Trọng Sinh Yêu Nàng

Chương 11(H)


Tựa hồ không khí trở nên dinh dính, ôn độ tựa hồ cũng khiến người cảm thấy có chút khô nóng.

Hai người tầm mắt cháy bỏng, bầu không khí ái muội mê loạn quẩn quanh, Sư Thanh Dương chậm rãi hôn môi tới, ôn nhu mυ'ŧ vào. Sư Thanh Uyển bất giác càng dựa thân thể về phía đối phương, tay vòng ở nơi cổ Sư Thanh Dương, Sư Thanh Dương được sự cổ vũ, động tác liền càng ngày càng thâm nhập. Một tay hạ xuống, duỗi đến bên eo nàng, đầu lưỡi không ngừng trêu chọc cái lưỡi của nàng, triển khai trò truy đuổi.

Đột nhiên, Sư Thanh Dương lật người áp Sư Thanh Uyển trên nhuyễn tháp, hôn từ từ trượt về hướng cái cổ thon dài tiêm tế của nàng, dùng sức mυ'ŧ vào, một đường hướng xuống, lưu lại một cái ấn ký.

Sư Thanh Uyển không kìm lòng được ngâm ra thành tiếng, âm thanh không như dĩ vãng, tràn đầy sự kiều mị của nữ nhân.

Nghe tiếng rêи ɾỉ mình không nhịn được tràn ra miệng, Sư Thanh Uyển đưa tay bịt miệng lại, ngượng ngùng nhắm mắt lại, nhưng lại không tránh né động tác của Sư Thanh Dương.

Nghe được tiếng Sư Thanh Uyển không kìm lòng được phát ra rêи ɾỉ, tay Sư Thanh Dương đặt bên eo nàng mở thắt lưng ra, tiếp đến liền thuận thế tiến vào nội y của nàng, vuốt ve da thịt quang khiết trơn mịn của đối phương, tay còn lại ở nơi cao phong (đỉnh núi) cực nhẵn, cách cái yếm triển chuyển nhu niết, cái hôn hỏa nhiệt dời tới xương quai xanh tinh xảo, nhẹ nhàng gặm cắn.

Sư Thanh Uyển giãy động vòng eo, ôm chặt lấy người không ngừng phóng hỏa trên người, cảm thụ lấy từng đợt run rẩy trong cơ thể truyền tới.

"Tứ chủ tử...... Tứ chủ tử......" Môi tiên diễm hơi mở, hô danh tự đối phương.

"A...... Gọi Thanh Dương, thích như vậy chứ?" Sư Thanh Dương vùi đầu trước song phong của Sư Thanh Uyển, cách cái yếm mỏng manh ngửi thanh hương nọ, tiếp đến vươn lưỡi liếʍ liến một điểm nhỏ trước ngực này.

"Thanh Dương, đừng......" Cảm thụ động tác của Sư Thanh Dương, trong cơ thể Sư Thanh Uyển có điện lưu từng đợt tuôn ra tứ chi, cảm giác tê liệt từng trận cường liệt, uốn éo trái phải thân thể, hy vọng tránh thoát cảm giác giày vò người kia.

"A......." Sư Thanh Dương khẽ cười một tiếng, không để ý tới Sư Thanh Uyển khẩu thị tâm phi cự tuyệt.

Kí©ɧ ŧìиɧ như thủy triều dâng lên, sóng nước không ngừng đánh vào bờ biển, từng trận ngày càng nóng rực đến đợt tình giày vò Sư Thanh Uyển kiều thanh hơi suyễn, bàn tay của Sư Thanh Dương hướng tới sau cổ Sư Thanh Uyển, muốn cởi dây của nàng ra, một động tác này rốt cuộc làm thức tỉnh Sư Thanh Uyển đang trầm mê.

"Thanh Dương, đừng......" Sư Thanh Uyển mở mắt ra, đè lại cái tay của Sư Thanh Dương, thở hổn hển.

