“Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi nói thật ư?”. Đại doanh Tây Hạ, Lý Thuần Sinh bối rối nhìn Nhược Cẩm, mang theo nghi ngờ.
Nhược Cẩm cười dửng dưng: “Đại vương có thể không tin Nhược Cẩm, cứ xem trận chiến ngày mai thắng bại như thế nào liền biết”.
“Ý của ngươi là, trận chiến ngày mai, năm vạn đại quân của bản vương sẽ thua một vạn người ít ỏi?”. Lý Thuần Sinh có chút không thể tin được: “Chênh lệch lớn như vậy, sao có thể?”.
“Nếu là có người vì tình bỏ rơi việc công, có cái gì là không thể?”. Nhược Cẩm lạnh lùng mở miệng: “Kế vượt sông ngày mai đã sớm định, thế nhưng Nhược Cẩm nhìn ra, chắc chắn là thua”.
“Thua?. Có biện pháp lưỡng toàn không?”. Lý Thuần Sinh hốt hoảng mở miệng.
“Có”.
Nhược Cẩm bình tĩnh nhìn Lý Thuần Sinh: “Chính là thua”. Một mạt tiếu ý hiện lên nơi khóe miệng: “Nếu muốn công phá một vạn người của Duyên Lăng quận vương phủ, ra sức đánh mất chút thời gian có thể thắng, chỉ là sẽ hao tổn rất nhiều binh tướng, qua sông mà đã mất nhiều lính tinh nhuệ như vậy, làm sao có thể một đường chiếm đánh Lâm An?”.
“Ý của ngươi là?”.
“Giả thua”.
“Giả thua?”. Lý Thuần Sinh lắc đầu: “Nếu như vừa đánh đã bại sẽ tổn hại tinh thần binh sĩ, bản vương nghĩ không thích hợp”.
“Hiếm thấy Hoàn Nhan Nhược Cẩm dâng kế tốt như vậy, vì sao đại vương không nhìn ra được chỗ vi diệu của nó?”. Sa Lý Cổ Chân chậm rãi đi vào lều lớn, nhìn vào mắt Nhược Cẩm: “Nữ tử đoạt tình tuyệt nghĩa quả nhiên đủ độc, vừa giả thua, ngay lúc quân Tống vui mừng, ra một chiêu hồi mã thượng, mặc cho gia tướng Duyên Lăng quận vương phủ dũng mãnh gan dạ thế nào cũng không chịu nổi một ngày”.
“Nương nương, ngươi đã trở lại?”. Lý Thuần Sinh nheo mắt nhìn Sa Lý Cổ Chân hai má đỏ ửng: “Bản vương nghe nói ngươi đến doanh trại quân Tống gặp Duyên Lăng Mộ Thanh?”.
“Thì làm sao?”. Sa Lý Cổ Chân cười nhìn Nhược Cẩm, âm thầm tán thưởng: “Ngươi rốt cuộc cũng chịu xuất cờ rồi, ván này quả nhiên không phải ta đánh một mình”.
“Ngươi biết rõ đó là địch doanh mà vẫn một mình tiến vào”. Lý Thuần Sinh trong câu có ý: “Ngươi rốt cuộc đến đó làm gì?”.
“Sa Lý Cổ Chân cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Vui đêm đẹp cùng lang quân, vừa giúp đại vương nhìn xem doanh trại quân Duyên Lăng quận vương bố doanh thế nào”.
“Ngươi!”. Nhược Cẩm hoảng hốt: “Ngươi nói cái gì? Vui đêm đẹp?”.
Sa Lý Cổ Chân thản nhiên nhìn vào mắt Nhược Cẩm, nghiêm mặt nói: “Ta rốt cuộc cũng hiểu, vì sao ngươi bất phàm như ngươi lại cam tâm tình nguyện ở bên Duyên Lăng Mộ Thanh làm một nữ tử không tâm kế, hóa ra nàng quả thật là một phu quân tốt… nàng thâm tình, nhu tình, mỗi một cái hôn đều tràn ngập thương tiếc, nếu có thể cùng nàng làm bạn suốt đời, thật hạnh phúc biết bao…
Không phải! Không phải! Mộ Thanh sẽ không làm như vậy!.
