chợt già đi rất nhiều.

Cha, hoàng đế thật sự ra đón chúng ta kìa, chỉ là… cha không thấy được rồi.

Hắn còn nhìn thấy Cung Dư Mặc, chỉ là nhị hoàng tử trước nay đều cười đến ôn nhu như nước, nay lại cúi thấp đầu không nhìn hắn.

Sau đó, hoàng đế cũng không nói gì, chỉ nghênh đón đoàn quân về triều, dọc đường đi hỏi chút quân vụ, sau đó lặng im.

Lúc tướng quân trẻ tuổi ôm mũ giáp của phụ thân quỳ trước Kim Loan điện, trên gương mặt của bậc quân lâm thiên hạ cuối cùng cũng có chút gợn sóng, hoàng đế suy nghĩ một chút, hỏi, “Người đâu?”

“Đã đốt.” Thanh âm của tướng quân bình thản, dừng một chút rồi nói thêm, “Phụ tương có di mệnh, người muốn ở lại Nhạn Môn Quan.” Phụ thân trước khi trút hơi thở cuối cùng đã nói, không thể sống trở lại kinh thành, vậy thì vĩnh viễn ở lại Nhạn Môn Quan.

Hoàng đế nở nụ cười, “Vậy tro cốt thì sao?”

“Rải tại biên quan.”

“Cũng là lệnh của hắn?”

“Phụ thân nói muốn trấn thủ biên quan…” Đôi mắt đen láy của vị tướng quân trẻ tuổi vẫn sáng long lanh, “Phụ thân nói đã đáp ứng thì sẽ không nuốt lời, nói được sẽ làm được.”

Hoàng đế cố gắng ngồi thẳng lưng, mặc dù bản thân hắn cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực để có thể ngồi vững cho đến lúc này. Người kia cứ như vậy mà đi, trong ký ức của hắn, hôm đoàn quân xuất chinh người kia tựa hồ cũng không hề quay đầu một lần nào, cuối cùng không lưu lại gì cho hắn, ngoại trừ một bóng lưng.

Từ nay về sau trong cung đình sẽ không còn cảnh đốt đèn đến tận đêm khuya, không có ván cờ đợi đến lúc trà nguội lạnh cũng không kết thúc, không có ai cầm tay hắn nói, nếu ngươi muốn làm khuynh thế đế vương, ta liền làm khuynh quốc tướng quân của ngươi, không có ai cùng nằm trên nóc nhà đếm sao, đưa tay ra tưởng chừng có thể bắt được ánh trăng…

Người kia thật sự đã bỏ hắn lại một mình giữa hoàng cung to như thế, thực sự đem hắn bỏ lại một mình trên ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng. Người kia muốn hắn làm hoàng đế anh minh thần võ của hắn, người kia thật sự làm theo lời hắn, giao thủ cấp của Khả Hãn Đột Quyết cho hắn, cũng vì hắn cả đời trấn thủ giang sơn.

Cả triều quan lại bi thương không ngớt, hoàng đế ngồi trên cao chỉ nở nụ cười, tựa như thần linh trong phật tháp, nhân từ, ôn nhu, sáng suốt, tất cả mọi từ ngữ tốt đẹp nhất trên thế gian cũng không đủ hình dung nụ cười hoàn mỹ của ngài.

Năm xưa hắn chọn bảo toàn gia tộc, buông tha cho giấc mộng giang hồ, tại cung đình nội chiến triền miên, không phải cũng đã nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay rồi sao.

Thế sự là như vậy, con người không bao giờ có quyền tự định đoạt.

Đêm đó trong đại điển thụ phong của tiểu Tiêu tướng quân, nhị hoàng tử không có xuất hiện. Lúc khuya phủ đệ của nhị hoàng tử đại môn đóng chặt, tân nhậm Vân Hiên tướng quân tức đến giơ kiếm, hận không thể đập nát cửa xông vào.

“Cung Dư Mặc, ta hỏi ngươi, ngươi nhất quyết không mở cửa có phải không?!”

Tần Phong thấy trời cũng sắp mưa, liền nói với Cung Dư Mặc, “Chủ tử, Tiêu tướng quân vừa từ biên ải trở về, nghe nói là bị thương, giờ cũng đã hơn nữa đêm…”

Cung Dư Mặc dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, suy nghĩ một chút rồi nói.

“Cho hắn vào phủ, cứ như vậy để người khác nhìn thấy cũng không hay, chỉ là đừng để hắn đến tìm ta, trừ khi hắn có bản lĩnh đạp nát cửa phòng ta ra.” Lúc nói ra câu ấy, trong ánh mắt đã từng có ôn nhu, hiện chỉ còn lạnh lùng xa cách.