Sư Thanh Dương rút tay về, ngẩng đầu lên, nhìn Sư Thanh Uyển bị tình triều khuấy động, tâm ngứa ngáy đến lợi hại, nhưng vẫn là nhẫn nhịn xuống. Uyển Uyển còn quá nhỏ, mình gấp gáp rồi. Hơn nữa, vừa rồi mình thật giống như nghe thấy thanh âm của Tam tỷ.

"Tư Không...... Ngọc, ngươi dừng tay, ân......" Thanh âm kia đang nói tới đó.

Tuy có chút gián gián đoạn đoạn, khí tức bất ổn, nhưng hẳn là thanh âm của Tam tỷ không sai được. Nhưng thanh âm ái muội này...... Hơn nữa gian cách vách lại là người hoàng gia.

Ôm đầu Sư Thanh Uyển tựa vào nơi cổ ngọc, hồi phục khí tức, đợi rốt cuộc đè xuống cổ xao động nọ, Sư Thanh Dương từ trên người Sư Thanh Uyển nghiêng người xuống, tiếp đến kéo Sư Thanh Uyển lên, dựa ngồi cùng một chỗ.

Sư Thanh Dương vừa định nói chuyện, liền nghe thấy thanh âm yếu nhược từ cách vách xuyên qua.

"A! Tư Không...... Ngọc... A ân......"

"Ta biết, nàng thích......"

"Ân...... Ngươi... nói...... ân...... nói bậy...... cái gì đó ~ a! Đừng ở......"

"Hắc hắc..."

Đó rốt cuộc phải Tam tỷ không? Thanh âm quá giống đi.

Sư Thanh Dương còn đang trầm tư, càng là bất giác ở trong thanh âm ái muội như vậy nên có chút đáng thẹn. Sư Thanh Uyển kéo kéo y giác của nàng, Sư Thanh Dương hoàn hồn, cúi đầu lại phát hiện kiều diễm ướŧ áŧ trên mặt Sư Thanh Uyển.

"Phì......" Thấy Sư Thanh Uyển tựa hồ muốn thẹn quá thành nộ, Sư Thanh Dương vội vàng thu lại biểu tình cười cợt, nghiêm chỉnh nói: "Uyển Uyển, ngươi có cảm thấy thanh âm kia rất giống của Tam tỷ không?"

"Tam chủ tử? Không phải Tam chủ tử đi phân phô (cửa hàng chi nhánh) tuần tra sao?" Thấy Sư Thanh Dương không cười, Sư Thanh Uyển thả lỏng một chút.

"Nhưng thanh âm kia quá giống đi, hụ......" Sư Thanh Dương dừng lại ho nhẹ một tiếng, dù là ai nghe thấy tỷ tỷ mình ở dưới thân người trần hoan cũng sẽ ngại ngùng thôi, nói tiếp: "Tuy bình thường không có ...... kiều mị như vậy."

"Ân......" Sư Thanh Uyển cũng cản thấy đáng thẹn, thanh âm ở sát vách kia vẫn còn đang truyền đến a!

"Đi, hồi phủ hỏi các tỷ, những năm trước Tam tỷ đều về trước sinh thần của ta, năm nay đã trễ rất nhiều ngày rồi." Sư Thanh Dương vừa nói vừa đứng dậy chỉnh y vật, quay đầu lại thấy Sư Thanh Uyển còn ngồi ngốc ở đó, khẽ cười một tiếng, liền động tay giúp nàng chỉnh lại. Sư Thanh Uyển bị kinh sợ đến soạt cái đứng dậy, lui về sau một bước. Vốn vừa nãy dây buộc có chút lỏng, thời khắc này dĩ nhiên bung ra, cái yếm phiêu nhiên hạ xuống, hai con thỏ tuyết nhảy ra.

"A!" Sư Thanh Uyển hét to một tiếng, vội vang vươn tay kéo về, lại buộc chặt, ngẩng đầu phát hiện Sư Thanh Dương dĩ nhiên vẫn luôn nhìn động tác của mình, gò má lại hồng muốn sung huyết, " Ngươi xoay qua đi!" Thẹn quá thành nộ nói.