Lý Thuần Sinh nghe thấy thế cả người nóng lên: “Được rồi! Đừng nói nữa, ngươi nói ngươi vì bản vương đi thăm dò bố doanh, thu hoạch thế nào?”.
Sa Lý Cổ Chân hơi nhíu mày: “Duyên Lăng Mộ Thanh quả biết cách trì quân, trong đại doanh phối hợp chặt chẽ, tập kích ban đêm tự nhiên là không được. Nhưng thật ra có thể thử theo lời Hoàn Nhan Nhược Cẩm nói vừa nãy”.
“Tốt! Như vậy ngày mai bản vương sẽ giả thua, đợi thời cơ vượt sông phản công”. Lý Thuần Sinh gật đầu.
“Sa Lý Cổ Chân…”. Hai mắt Nhược Cẩm rực đỏ vô cùng.
“Ta đã nói trước từ sớm, nếu ngươi không cần nàng, ta sẽ động thủ”. Sa Lý Cổ Chân cười nhạt: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi nghĩ hiện tại ngươi thua hay là thắng?”.
Nhược Cẩm lặng lẽ cắn răng, đây chắc chắn là kế của nàng ta! Không được nghĩ bậy! Lần này nhất định không được nghĩ bậy! Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi phải trấn tĩnh, trấn tĩnh.
“Đại vương, ta có chút mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước”. Sa Lý Cổ Chân cười thắng lợi, đánh ngáp một cái.
“Nương nương cực khổ rồi, nghỉ ngơi cho tốt”. Lý Thuần Sinh khẽ phất tay, Sa Lý Cổ Chân xoay người rời lều.
Nhìn Sa Lý Cổ chân đi khỏi, Lý Thuần Sinh yên lặng trong chốc lát bỗng nhiên mở miệng: “Tiểu thư Hoàn Nhan, bản vương đột nhiên có chút tin tưởng lời ngươi nói”.
Nhược Cẩm hơi kinh hãi: “Mới vừa rồi không phải đại vương không tin sao? Vì sao bây giờ lại tin?”.
“Bởi vì ngươi đã đoạt tình tuyệt nghĩa với Duyên Lăng Mộ Thanh đương nhiên sẽ toàn tâm hỗ trợ bản vương, mà nàng ta… hôm nay có quan hệ xá© ŧᏂịŧ với Duyên Lăng Mộ Thanh, bản tính của nữ nhân là vì ái lang liều lĩnh”.
Lý Thuần Sinh hờ hững cười: “Trong lòng nàng ta có tiểu tử kia, sợ là sẽ không còn một lòng trợ giúp bản vương nữa”. Bình tĩnh nhìn Nhược Cẩm: “Giờ đây, quân sư khiến bản vương nể trọng chỉ có ngươi”.
Hóa ra còn có người đang âm thầm giám thị ta? Nhược Cẩm hoảng sợ quỳ xuống: “Đại vương quá lời, Nhược Cẩm đương nhiên là toàn tâm tương trợ đại vương, chỉ là Nhược Cẩm có một yêu cầu”.
“Nói đi”. Lý Thuần Sinh gật đầu.
“Nếu quân ta đại phá quân Tống, ta muốn tự tay gϊếŧ Duyên Lăng Mộ Thanh!”.
Nhược Cẩm cắn răng nói: “Hắn không chỉ phụ ta mà còn thương tổn mẹ nuôi, hôm nay dĩ nhiên còn làm chuyện cẩu thả với Sa Lý Cổ Chân. Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta là người dễ bị khi dễ như vậy sao?”.
Giương mắt, Nhược Cầm nhìn thẳng vào Lý Thuần Sinh: “Đại vương, đổi lại là ngươi, ngươi có để một người bội tình bạc nghĩa như vậy tiêu dao tại nhân gian không?”.
