Đệ nhị thập tứ chương: Thật ra Vương Cường cũng có tặng quà, nhưng bị nàng giấu đi mất rồi ha ha ha!
Những ngày có đối thủ cạnh tranh luôn trôi qua rất nhanh, khi phúc hắc gặp M, sự tình luôn trở nên vô cùng vi diệu.
Như là sau khi tan học, chúng ta có thể thấy được hình ảnh như vầy.
Chờ mong: "Nhậm Yên Vũ, khi nào tỷ tỷ đến đón ngươi vậy?"
Khó chịu: "Là tỷ tỷ của ta không phải của ngươi!"
Vô tội: "Mẹ nói ai lớn hơn chúng ta đều có thể gọi là tỷ tỷ."
Mắt trợn trắng: "Nhưng mà ta không muốn ngươi gọi tỷ tỷ của ta là tỷ tỷ." Gần đây tiến bộ thật nha, cũng nói được mấy câu lẹo lưỡi như vậy rồi~
Ủy khuất: "Tiểu Vũ, khi nào tỷ tỷ của ngươi mới đến đón ngươi?"
Xa cách: "Tỷ tỷ của ta phải muộn chút nữa mới đến, ngươi về trước đi."
"Nhưng mà ta muốn cùng ngươi đợi tỷ tỷ đến."
"Nhưng mà ta không muốn cùng ngươi đợi tỷ tỷ đến."
Phiền não của Nhậm Yên Vũ luôn luôn đến sớm hơn so với người khác một chút, có thể nói, những ngày có tên M này không là ngày bình thường nữa.
Quả nhiên không phải là những ngày người bình thường có thể chấp nhận a! Nhậm Yên Vũ đã học được rất nhiều câu chửi bậy, đương nhiên nàng chỉ có thể thầm mắng mắng trong lòng.
Phải có một biện pháp để giải quyết, không thôi thật sự chịu không nổi.
Vì vậy không muốn lựa chọn tự diệt vong trong im lặng Nhậm Yên Vũ quyết định phải tự bùng nổ trong im lặng. Cho nên khi Vương Cường quấn quít lấy nàng hỏi Nhậm Bình Sinh thích con trai như thế nào, tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ của chúng ta rất nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ của ta thích con nít hay khóc."
"Xạo!" Đương nhiên tiểu bằng hữu Vương Cường không phải kẻ ngốc, đương nhiên không tin rồi, "Lần trước ta khóc, tỷ tỷ giận lắm."
"Là tỷ tỷ của ta."
"Được rồi, tỷ tỷ của ngươi giận lắm."
"Đó là bởi vì phương pháp khóc của ngươi không đúng."
"?"
"Tỷ tỷ của ta thích oa oa khóc lớn, không thích rấm rứt khóc, khi ta còn bé lúc nào cũng oa oa khóc lớn, mỗi lần ta khóc tỷ tỷ của ta đều rất vui, cái gì cũng nghe theo ta." Được rồi, có kẻ mở to mắt ra nói dối kìa mau đến xem nha!
"Thật hả?"
Nhậm Yên Vũ chớp chớp mắt to, rất đáng yêu nói: "Đương nhiên là thật rồi, cái này ngươi cũng không hiểu sao."
Vì vậy Vương Cường thật sự gào khóc ngay trước mặt Nhậm Bình Sinh. Sau khi khóc lớn có hậu quả gì? Đương nhiên là rất thê thảm rồi. Cho nên tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta toàn thắng hả?
Nô, nô, nếu như dùng tư duy người bình thường đi định nghĩa một kẻ M, căn bản đã là sai lầm rồi cưng.
Ngày hôm đó Vương Cường vẻ mặt sùng bái xuất hiện trước mặt Nhậm Yên Vũ.
"Tiểu Vũ, lúc tỷ tỷ tức giận thật là lợi hại nha~ " Nhưng mà đối tượng bị tức giận không phải là ngươi sao?