Sư Thanh Dương nghe lời xoay người, kỳ thực cũng không phải nói nàng từ bỏ cơ hội tốt như vậy, mà là vừa nãy trong nháy mắt đó mỹ cảnh hoàn toàn làm nàng kinh ngốc rồi, nghe lời xoay người cũng chỉ là động tác theo bản năng.

Qua một lúc, hoàn hồn lại Sư Thanh Dương cũng không có xoay người, nàng cũng không muốn vì lại nhìn thấy gì đó mà không kiềm chế nổi, hiện tại về hỏi thăm chuyện của Tam tỷ mới là chủ yếu.

Đợi Sư Thanh Uyển chỉnh y vật xong, Sư Thanh Dương liền đi ra ngoại sảnh phân phó Sư Thất đi dắt mã xa. Tiếp đến dắt Sư Thanh Uyển đi ra cửa, như có suy tư liếc nhìn gian cách vách, xem ra cần phải gọi tú bà tới hỏi xem cái người này là ai.

Sư Thanh Dương xuống tìm được tú bà, lấy bạch ngọc Nhị tỷ cho mình ra biểu lộ thân phận, liền hỏi: "Gian phòng kia là ai?" Đưa tay chỉ cửa gian phòng vừa nãy ở sát vách phòng mình kia.

Vừa thấy Sư Thanh Dương chỉ cư nhiên là nơi đó, tú bà vội vàng kéo nàng vào một phòng nhỏ, sau đó mới thấp giọng nói: "Đó là Nhϊếp Chính vương, Tư Không Ngọc."

Dĩ nhiên là Nhϊếp Chính vương, Tư Không Ngọc, cái người quyền khuynh triều đình nắm chắc binh quyền kia. Cái kẻ thống trị chân chính trên ý nghĩa của Đông Dương quốc. Hiện tại coi như mình xác định đó là Tam tỷ cũng không thể trực tiếp đi tới, huống chi hai người đó còn đang...... Sư Thanh Dương suy tư một lúc, liền vẫn quyết định về trước hỏi qua các tỷ.

Đã đi rồi Sư Thanh Dương đương nhiên không biết, Tam tỷ của nàng xác thực ở ngay cách vách của nàng, mà tình cảnh bất tiện.

Sư Thanh Nhu cắn môi, nhìn cái người ôm mình vào ngực, làm xằng làm bậy. Nhẹ nhàng hất đầu đi không nhìn tới hắn, nhưng hắn không theo nguyện ý của người, theo động tác của hắn, làm thanh âm khiến người thẹn thùng vẫn từ trong miệng tràn ra.

"Ngươi...... Cái tên...... bại hoại...... Ân, a! Ngươi đừng...... tiếp tục...... tiếp tục......" Cảm nhận cái tay tác quái kia, đã lặng yên nắm lấy nơi đầy đặn của mình, nhu niết. Trong nháy mắt cảm thấy thân thể than nhuyễn như nước, thanh âm không kiềm được run rẩy.

Cảm giác người trong l*иg ngực biến hóa, Tư Không Ngọc mừng rỡ từ tâm ra, càng thêm không kiêng dè vuốt ve thân thể yêu kiều của người yêu: "Hắc hắc, ta liền biết nàng muốn tiếp tục, ta sẽ thỏa mãn nàng. Còn có, tạ tạ nàng khích lệ, bại hoại, ân... Ta thích."

"Ngươi...... Ngươi...... Không biết xấu hổ." Huyết từ lâu tràn ngập gò má bạch tích của Sư Thanh Nhu, lộ ra như mân côi (loài hoa) dập dờn giữa thần lộ, kiều mà mỹ hảo, khiến người muốn tới hái. Sư Thanh Nhu nổ lực giãy dụa, nhưng lực lượng này đối với Tư Không Ngọc mà nói không đủ mạnh.

