Từ lúc Lãnh An chết, Trần Thu Linh trốn luôn trong nhà. Có người đến, nàng luôn cẩn thận đề phòng. Khi anh em họ Dương gõ cửa, Trần Thu Linh cũng chỉ mở ra một khe hở nhỏ. Người đứng bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy một ánh mắt tràn đầy tức giận và căm hận.
Trần Thu Linh nghe bọn họ nói mình là cảnh sát, muốn hỏi chuyện liên quan đến Lãnh An. Khoảng thời gian gần đây, Trần Thu Linh rất sợ ai hỏi nàng về chuyện của Lãnh An. Xin lỗi, nàng chỉ có thể giả vờ không quen biết, Trần Thu Linh không muốn nói với bọn họ bất kỳ chuyện gì liên quan đến Lãnh An. Nàng cũng biết, cảnh sát đến đây là muốn điều tra việc gì.
Trần Thu Linh vừa nói xong "không quen", liền đóng sập cửa lại. Anh em họ Dương còn chưa kịp đến gần cửa, đã bị từ chối.
"Cô không thể trốn trong nhà cả đời. Chúng tôi sẽ còn quay trở lại." – Dương Tử Hi đứng trước cánh cửa nói lớn.
Bọn họ hiện tại không có chứng cứ, không có cách nào đi vào để tìm thêm bằng chứng. Trần Thu Linh không chịu mở cửa, nhưng không thể trốn trong nhà suốt đời.
"Chúng ta quay về nhà họ Sư trước, xem bọn họ đã tìm được những gì. Thái độ cô ấy không hợp tác, chắc chắn có quỷ." – Dương Tử Khiêm lúc này mới lên tiếng.
Hai người không thể làm gì, đành bỏ đi. Đã biết Trần Thu Linh ở đây, trong thời gian ngắn cô ấy không thể bỏ trốn. Lúc này, tốt nhất cố gắng tìm hiểu thêm nhiều bằng chứng khác.
Trên mạng, có một website chuyên phát những bài hát do những người thích ca hát đăng lên. Trong đó, có một số bài hát do Lãnh An hát, thậm chí có bài do chính nàng sáng tác. Tùy ý mở ra một bài để nghe, có thể thấy những bài hát của Lãnh An đều mang theo cảm xúc đau thương. Lãnh An dùng những ca từ để giải tỏa tâm trạng của mình, có thể thấy được Lãnh An đã có thời gian không vui vẻ.
Mạng lưới internet, chia sẽ thông tin rất nhanh. Dù Lãnh An có thể xóa bỏ những thứ liên quan đến mình, nhưng không thể xóa bỏ hoàn toàn những dữ liệu khi Lãnh An dùng nickname Lãnh Lãnh. Có thể lúc đó, nàng đang ở bờ vực tuyệt vọng, lại bị những người không đầu óc dùng ngôn ngữ đả kích dữ dội, mà bỏ quên còn rất nhiều người xa lạ quan tâm đến nàng.
"Thực sự đáng tiếc, cô ấy rõ ràng hát cũng rất hay mà. Vẫn có rất nhiều người thích cô ấy, tại sao lại tự sát." – Càng biết nhiều chuyện, lòng thương người của Đào Tuyết Ương lại dâng trào. Con người đôi lúc thật yếu đuối, một cây dao, một lọ thuốc là có thể tự kết thúc sinh mạng của mình. Một câu nói tưởng chừng đơn giản, chỉ là vui đùa, lại có thể đưa người ta lao vào chỗ chết. Ngôn ngữ dù vô hình, nhưng có sức mạnh rất lớn, đừng tùy tiện nói ra.
