Tình Khúc Gửi Nàng

Chương 229: Kẻ Máu Lạnh

"Cầu xin ngài rộng lượng tha cho chúng tiểu dân một con đường sống chúng tiểu dân cũng chỉ vì hoàn cảnh gia đình mới phạm phải lỗi lầm chúng tiểu dân xin thề không bao giờ tái phạm nữa" một tên vừa nhớn nhác van xin những tên còn lại liền nhiệt tình hưởng ứng không ngừng dập đầu "Xin ngài tha thứ"

"Các ngươi câm miệng không được vô lễ" trưởng quan ngự lâm rống lên thậm chí rút kiếm dọa cả đám chết khϊếp Tư Dẫn nâng tay ý bảo hắn đừng manh động sau đó cúi xuống mỉm cười "Thấy các ngươi thành tâm ta cũng động lòng" nàng xoa cầm ngẫm nghĩ giây lát chợt đề nghị "Vậy ta sẽ giúp các ngươi tìm một con đường sống"

Bọn người kia nghe thế thì mừng húm kháo nhau dập đầu cảm tạ nàng tới tấp nhưng trong nháy mắt Tư Dẫn ngay lập tức tắt nụ cười nửa miệng bảo với quân trinh sát "Dẫn bọn chúng đến đấu trường" rồi ngoắc trưởng quan ngự lâm "Hạ lệnh cho lính đi thông báo tới toàn dân chúng kinh đô đến đấu trường"

Đúng giờ ngọ tại đấu trường trung tâm của kinh đô, không chỉ dân chúng mà thương gia lẫn người tầng lớp thượng lưu nghe tin tức đều nổi tính hiếu kỳ kéo ùng ùng đến chật nứt hết chỗ ngồi trên khán đài. Tư Dẫn ngồi ở ghế khán đài thượng dành cho hoàng tộc vừa ngó xuống đài vừa ung dung thưởng trà

Chốc lát sau đám thanh niên phạm tội được áp giải vào đấu trường trưởng quan ngự lâm đứng bên cạnh Tư Dẫn tự động bước lên trước ban công sắm vai người dẫn chương trình hắng giọng cất lời "Mọi người đang thấy dưới đây là những kẻ táng tận lương tâm vì lợi ích của bản thân mà không màng đến luật pháp đất nước danh dự của một con dân vương triều Lục Quốc, bọn chúng đã săn bắt và định đem bán trái phép những động vật bảo tồn trong Thiên Lâm"

Câu vừa dứt lập tức dưới khán đài bức xúc dữ dội la ó um sùm bao nhiêu lời chửi rủa lăng mạ đều nhắm các thanh niên xấu số tạt xối xả không thương tiếc, người dân Lục Quốc luôn phải sống trong quy luật khắt khe của triều đình vậy nên họ không chấp nhận bất cứ hành vi sai trái nào. Hắn giơ cao tay muốn mọi người im lặng chú ý tiếp lời nói của mình "Tuy nhiên tứ công chúa của chúng ta là một người rộng lượng và nhân hậu, ngài ban cho bọn chúng một cơ hội để sống sót"

Lúc này một chiếc l*иg sắt lớn được đẩy ra giữa sân bên trong chứa một con hổ to tướng "Đây là một trong những con vật đáng thương bị chúng gài bẫy và sau đây là tiết mục thử thách sinh tồn, trong một nén nhang các ngươi phải chạy thoát khỏi sự săn lùng của nó" nói sơ qua về đấu trường nó có dạng hình tròn sức chứa gần năm mươi ngàn người, sân đấu được thiết kế như một khu rừng thu nhỏ là nơi thường xuyên được tổ chức các trận đấu thực mua vui cho giới quý tộc

L*иg vừa được kéo lên đám binh sĩ liền vội vã rút vào trong khóa chặt hết tất cả cánh cửa lại nhầm không để người hay thú thoát khỏi đấu trường. Con mãnh thú giương nanh múa vuốt hạ thấp hai chi trước chuẩn bị tư thế lấy đà tấn công, nó ve vẩy chiếc đuôi to dài như khúc côn quật đành đạch lên mặt đất khói bụi tung bay mù mịt, nó vận hết sức rồi búng người lên giữa không trung đáp xuống nhẹ nhàng trước mặt đám thanh niên

Nhìn hàm răng lỉa chỉa nhọn hoắt nhễ nhại nước dãi kia bọn họ mặt cắt không còn giọt máu hét toáng lên mù quáng bỏ chạy, cuộc đi săn vừa bắt đầu đã có một kẻ xấu số nằm dưới chân hổ và cảnh tượng man rợ sau đó làm vô số người yếu tim không dám mở mắt xem tiếp riêng một vài kẻ khác người lại cảm thấy khoái chí hú hét khi xem thứ máu me bệnh hoạn

Đứng trên tường thành hoàng cung nam nhân mặc long bào chuyên chú quan sát diễn biến bên dưới đấu trường, dù đã ngoài tứ tuần nhưng phong độ và ngũ quan anh tuấn tiêu sái thêm một vài nếp nhăn từng trãi trong quá khứ chẳng hề phai nhòa, y chính là Sa Diện Vương đệ cửu của vương triều Lục Quốc, Sa Diện Vương chấp hai tay sau lưng híp nửa tròng mắt nhìn con mình hành động như kẻ sát nhân máu lạnh nhưng chẳng hề cảm thấy kinh sợ ngược lại rất hài lòng

Hắn cười khỉnh hỏi người đằng sau "Quốc sư theo khanh giữa Tư Dẫn và Thành Kiệt ai máu lạnh nhẫn tâm hơn?"