Chân mày Nhậm Yên Vũ giật giật, "Cho nên tỷ tỷ của ta không thích ngươi, hơn nữa nàng cũng rất thô bạo, ngươi nhanh bỏ cuộc đi."
"Nhưng mà tỷ tỷ thật lợi hại, ta rất thích tỷ tỷ nha." Nếu như hiện tại đồng chí Vương Cường biết cái gì gọi là cảm giác an toàn, thì hắn sẽ không nói với Nhậm Yên Vũ: "Tỷ tỷ thật là lợi hại a, ta cảm thấy rất có cảm giác an toàn a, ta rất thích tỷ tỷ nha." Cho nên ngài muốn tìm một 'đờn ông' đó hả?
Nhậm Yên Vũ chịu không nổi, "Có lợi hại đi nữa cũng không phải tỷ tỷ của ngươi, ngươi chết tâm đi! Ta ghét nhất là ngươi!"
Đoạn đối thoại này. . . Nhậm Yên Vũ thật tình chịu không nổi, cho nên mới nói con trai là thứ đáng ghét nhất!
Nhậm Yên Vũ hối hận a hối hận! Lúc trước rốt cuộc mình mù con mắt nào, vậy mà lại thu Vương Cường làm thuộc hạ! Lão sư, sau này người ta không bao giờ nghe lời ngài nữa!
Tuy trên cơ bản Nhậm Yên Vũ đề phòng Vương Cường như đề phòng bốn loài gây hại*, nghĩ đủ mọi loại cách, nhưng rất rõ ràng đối phương cũng ương ngạnh như bốn loài gây hại. Coi như Nhậm Yên Vũ đã cự tuyệt Vương Cường ra vào Nhậm gia, thế nhưng cái người ta có chính là kiên trì, mỗi ngày đều có thể ở lại nhà trẻ chờ Nhậm Bình Sinh, dù sao Nhậm Bình Sinh luôn phải đến đón Nhậm Yên Vũ về nhà.
*Gián là 1 ví dụ… mà Vương Cường còn tên Tiểu Cường
Cho nên mỗi ngày tan học tiểu bằng hữu ở lại nhà trẻ từ một mình Nhậm Yên Vũ biến thành Nhậm Yên Vũ và Vương Cường. . . cộng thêm phụ huynh của Vương Cường.
Lão sư cảm thấy rất là hãm hại! Tan học ngươi không về nhà ở lại nhà trẻ mở đại hội a?! Chúng ta rất bận rộn có được hay không?!
Những ngày có một tên M luôn luôn trôi qua rất nhanh, trong lúc Nhậm Yên Vũ vô số lần ngăn cản Vương Cường gặp mặt Nhậm Bình Sinh và vô số lần Vương Cường cố gắng phá tan cản trở của Nhậm Yên Vũ thành công gặp mặt Nhậm Bình Sinh, thời gian trôi qua nhanh chóng nha nhanh chóng. Trong lúc chiều cao của Nhậm Yên Vũ và Nhậm Bình Sinh thành công cao lên vài centimet, nghỉ hè đến~ nghỉ hè đến a~ rồi lại đi.
Mắt thấy những ngày tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ gây tai họa cho nhà trẻ rốt cuộc cũng sắp kết thúc rồi, giữa tiếng khóc tê tâm liệt phế của các tiểu bằng hữu mới nhập học, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta đã là đại ca đại tỷ của lớp lá rồi.
Nhậm Bình Sinh lên năm 3. Sau khi lên năm 3, bài tập của Nhậm Bình Sinh rõ ràng nhiều lên, tình cảnh như vậy khiến cơ hội Nhậm Yên Vũ và Nhậm Bình Sinh ở bên nhau ít đi rất nhiều. Đây thật sự là chuyện làm người khác cảm thấy đau buồn, cũng may Vương Cường lúc nào cũng khi thua khi thắng, khi thắng khi thua mà kiên trì, cho nên mỗi ngày của Nhậm Yên Vũ cũng không có buồn chán lắm. Đương nhiên, Vương Cường M mạnh mẽ như vậy không chỉ là một người bạn đem ra gϊếŧ thời gian tốt, mà còn là đối thủ tốt không ngừng tăng trí lực, tăng sức chiến đấu, tăng chỉ số tà ác, tăng chỉ số phát rồ tăng chỉ số vân vân. Những ngày có Vương Cường, chỉ số trên các phương diện của tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ cũng thẳng tắp tăng lên.