"Đây là chứng minh câu nói 'nhân tính bổn ác'. Đối với người xa lạ, không cần chịu trách nhiệm những câu mình nói ra, mạng người khác hèn mọn như đống rác bên đường. Có người không bao giờ tin nhân quả báo ứng, làm việc tùy tiện cũng không sợ người khác trả thù. Còn rất nhiều thứ trên đời này làm người khác kinh tởm, chán ghét." – Sư Âm nói từng câu từng chữ, gương mặt lạnh lùng, nàng nhìn thấu mọi thứ. Sư Âm không tràn đầy tình thương, luôn có thể tha thứ như Đào Tuyết Ương. Sư Âm thật sự rất ghét những loại người như vậy.
"Nhưng chỉ cần cố gắng sống, mọi chuyện có thể tốt hơn mà. Lúc nhỏ, em thường gặp ma quỷ trêu đùa, xém chút còn bị nhập thân. Sau đó, đã gặp được chú Sư, tặng em Khu Hồn Tỏa, nhờ nó em còn gặp được chị. Không cố gắng sống, làm sao chị biết được cuộc sống sẽ không có ngày vui."
"Gặp được chị, cuộc sống của em sau này không còn cực khổ." – Sư Âm kiên định nói, nàng thật sự rất ghét Đào Tuyết Ương kể về chuyện của mình với vẻ mặt lạc quan. Đào Tuyết Ương có thể không quan tâm, nhưng Sư Âm thì rất đau lòng. Bởi vì, từ nhỏ Sư Âm đã biết được cảm giác không ai quan tâm đến mình.
"Này, hiện tại nên chấm dứt vấn đề kể về quá khứ đi. Hai người đừng có quạt lửa tình yêu nữa, em cũng không rãnh thi triễn đạo thuật giúp hai người rãi hoa hồng." – Sư Phù xoa xoa hai cánh tay, ý nói hắn đang nổi da gà.
"Đệ cảm thấy ngứa ngáy à?" – Sư Âm liếc nhìn Sư Phù, muốn bị đánh phải không?
"Chúng ta nên quay về chuyện chính đi." – Lương Ưu Tú vội lên tiếng ngăn cản, tránh làm căn phòng bị náo loạn: "May mà trên mạng vẫn còn rất nhiều người thích Lãnh An, có một người nickname là Cá Vi Bạc đã đăng một bài rất dài trên blog nói về chuyện của Lãnh An."
Có thể nhìn ra, người viết bài đăng lên blog thật sự rất tức giận. Ngày đó, thấy giọng ca mình thích, bị những từ ngữ trên mạng bức tử, dù là ai cũng đều đau lòng. Trên blog còn lưu lại những thông tin trên blog của Lãnh An, thậm chí có rất nhiều người không thèm ngăn cản. Rõ ràng không có thâm thù đại hận gì với Lãnh An, nhưng vẫn mong muốn cô ấy chết nhanh một chút. Nói rằng "muốn ai đó chết ngay lập tức", chính là nhát dao chí mạng.
Blog đó là của một fan của Lãnh An, mỗi ngày đều nghe những bài hát của Lãnh An, quan tâm mỗi một từ ngữ trên blog của Lãnh An. Cũng biết thời gian đó Lãnh An đang gặp nhiều chuyện không vui, mỗi ngày mỗi bài hát đều ẩn chứa nỗi buồn. Buổi tối hôm ấy, Lãnh An viết lên blog rằng muốn chết, Cá Vi Bạc rất sợ. Tưởng rằng, Lãnh An chỉ nói cho khuây khỏa, ai ngờ kết quả là cái chết của Lãnh An. Đơn giản như vậy là gϊếŧ chết một con người, những người trên mạng còn chê cười, châm dầu vào lửa. Toàn bộ những người đã đả kích Lãnh An đều là hung thủ gϊếŧ chết nàng.