Quốc sư là một lão già khọm râu tóc đã bạc phơ, lão vuốt chòm râu dài của mình tay kia phe phẩy chiếc quạt lông thành thật trả lời "Xét về mặt tàn bạo thì cả hai đều có nhưng xét về mặt thể hiện cái tàn bạo đó như thế nào thì Tư Dẫn điện hạ hơn hẳn một bậc, ngài ấy tàn bạo nhưng chẳng hề biểu lộ cảm xúc khiến đối phương không biết ngài đang suy tính gì còn thái tử quá cố lại thể hiện sự tàn bạo của mình quá rõ ràng nên dễ dàng phán đoán"

Sa Diện Vương gật đầu đồng tình "Với đất nước theo chế độ quân chủ độc tài như Lục Quốc thì trẫm cần người kế vị phải mang dã tâm lớn biết dùng sức mạnh để cai trị và đưa dân chúng vào khuôn phép không được khoan nhượng hay mềm lòng, Tư Dẫn rất thích hợp làm hoàng đế chỉ tiếc nàng là nữ nhân, sau khi Thành Kiệt mất không ngờ ta lại phải chọn một tên yếu đuối hèn nhát suốt ngày mơ mộng cuộc sống bình yên làm thái tử" dứt lời hắn ngậm ngùi phất tay áo quay vào trong

Vừa bước ra khỏi đấu trường Tư Dẫn ngoài dự đoán gặp thị tì thân cận bên cạnh Nguyệt phi nương nương cũng tức mẫu thân nàng đang chờ ngoài cửa, nàng kia kính cẩn nói "Thưa điện hạ, nương nương muốn gặp ngài gấp". Theo thị tì đến Nguyệt Vi cung Tư Dẫn thoải mái tiến vào bên trong đại sảnh gặp ngay mẫu thân mặt mày âm trầm ngồi đó, nàng nghiêm trang thi lễ "Nhi thần thỉnh an mẫu phi"

Nguyệt phi nâng mâu hời hợt quét trang phục nàng đang mặc "Con lại mặc nam trang? Khi nào thì con mới hiểu vị trí của bản thân đây?"

"Nếu ngài gọi nhi thần đến đây chỉ để nói nhiêu đó thì nhi thần xin phép về tẩm cung, hôm nay nhi thần hơi mệt"

Nguyệt phi ngữ điệu lạnh buốt chất vấn "Sao con có thể nhẫn tâm đáng sợ như vậy? Chẳng lẽ nương chưa từng dạy con cách đối nhân xử thế hay sao, nương không muốn con trở thành phụ hoàng thứ hai vì cớ gì Tư Hải hiền lành bao nhiêu thì con trái ngược bấy nhiêu"

Tư Dẫn nhắm mắt thở dài "Đầu tiên nhi thần muốn xin lỗi mẫu phi vì không trở thành con ngoan trò giỏi như ngài mong muốn và lời thứ hai... nhi thần cảm thấy cực kỳ xấu hổ khi mang cùng dòng máu với một kẻ nhu nhược yếu kém như hoàng huynh Tư Hải, thanh danh hoàng tộc chúng ta đã bị nhi tử yêu quý của ngài làm vấy bẩn mất rồi, thật đáng tiếc nếu thái tử huynh còn sống thì đất nước này sẽ không phải lâm vào cảnh suy thoái trong tương lai"

"Con... con nói gì hả" Nguyệt phi thở hổn hển chìa ngón tay gầy guộc run rẩy bị lời đắng cay của Tư Dẫn đã kích không nhỏ "Sao con có thể lăng mạ huynh ruột của mình thậm tệ như thế?"

"Thưa mẫu phi, nhi thần chỉ đang nói sự thật thôi mà nếu ngày nghe không lọt thì nhi thần xin được phép rời đi" khi nói những lời này khóe miệng nàng nhếch lên lộ nét khinh bỉ cứ như thể người đứng trước mặt nàng đây chẳng dính chút máu mủ gì. Tư Dẫn đi rồi Nguyệt phi rã rời tay chân ngồi phịch xuống ghế ôm mặt khóc nức nở

Thời điểm bước ra sân ngoài Tư Dẫn vô tình đυ.ng Tư Hải đang đi ngược vào, cả hai đứng đối diện nhau nhìn chằm chằm đối phương, nghe tiếng khóc thê lương của mẫu phi mình truyền ra Tư Hải thoáng bất đắc dĩ "Muội lại nói gì tổn thương mẫu phi hả?"

Tư Dẫn hoàn toàn ngó lơ hắn trực tiếp xem như không khí lách người đi qua, Tư Hải vương tay chặn nàng lại "Rốt cuộc sư Tát Mãn đã dạy gì cho muội? Muội đã thay đổi hoàn toàn kể từ ngày trở về sau một thời gian dài tầm sư học đạo"

"Thức tỉnh" Tư Dẫn thì thào cất tiếng

"Thức tỉnh?"

Tư Hải khó hiểu chợt Tư Dẫn cúi đầu cười khúc khích giống như đang chế giễu sự ngu dốt của hoàng huynh mình, nàng ngẩng đầu song nhãn màu bạc lóe lên một tia hung hiểm dị thường "Thức tỉnh con quỷ thực sự bên trong con người ta để giải thoát thế gian nhàm chán này".