Cho đến sinh nhật 9 tuổi của Nhậm Bình Sinh, chỉ số tâm tư tinh tế của tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ đã cao đến làm người khác căm phẫn a căm phẫn.
Sinh nhật năm nay, ngoại trừ ở một bên hai mắt lóe sáng chờ tỷ tỷ thôi tắt nến ăn bánh kem ra, Nhậm Yên Vũ còn biết tặng quà cho tỷ tỷ nữa. Trẻ con đúng là trưởng thành nhanh a.
Trong tay Nhậm Bình Sinh cầm một hộp kẹo, hỏi Nhậm Yên Vũ: "Đây là quà của Tiểu Vũ tặng ta?"
"Phải a phải a." Nhậm Yên Vũ rất đắc ý, tiểu quỷ còn chưa có được một đồng tiền tiêu vặt nào trong đời, cho nên đương nhiên không có tiền mua quà rồi, Nhậm Yên Vũ tốn rất nhiều thời gian, tốn rất nhiều sức lực, mới tiết kiệm phần kẹo mỗi ngày của mình, bỏ vào chiếc hộp lớn này, cho nên mới nói, tuy trong hộp đủ các loại kẹo, nhưng mỗi viên kẹo đều tràn đầy tình yêu nha.
"Lão sư có nói, tấm lòng mới là quan trọng nhất." Tiểu mỹ nữ cầm lấy bức tranh của mình, giống như muốn tranh công đưa cho Nhậm Bình Sinh.
Nhậm Bình Sinh mở bức tranh ra nhìn, bên trong vẽ hai đứa bé, mặc quần áo bình thường nàng và Nhậm Yên Vũ hay mặc. Trẻ con rất khó cảm thấy xúc động, cảm xúc cao cấp a, thế nhưng Nhậm Bình Sinh nhìn Nhậm Yên Vũ ở trước mặt mình, quả thật có một loại cảm xúc gọi là xúc động. Sinh nhật của nàng luôn rất hãm hại, luôn bị người khác quên đi, mẹ lại luôn vắng nhà, nhưng hiện tại Nhậm Bình Sinh ngẫm lại, từ năm 5 tuổi ấy, sau khi mẹ đưa món quà này về cho nàng, sinh nhật của nàng và cả cuộc sống của nàng đều trở nên đặc sắc hơn.
Tuy lúc nào cũng ầm ầm ĩ ĩ, nhưng thật sự đã đặc sắc hơn, bởi vì có Nhậm Yên Vũ xuất hiện, sinh nhật của nàng không còn một mình nữa, giao thừa của nàng cũng không còn một mình nữa, mỗi ngày nàng không còn một mình đến trường một mình tan học, cuối tuần của nàng cũng không còn một mình vẽ vời, đọc sách nữa. Mỗi buổi sáng nàng không cần một mình ăn điểm tâm, mỗi buổi chiều nàng không cần một mình xem TV, ăn cơm tối rồi đi ngủ nữa.
Khi trời mưa nàng có thể dỗ dành tiểu quỷ này, khi sáng sớm thức dậy nàng cũng có thể nhìn thấy bên cạnh mình có người.
Tuy Nhậm Bình Sinh luôn là tiểu quỷ bản lĩnh nguội lạnh cường đại, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương chưa đầy 10 tuổi, nàng cũng hy vọng bên cạnh mình có người thân làm bạn, nàng cũng hy vọng khi mình ăn cơm có người nói chuyện phiếm cùng, đương nhiên cũng hy vọng mỗi ngày trước khi đi ngủ có thể nhìn thấy có người thân bên cạnh mình, mở mắt ra cũng có thể nhìn thấy người thân bên cạnh mình, tuy nàng chưa bao giờ nói ra, nhưng đâu có nghĩa cho đến bây giờ nàng chưa từng lưu ý.