Biết được Lãnh An tự sát chết, Trần Thu Linh đăng nhập vào blog của Lãnh An, đăng bài thông báo Lãnh An đã chết. Có rất nhiều người còn tưởng tin tức đăng lên là giả, không lâu sao đó blog của Lãnh An bị xóa, những người hâm mộ liền điện thoại xác thực sự việc. Sau khi xác nhận tin Lãnh An tự sát là sự thật, bắt đầu có rất nhiều blog đăng bài viết phẫn nộ. Nhưng tin tức trên mạng, mỗi ngày đều được thay mới, trải qua mấy ngày chuyện của Lãnh An đã sớm bị quên mất. Bắt đầu từ lúc này, bắt đầu xảy ra những vụ án tự sát liên hoàn.
"Chúng tôi đến nhà Trần Thu Linh, nhưng cô ấy không chịu phối hợp. Lại còn nói không quen biết Lãnh An." – Dương Tử Khiêm lên tiếng, người thông báo cái chết của Lãnh An chính là Trần Thu Linh. Hiện tại, lại nói không quen biết, đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Dương Tử Hi tiếp lời: "Cô ấy còn mang cả máy tính của Lãnh An về nhà, đúng là rất khả nghi. Nhưng chúng tôi không thể tùy tiện xông vào."
"Cảnh sát có rất nhiều quy tắc, chúng tôi thì không cần. Vấn đề nhỏ này giao cho chúng tôi đi." – Đào Tuyết Ương cười hì hì, giơ tay OK.
"Đào ngu ngốc, chúng ta biến thành xã hội đen khi nào vậy?" – Sư Âm nhíu mày nhìn Đào Tuyết Ương.
"Nè, không lẽ chị đã quên. Bàn chân của chị đã giẫm nát bao nhiu cái cửa rồi sao." – Đào Tuyết Ương nói thẳng, giải thích rằng mình bị lây tiếng xấu.
"Nhưng em có thấy ai kiện cáo chị với tội 'tự tiện xông vào nhà dân' không? Đừng có quơ đũa cả nắm, nếu như đi phá cửa nhà Trần Thu Linh, lại xông thẳng vào, cô ấy sẽ lập tức báo cảnh sát."
"Nơi này không phải có hai cảnh sát sao?"
"Bọn họ là cảnh sát hình sự."
"Vậy nếu em bị bắt nhốt, chị có đến cứu em không?"
"Không biết."
"Chị không còn yêu em nữa."
Những người có mặt đã chịu đựng đủ lắm rồi, từng người một lập tức rời đi. Người trở về phá án, người về nhà ăn cơm, kẻ lên lầu chơi game. Không ai muốn ở lại thêm giây phút nào, nhìn cặp tình nhân kia suốt ngày ân ân ái ái, đau mắt. Không chừng, hai người đó còn đè nhau xuống sôpha hôn say sưa, muốn làm kỳ đà cản mũi, cũng phải nhìn xem đối tượng là ai.
Đào Tuyết Ương không phải siêu cấp thông minh, nhưng hay khôn vặt. Nàng đương nhiên sẽ không kêu Sư Âm thô lỗ đạp cửa. Bởi vì, hình tượng đó không thích hợp với vẻ mặt trong sáng, thánh thiện, vô hại của Đào Tuyết Ương. Nói thì nói vậy, nhưng phải tìm cách khác đi vào.
———————- 0 0 0 ——————
Ngày hôm sau, Đào Tuyết Ương hỏi Dương Tử Khiêm địa chỉ nhà Trần Thu Linh, rồi kéo theo Lương Ưu Tú đi đến đó.
"Học tỷ, chị muốn xông thẳng vào à?" – Lương Ưu Tú lo lắng, nếu cô ấy báo cảnh sát thì làm sao?
"Làm gì có, ngày hôm qua chỉ nói đùa thôi. Không thể dùng bạo lực tấn công, thì dùng mưu trí đi vào." – Đào Tuyết Ương làm dáng vẻ nàng có cách để đi vào, Lương Ưu Tú đầu óc mơ màng. Lúc này, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng học tỷ thôi.