“Đương nhiên là không”. Lý Thuần Sinh cười nhìn Nhược Cẩm: “Còn hơn là nữ tử trong lòng đầy tình yêu, bản vương chính là thích nữ tử trong lòng đầy hận thù. Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi quả nhiên là kỳ nữ thời đại. Bản vương đồng ý, mạng của Duyên Lăng Mộ Thanh là của ngươi!”.
“Nhược Cẩm tạ ơn đại vương!”. Nhược Cẩm hoảng hốt cúi đầu, tránh ánh mặt đột nhiên trở nên khác thường của Lý Thuần Sinh.
Chậm rãi đứng dậy, Lý Thuần Sinh đến gần Nhược Cẩm vươn tay ra: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, nếu ngươi thật sự giúp bản vương đoạt được giang sơn, khi bản vương ngồi trên Kim Loan điện, là lúc ngươi là hoàng hậu Tây Hạ!”.
“Đại vương…”. Nhược Cẩm run lên, bây giờ là cơ hội tốt, nếu có thể chiếm được lòng Lý Thuần Sinh, ngày sau khả năng giúp Mộ Thanh thắng càng cao.
Mộ Thanh, tha thứ cho ta… Hơi chần chừ, Nhược Cẩm cắn răng, đem tay đặt vào lòng bàn tay Lý Thuần Sinh cười miễn cưỡng: “Như vậy… Nhược Cẩm sau này sẽ dựa vào đại vương ngài rồi…”.
“Ha ha…”. Lý Thuần Sinh nắm chặt tay Nhược Cẩm, giúp nàng đứng lên: “Có được người vợ như ngươi là vinh hạnh của bản vương!”. Cánh tay nắm lấy vai Nhược Cẩm, ôm nàng vào trong lòng, Hoàn Nhan Nhược Cẩm, chỉ có ngươi yêu bản vương, bản vương mới có thể chân chính tin tưởng ngươi…
Bản vương thường nghe người ta nói khi nữ tử yếu ớt nhất là lúc dễ lấy được cảm tình, vì vậy bản vương nguyện ý thử một lần…
Vô ý thức run lên, Nhược Cẩm hoảng hốt lùi sau một bước: “Đại vương… không… không thể…”.
“Nhược Cẩm, ngươi yên tâm. Bản vương không phải là người không biết thương hoa tiếc ngọc, hôm nay cũng đã muộn rồi, ngươi cũng đi nghỉ sớm đi”. Lý Thuần Sinh cười tươi, Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi trốn không thoát.
Nhược Cẩm hốt hoảng gật đầu, vội vã rời đi. Mộ Thanh, xin lỗi… Dõi mắt nhìn về bờ bên kia, một mảnh mông lung hơi nước.
Nhược Cẩm nghẹn ngào thở dài, xoay người về lều của mình, qua trận chiến ngày mai, ta giúp ngươi đánh thắng một kích hồi mã thượng như thế nào đây?.
Sáng sớm, Nhược Cẩm một đêm không ngủ, Mộ Thanh một đêm không mộng.
Mở mắt, Mộ Thanh khoát tay mò lấy khăn đắp trên trán, đầu đau như muốn nứt ra, đêm qua hỗn loạn bất kham hiện ra khiến Mộ Thanh kinh hãi ngồi dậy: “Ta đã làm gì? Làm gì?”.
Ngón tay út băng bó đau nhức liên hồi, Mộ Thanh nhảy xuống giường: “Sa Lý Cổ Chân! Ta dĩ nhiên… hôn nàng ta!”.
Hoảng hốt mặc áo, Mộ Thanh nắm chặt cổ áo: “Duyên Lăng Mộ Thanh! Mày là đồ khốn khϊếp! Khốn khϊếp! Mày sao xứng với Nhược Cẩm? Sao xứng với… Nhã… nhi…”. Thân thể run lên, trong lòng lại mọc lên đau đớn, Nhã nhi, Nhã nhi ở đâu?.
“Ngươi đang làm cái gì?”. Vén rèm, tiểu Nhĩ bưng chậu nước đi vào, thấm ướt khăn đưa cho Mộ Thanh: “Mau mặc giáp, chuẩn bị nghênh chiến”.