Tần Phong do dự một chút, mở miệng, “Như vậy không tốt lắm… chủ tử…”

“Tần Phong, ngươi càng ngày càng không có quy củ.” Cung Dư Mặc liếc nhìn Tần Phong, cười lạnh nói, “Hay là ngươi muốn theo hắn ra Nhạn Môn Quan?”

“Thuộc hạ đáng chết!” Tần Phong biết chủ tử đang nổi giận, chỉ là hắn không hiểu vì sao Tiêu tướng quân cuối cùng đã trở về, vậy mà chủ tử lại lãnh đạm như vậy, “Thuộc hạ sẽ thỉnh Tiêu tướng quân vào phủ.” Dứt lời vội vã lui ra, rất sợ chủ tử của hắn giận lên sẽ thật sự phái hắn đi Nhạn Môn Quan.

Cung Dư Mặc cũng không để ý đến Tần Phong, chỉ chuyên tâm đọc sách của mình. Thẳng đến lúc Tần Phong giúp hắn đóng cửa rồi đi mất, hắn mới buông quyển sách trong tay, than thở.

“Tần Phong, đều không phải chủ tử ta đây bất cận nhân tình… Thật sự là thứ Tiêu Vân Hiên muốn, ta cấp không được, cũng không muốn cấp. Cả nhà họ Tiêu đều là như thế cả sao?” Hắn trừng mắt nhìn trời, đôi đồng tử nâu nhạt phản chiếu trăng lạnh đầu thu, “Ta không muốn trở thành một phụ hoàng thứ hai…”

Ban đêm, trong hoàng cung, nơi ngọn đèn dầu sắp tắt, có người vẫn ngồi trong đình uống rượu.

“Ta nhớ kỹ ngươi thích nhất là rượu quế hoa.” Người đó lẩm bẩm, “Sáu năm trước chôn xuống, vốn định chờ ngươi lần này trở về cùng nhau uống cho thỏa thích một phen… Đáng tiếc…” Vừa nói vừa nâng cốc uống một ngụm, “Thực sự rất thơm.”

“Mộc Thiên ở nhà buồn khổ nhiều ngày rồi, tựa như không tin ngươi đã đi… Phó Thanh Y lần này không ngờ cũng hồ đồ theo hắn… Hai người họ làm cho bản thân người không ra người, ma không ra ma. Ngươi nói xem nếu ta cũng thành ra bộ dáng như thế, ngươi có thể trở về sao? Ta biết rõ là không thể… Hai đứa ngốc đó, bọn chúng ngây ngốc mơ hồ, lại cho rằng ta thanh tĩnh đến đáng sợ. Ta chỉ là biết, ngươi đi rồi, không về được nữa.”

“Hoài Viễn, ta vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi có từng hận ta không?”

“Vốn ta định bảo nhi tử của ngươi ở lại kinh thành mấy năm, cũng làm đại tang cho ngươi, xem như ta giúp ngươi ở bên cạnh quan tâm nó, kết quả ngươi biết nó trả lời sao không? Nó nói phụ thân ở Nhạn Môn Quan, nó phải về đó cử hành đại tang, à không phải, nó không nói đến đại tang, nó chỉ nói sẽ thay ngươi trấn thủ Nhạn Môn Quan…”

“Tiêu gia các ngươi quả thật là cả nhà trung liệt… Nếu như năm xưa ngươi nhận lấy cung điện hoàng kim trăm gian ta tặng là được rồi, ta có thể làm một hôn quân bình thường, ngươi cũng có thể làm một nịnh thần bình thường, như vậy chúng ta sẽ không đau khổ đến mức này, mà có thể cùng nhau tiêu dao khoái hoạt ở kinh thành, bất quá sau này chết bị người ta mắng chửi thôi.”

“Hoài Viễn… Ta ở cạnh lăng mộ của mình đã xây cho ngươi một thiên phòng, cứ nghĩ sau này ta chết ngươi sẽ bồi táng theo ta, chúng ta chết chung một chỗ. Không ngờ tới ngươi chết trước ta sớm như vậy, lại còn ở một nơi rất xa, thiên phòng cạnh lăng mộ đành phải để trống rồi.”

Qua một hồi lâu cũng không có thanh âm… Gió đêm kéo tới, lá cây xào xạc, thái giám thị vệ chỉ dám đứng canh xa xa, không dám đến gần.

“Hoài Viễn, kiếp này ta nợ ngươi nhiều lắm, phụ ngươi nhiều lắm… Chỉ mong kiếp sau… À không, nguyện rằng chúng ta vĩnh viễn không hề gặp nhau, cứ làm hai người lãnh tâm lãnh tình, vô tâm vô phế sống cả đời, như vậy sẽ không cần chịu cảnh đau thương ly tán.”

Gió thổi xạc xào, nuốt chửng tiếng nức nở giữa đêm khuya.

