Nghe được tiếng kêu to kề cận, Sư Thanh Nhu ngây ngẩn, theo bản năng chuyển mắt về phía Sư Thanh Dương kia.
Thấy Sư Thanh Nhu như vậy, trong lòng Sư Thanh Dương thở dài một hơi.
Cư nhiên không muốn, cần chi phải rời đi chứ? Lời này cũng không hỏi ra miệng, cũng không định hỏi ra miệng. Đáp án e rằng Tam tỷ của mình cũng không qua rõ đi? Có điều, rốt cuộc giữa Tư Không Ngọc cùng Tam tỷ mình có cưu cát (gút mắc) gì, vẫn là chờ sau khi về phủ, cùng Đại tỷ Nhị tỷ đồng thời lại nói đi......
"Sao đợi ở cửa vậy?" Nghe được gia bộc truyền tin tức tới, Sư Thanh Y vẫn luôn đợi cùng Sư Thanh Mị, đã đợi một hồi lâu sau, không thấy người tới, liền đi ra nhìn, thì thấy một cảnh tượng kỳ quái.
Sư Thanh Dương đứng trước mã xa, tay phải hơi hơi vén liêm lên, đầu hơi nghiêng nhìn vào trong mã xa. Đây là đang làm gì?
"Tiểu Tứ, ngươi đang làm gì?" Sư Thanh Y nghi hoặc hỏi.
"Ân? Đại tỷ?" Vừa rồi còn chìm trong suy tư của mình, Sư Thanh Dương phản ứng chậm nửa nhịp, hồi thần lại giải thích. "Đại tỷ sao ngươi lại ra đây, chúng ta đang định tiến vào." Tiếp điến xoay người lại nói với Sư Thanh Nhu ở trong xa, "Tam tỷ, tới nhà rồi."
"Phải a, tới nhà rồi." Sư Thanh Nhu xuống mã xa, lầu bầu, mang theo cảm khái, mang theo chút rầu rĩ...... Nhìn Sư Thanh Y các nàng, trên khóe miệng cong lên, ánh mắt trời đông như nhiễm lên nàng kim phấn vậy, cả người đều mang theo tia ấm áp.