Sư Thanh Nhu giãy dụa ngày càng yếu, cuối cùng dưới thế công của Tư Không Ngọc hóa thành nước.

Ý thức cuối cùng, khắc sâu vào mắt chính là ánh mắt ái ý tràn đầy của Tư Không Ngọc, hoặc là cũng khắc sâu vào tâm, mà không tự biết.

Sư Thanh Nhu cảm giác thân ở tỏng một vùng nước mênh mông, vô thức ôm lấy nơi dựa vào duy nhất.

Nhìn thấy Sư Thanh Nhu ở dưới thế công của mình, rốt cuộc từ phản kháng biến thành tiếp nhận, Tư Không Ngọc ôm lấy nàng đặt trên nhuyễn tháp, động tay cởi bỏ y sam của mình, da thịt hai người rốt cuộc không còn cách trở mà tiếp xúc với nhau, đồng thời dẫn lên sự thư thán của hai người.

Nâng tay vuốt từng tất da thịt của Sư Thanh Nhu, Tư Không Ngọc tới tới lui lui hôn môi, cảm giác liền muốn chìm đắm trong da thịt trơn mềm này.

Một đường hôn xuống, lưu lại một cái ấn ký hồng sắc, đến cánh rừng nóng ướt từ lâu, từng cái hôn ôn nhiệt như mưa xuân rơi vào nơi thần bí kia, cái lưỡi không ngừng trêu chọc hoa mật từ trong, đưa tới một trận run rẩy.

"Ngô, ân... Ngọc, ân...... Cho ta...... A!" Bị Tư Không Ngọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ không lên không xuống, khiến Sư Thanh Nhu không ngừng bị du͙© vọиɠ bùng lên không chiếm được phát tán, khô nóng chồng chất khó có thể chịu đựng.

Tư Không Ngọc nghe được người yêu kêu gọi, dừng động tác lại, nghiêng thân thể về phía trước, nhìn ý trung nhân bị mình quấy phá, nhẹ xoa da thịt yêu phất từ lâu trở nên phấn nộn: "Nhu nhi, ta có thể không?"

"Ân...... Ngọc, ta...... thật khó chịu......"

Được sự cho phép, Tư Không Ngọc khẽ hôn xuống môi tiên diễm một cái, liền một đường hướng xuống dưới, không hề chầm chậm xoa nhẹ như trước, mà là mang theo tìиɧ ɖu͙© nồng đậm, rất nhanh lưu lại một chuỗi ấn ký thanh tử (xanh tím).

Lại tới nơi hoa nhụy, Tư Không Ngọc duỗi cái lưỡi linh hoạt ra, liếʍ cắn, hấp lấy mật trấp: "Ân ân......" Thanh âm như chiến ca cho Tư Không Ngọc thêm nhiều động lực hơn, càng thêm ra sức hút lấy. Bụi hoa thấm ướt vệt nước, Tư Không Ngọc cũng lại không nhịn được, đầu lưỡi ưỡn một cái, tiến vào hang ngầm thăm thẳm.

"A!" Thanh âm của Sư Thanh Nhu đột nhiên đề cao, mị hoặc, thở gấp.

Tư Không ngọc cấp tốc chiếm lĩnh mật đạo, từ từ vòng vo cùng đột nhập. Kɧoáı ©ảʍ như truyền toàn thân Sư Thanh Nhu, không kìm được công lưng lên vặn vẹo vòng eo, muốn có được càng nhiều, tốc độ ra vào đang tăng lên, ngay lúc Tư Không Ngọc chạm vào tiểu hạch nhô ra, "A!" Sư Thanh Nhu lên đạt đến cao triều. Mật trấp như mở nắp tràn vào miệng Tư Không Ngọc. Tư Không Ngọc thuận thế ngồi dậy chuyền mật trấp cho Sư Thanh Nhu, nhìn ý trung nhân đã vô lực than nhuyễn, cười đến: "Nhu nhi, đây chính là vị đạo của nàng nga."