Nàng lưu ý, chỉ là tính cách của nàng khiến nàng cho đến bây giờ vẫn ngại bày tỏ ra ngoài.
Được rồi, muội muội này xuất hiện rất là hãm hại nhau, trong cuộc sống cũng luôn gây phiền phức, thế nhưng, Nhậm Bình Sinh nghĩ, nếu như không có muội muội, tuổi thơ của nàng mới thật sự không có bất cứ ý nghĩa gì đúng không?
Cho nên mới nói, cho dù không có bất cứ biểu hiện gì, nhưng nàng vẫn yêu nàng, bởi vì luôn ở bên cạnh nàng, dường như chỉ có nàng.
"Cám ơn Tiểu Vũ." Những viên kẹo này, là mỗi ngày một viên để giành được, mà sinh nhật của Nhậm Bình Sinh vẫn giống như từ trước đến giờ, không ai mừng, cũng không ai tặng quà, so với con nhà người ta, nàng thật sự rất đáng thương, thế nhưng viên kẹo nàng nắm trong tay, nàng cảm thấy đây là món quà tốt nhất nàng nhận được, có lẽ trong tương lai sinh nhật của nàng sẽ có rất nhiều người đến dự, có lẽ trong tương lai sinh nhật của nàng cũng sẽ có rất nhiều quà, thế nhưng trong tất cả những món quà đó, có thể khiến nàng nhớ rõ, mãi mãi cũng chỉ là một hộp kẹo này.
Có lẽ. . . còn có những thứ khác. . . Nhậm Bình Sinh nhìn Nhậm Yên Vũ, cúi đầu hôn lên gương mặt nàng. Nàng hôn rất nhẹ, nụ hôn này dường như giống như tất cả những nụ hôn trước đây, nhưng dường như lại không giống, Nhậm Yên Vũ vui vẻ nhắm mắt lại, cảm thụ nụ hôn của tỷ tỷ, nàng cảm thấy, nụ hôn lần này của tỷ tỷ, so với trước đây thì càng thân thiết hơn, thật dễ chịu, ngọt ngào, mềm mại. Nhậm Yên Vũ cảm thấy lòng mình ngứa ngứa, rất dễ chịu, lại có chút chút thương yêu, thế nhưng nàng thật sự thích cảm giác này, nếu như có thể, nàng hy vọng cảm giác ấy sẽ mãi mãi đọng lại trong lòng nàng.
Kỳ thực, nàng cũng có một món quà rất quan trọng, không phải sao? Vì món quà này, nàng có thể trả giá bằng tất cả.
Lễ tình nhân năm nay, dường như Nhậm gia có dư ra một vài bong bóng màu phấn hồng. Bảo mẫu cảm thấy. . . tại sao bầu không khí bên trong có chút ngọt ngào.
Quản gia cảm thấy. . .
Tiểu thư, nhị tiểu thư, yêu sớm thật sự không tốt.
Đương nhiên Nhậm Yên Vũ cũng có một bí mật! Chính là thật ra Vương Cường cũng có tặng quà, thế nhưng bị nàng giấu đi mất rồi ha ha ha! Sinh nhật của tỷ tỷ cũng là của nàng! Không cần quỷ thích khóc xuất hiện đâu! Hừ!
——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mấy cưng~ chương kế tiếp Nhậm Yên Vũ lên tiểu học rồi, rốt cuộc lại có thể "ở chung" với tỷ tỷ rồi. Nội ngưu đầy mặt. Nhà trẻ rốt cuộc cũng có thể kết thúc, khổ cực cho các vị rồi~
Nội dung trên tiểu học không có nhiều như nhà trẻ, có lẽ rất nhanh sẽ chạy đến trung học, quá trình trưởng thành của trẻ con luôn luôn gian khổ nha~ đưa ánh mắt ra nhìn bầu trời xa xăm.