Đào Tuyết Ương không gõ cửa, mà đi vòng vòng quanh khu nhà của Trần Thu Linh, như đang tìm kiếm thứ gì. Lương Ưu Tú đi theo, đi xuống cầu thang bộ, nhìn thấy dưới chân cầu thang có một người đang ngồi. Nhưng người đi qua, kẻ đi lại không ai có biểu hiện gì. Chính xác mà nói, những người đi đường không nhìn thấy chỗ chân cầu thang có một người đang ngồi.
Đào Tuyết Ương đi tới, vỗ vai người đang ngồi, người đó quay đầu lại, khuôn mặt một màu trắng bệch của người chết. Nhìn thì rất đáng sợ, nhưng không hù dọa được Đào Tuyết Ương, nàng biết người đó là thứ gì nên mới đi tới vỗ vai. Có vẻ như, người đó cũng không mấy hiền lành.
"Trời ơi! Đào học tỷ, nó là quỷ!!" – Lương Ưu Tú nắm chặt vai Đào Tuyết Ương, hắn thật sự muốn móc hai mắt của mình ra. Đến khi nào thì hắn mới có thể không nhìn thấy mấy "thứ" này? May mắn nhà Lương Ưu Tú hoàn toàn "sạch sẽ".
"Chị biết, nó là Quỷ Tài. Chị đang tìm nó đó, cậu nhớ yểm trợ nhé, nó mà tấn công cậu thổi Linh Địch." – Đào Tuyết Ương chỉ vào Linh Địch, Lương Ưu Tú gật đầu.
"Ê này, hai người đứng trước mặt người khác nói xấu, không thấy bất lịch sự sao?" – Con quỷ gương mặt trắng bệch lên tiếng, tỏ vẻ không hài lòng. Coi hắn bị điếc à? Dám đứng sau lưng, à không đứng bên cạnh hắn nói xấu.
"Làm ơn, ngươi là quỷ, không phải người." – Đào Tuyết Ương lườm nó.
"Vậy thì tôn trọng nhau một chút đi." – Nếu như quỷ có thể nổi gân xanh, nó thật sự muốn đem gân từ trong người dồn lên trán.
"Thôi, bỏ qua đi. Muốn nhờ ngươi giúp một việc." – Đào Tuyết Ương dùng ánh mắt như phát sáng nhìn nó, còn nó thì ghét bỏ Đào Tuyết Ương ra mặt.
Đào Tuyết Ương lập tức ngồi xuống bậc thang, kế bên quỷ tiên sinh. Lương Ưu Tú ngồi phía sau lưng, cách bọn họ vài bậc thang.
"Tìm quỷ để nhờ giúp đỡ? Ngươi thật thú vị đó." – Quỷ tiên sinh nhìn Đào Tuyết Ương, xem ra cô bé này lá gan rất lớn.
"Ta muốn ngươi giúp ta đi vào một căn nhà."
"Làm quỷ cũng phải có đạo đức đó, giúp ngươi lẻn vào nhà người ta ăn trộm. Làm như vậy….."
"Xem cái này trước hãy nói!" – Đào Tuyết Ương cầm một xấp tiền Âm Phủ quơ quơ trước mặt quỷ tiên sinh. Lương Ưu Tú mở to cặp mắt nhìn xấp tiền trên tay Đào Tuyết Ương, học tỷ dám mang tiền Âm Phủ theo?
"Được! Thành giao."
Lương Ưu Tú há hốc, cằm muốn rơi xuống đất, quỷ tiên sinh chết rồi vẫn còn tham. Sư Phù đã dạy: "chỉ cần có tiền đến quỷ cũng sai được.", Đào Tuyết Ương thật sự học rất nhanh.
( Câu này hình như trong case Ngã Tư Tuyệt Mệnh, lúc đó Sư Phù cầm theo một sấp tiền Âm Phủ. Nhớ ko rõ lắm, ai siêng lật lại giúp mình ^^! )