Hôm sau trời còn tờ mờ sáng Cung Dư Mặc đã tỉnh, lúc Tần Phong tiến đến hầu hạ hắn, hắn liền hỏi, “Tiêu Vân Hiên đã về chưa?”

Tần Phong đáp, “Đã đi, về lại Nhạn Môn Quan.”

“Lại đi?” Cung Dư Mặc có chút giật mình, sau đó lại lắc đầu nói, “Ngốc tử… Đến đó thì có ích gì, hắn có thể vì phụ thân mình báo thù sao?”

“Vì sao không thể?” Tần Phong vô thức truy vấn.

Cung Dư Mặc cười, “Ngươi tưởng muốn đánh là đánh sao? Năm ngoái thuế thu không tốt lắm, hiện tại quốc khố tuy không đến nỗi trống rỗng, nhưng cũng không thể chịu được một lần chiến tranh, Tiêu Vân Hiên muốn báo thù cho Tiêu tướng quân, chỉ sợ hơn mười năm sau mới nghĩ tới được.”

“Thuế thu không nhiều? Năm trước không có thiên tai, mùa màng trúng lớn mà.”

“A.” Cung Dư Mặc cười lạnh nói, “Ngươi cho là thuế thu mười phần, vào được quốc khố còn lại mấy phần? Từ lý đến đình, đình đến hương, hương đến huyện, huyện đến quận, quận đến châu, cuối cùng mới vào quốc khố, ngươi nghĩ sẽ còn lại được bao nhiêu?” Dứt lời lắc đầu nói, “Phụ hoàng chung quy vẫn là một quân vương nhân từ, chỉ là quân vương nhân từ chắc chắn sẽ chịu uất ức, sẽ bị cả đống kẻ gắp lửa bỏ tay người. Ngươi biết trên đời này ai muốn báo thù cho Tiêu tướng quân nhất không? Không phải Tiêu Vân Hiên, mà là phụ hoàng.”

“Chỉ là phụ hoàng không phải quân nhân, mà là minh quân, thành ra người không thể.”

Nói xong lại nhìn Tần Phong một chút, cười nói tiếp, “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, mấy lời này ta nói ngươi nghe thì nghe thôi, đừng để trong lòng, lại càng không nên ra ngoài khua môi múa mép này nọ, ta hiển nhiên sẽ không làm gì ngươi, nhưng nếu không có ngươi bên cạnh, ta sẽ không quen.”

“Thuộc hạ không dám… thuộc hạ chỉ là cảm thán, chủ tử tài năng ngút trời, hẳn phải là quân lâm thiên hạ, trở thành chủ nhân giang sơn này.”

“Quân lâm thiên hạ?” Cung Dư Mặc lắc đầu bật cười, “Chuyện phiền phức vậy ngươi nghĩ ta sẽ làm sao? Ngươi nghĩ rằng thiên hạ này nói muốn có là có sao? Ta cứ tiếp tục như vầy là tốt rồi… Tiêu Hoài Viễn cũng vậy, phụ hoàng cũng vậy, kinh diễm tuyệt tài, nhân trung long phượng, vì một chữ tình, vì một giang sơn mà biến thành như vậy, nhân sinh vốn muôn đời vẫn thế, tội tình gì chứ?”

Sở dĩ Tiêu Vân Hiên, thứ ngươi muốn quá nặng, cho dù có là ngươi, ta cũng không thể nào đáp ứng.

Sử sách kể rằng, Tiêu Hoài Viễn tướng quân, mười sáu tuổi thi Đình đoạt chức trạng nguyên, sau lại chủ động xin ra trận gϊếŧ giặc, lúc hai mươi tuổi một mình lĩnh binh xuất chinh đại thắng trở về. Sau khi Hoằng Trị đế đăng cơ, Tiêu Hoài Viễn được phong làm tri phủ Dương Châu, ba năm sau lần thứ hai lĩnh binh xuất chinh, từ đó về sau trăm trận trăm thắng, trở thành thiên hạ đệ nhất tướng quân, thống lĩnh binh mã trong thiên hạ, đóng ở Nhạn Môn Quan, bảo vệ biên cương mười năm an bình. Cuối cùng năm ba mươi chín tuổi, trong trận đánh cùng Khả Hãn của Đột Quyết, bị trúng sáu tên, vĩnh táng Nhạn Môn Quan.

Tương truyền lúc Tiêu tướng quân còn trẻ, danh tiếng đã lan xa, tiên y chỉ phiến, đả mã tà kiều, công tử phong lưu, có thể nói là một thời tuyệt đại vô song. Chỉ có thể trách, từ xưa danh tướng cũng như mỹ nhân, mấy ai có thể ở lại nhân gian cho đến lúc bạc đầu.

Năm đó là năm Hoằng Trị thứ hai mươi sáu, quốc thái dân an, còn cách thời “Hoằng võ chi loạn” khoảng sáu năm.