“Tiểu sư muội, hôm qua ta đã làm cái gì?”. Mộ Thanh nhìn tiểu Nhĩ trên mặt tái nhợt: “Nhã nhi, ta nhìn thấy Nhã nhi, nàng ở nơi nào?”.
“Nhã nhi nào?”. Tiểu Nhĩ cố đề cao thanh âm: “Mộ Thanh, đừng nói với ta là ngươi đem người trong mộng coi là thật?”.
“Người trong mộng?”. Mộ Thanh ôm ngực, lắc đầu một cách chắc chắn: “Không thể nào, đêm qua rõ ràng ta nghe thấy tiếng nàng xướng ca, đau lòng này không thể là giả, tiểu sư muội, ngươi nói cho ta biết Nhã nhi ở nơi nào? Ở nơi nào?”.
Giận dữ kéo tay Mộ Thanh, đặt khăn mặt vào đó, tiểu Nhĩ hung hăng trừng nàng: “Đại chiến sắp tới, ngươi không phân biệt được đâu là mộng đâu là thật ư? Đêm qua nếu không phải là ta trở về kịp thời, ngươi có biết ngươi cùng Sa Lý Cổ Chân sẽ làm ra chuyện vạn kiếp bất phục không?”.
“Đêm qua…”. Sắc mặt Mộ Thanh bỗng trở nên trắng bệch, oán hận lắc đầu: “Ta lại trúng kế của nàng ta!”.
Tiểu Nhĩ lo lắng nhìn Mộ Thanh: “Cái gì cũng đừng nghĩ nữa, đánh xong trận này, ngươi cùng Nhược Cẩm mới có tương lại”. Nhã nhi, tỷ tỷ sẽ dấu tất cả giúp ngươi…
“Cái gì cũng không nghĩ?”. Mộ Thanh mở ra hai lòng bàn tay, nhìn chữ “Cẩm” nóng rát ở chính giữa, Nhược Cẩm, xin lỗi, ta suýt chút nữa là phụ ngươi thật rồi.
“Một người chỉ có một cánh tay phải, nếu trên tay ngươi đã khắc chữ này thì không nên nhớ chữ khác, liền vì một chữ này mà đánh cho tốt đi”. Tiểu Nhĩ quay người sang chỗ khác, cầm giáp y, nhẹ nhàng mặc cho Mộ Thanh, cài chặt dây lưng: “Tất cả mọi người chờ ngươi đánh thắng trận này, vì Đại Tống, vì nhà Duyên Lăng, đừng làm xấu mặt bọn họ”.
“Tiểu sư muội…”. Nhắm lại hai mắt nóng bỏng, Mộ Thanh đem khăn lạnh đắp lên mặt, đánh thắng trận này, vậy Nhược Cẩm ngươi thân đang ở trong doanh trại địch liệu có bị ảnh hưởng không? Còn có Nhã nhi, tất cả thật sự là mộng sao?.
Tiểu Nhĩ tay mềm vòng qua hông Mộ Thanh, trong nháy mắt thắt chặt đai lưng, động vào vết thương bên hông khiến Mộ Thanh không khỏi khẽ nhíu mày.
“Động vào vết thương?”. Tiểu Nhĩ lo lắng hỏi.
“Không sao…”. Mộ Thanh lắc đầu: “Đau một chút sẽ dễ chịu hơn”.
Nhặt lên trường kiếm trên mặt đất, tiểu Nhĩ tiếp nhận khăn mặt trong tay Mộ Thanh, đưa trường kiếm cho nàng, cười kiên định: “Trận này nếu ngươi thua, ngươi phải làm sư muội của ta”.
“Được”. Mộ Thanh gật đầu, cười đến chua xót, chuôi kiếm lạnh lẽo rơi trên chữ “Cẩm” nóng rát, Nhược Cẩm, xin lỗi, trận này ta không thể thua…
Mặc quần áo gia tướng, Niệm Nhã tuy có phần nhỏ nhắn xinh xắn, thế nhưng đứng trong góc khuất ngoài trướng, coi như cũng không thu hút sự chú ý.
Mộ Thanh, ta tin ngươi sẽ thắng…