Đệ nhị thập ngũ chương: Trẻ con ham ngủ sẽ bị vứt bỏ nha~
Quản gia giống như một đóa Bạch Liên đứng trong sân, vô cùng cảm khái.
Xuân đi hạ đến, hạ đi đông đến.
Thời gian một năm trôi qua thật nhanh a. Chớp mắt một cái, nhị tiểu thư đến ngôi nhà này cũng đã 4 năm rồi. Nhị tiểu thư cũng sắp tốt nghiệp rồi~ thời gian hạnh phúc ở nhà trẻ cũng sắp phải kết thúc~ quản gia giống như hoa Bạch Liên, ưu thương giống như hoa Bạch Liên.
Đến gần ngày quốc tế thiếu nhi, thời kì Nhậm Yên Vũ ở nhà trẻ cũng sắp đến lúc kết thúc. Nhậm Yên Vũ kế thừa sự toàn năng của tỷ tỷ, ngày quốc tế thiếu nhi năm nay đương nhiên cũng thi triển quyền cước, không chỉ hát, khiêu vũ, còn đánh đàn piano, tổng cộng có ba tiết mục a, vì thế mỗi ngày ở nhà Nhậm Yên Vũ đều vô cùng siêng năng. Tiểu mỹ nữ một lòng muốn mình hảo hảo biểu diễn một phen trong ngày quốc tế thiếu nhi, để tỷ tỷ khen mình rất rất giỏi. Ôm suy nghĩ đó trong đầu, Nhậm Yên Vũ dốc sức lực trước nay chưa từng có.
Đáng tiếc tiểu mỹ nữ nỗ lực nửa tháng, một ngày trước tháng 6 mới đột nhiên hiểu ra!
Tỷ tỷ cũng có ngày quốc tế thiếu nhi! Ở trong trường tỷ tỷ học cũng có rất nhiều tiết mục biểu diễn. Cho nên. . .
Tỷ tỷ không thể tham gia ngày quốc tế thiếu nhi của mình! Dù mình có cố gắng biểu diễn tỷ tỷ cũng không nhìn thấy a a a a a!
Oh no!
Nhậm Yên Vũ tuyệt vọng.
Nhậm Yên Vũ bị đả kích.
Nhậm Yên Vũ chưa gượng dậy nổi.
Không muốn không muốn không muốn không muốn a!
Nếu là như thế, mấy ngày nay nàng làm cái gì vậy!
"Nhị tiểu thư, người đừng như vậy, đến lúc đó quản gia và a di sẽ đến xem người biểu diễn." Trên đường đến trường, quản gia nhìn Nhậm Yên Vũ chưa gượng dậy nổi, liên tục cố gắng trấn an.
Đáng tiếc Nhậm Yên Vũ thụ thương quá nặng, hoàn toàn không có phản ứng.
Quản gia thở dài, tiếp tục nói: "Nhị tiểu thư à, đừng buồn, không phải tiểu thư không muốn đi xem người biểu diễn, hôm nay tiểu thư cũng phải lên sân khấu biểu diễn, không có cách nào mà."
Nhậm Yên Vũ rất khó chịu: "Vậy bảo tỷ tỷ đừng biểu diễn là được rồi, đến xem ta biểu diễn là đủ rồi mà."
"Nhị tiểu thư." Tuy Nhậm Yên Vũ không ngoan giống như Nhậm Bình Sinh, nhưng bình thường cũng không có đòi hỏi gì thất thường, lần này lại nói như vậy, có lẽ thật sự đặc biệt hy vọng Nhậm Bình Sinh có thể đến xem nàng biểu diễn, dù sao lần biểu diễn này, Nhậm Yên Vũ đã cố gắng nỗ lực hơn nửa tháng, quản gia cũng biết nàng khó chịu. Thế nhưng Nhậm Bình Sinh vì lần biểu diễn này, cũng cố gắng một thời gian rất dài, bảo Nhậm Bình Sinh đừng diễn cũng là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Nhậm Yên Vũ nhìn ra ngoài xe, biểu tình trên mặt rất không tốt. Nhưng mà tuy sắc mặt vô cùng không tốt, nàng vẫn ráng chịu đựng nỗi khó chịu, nói: "Ta biết tỷ tỷ cũng cố gắng rất lâu, cho nên có lẽ để tỷ tỷ tham gia biểu diễn là được rồi, tỷ tỷ cũng cần ngày quốc tế thiếu nhi của mình." Nàng nhìn ra ngoài, dừng một chút mới tiếp tục nói: "Nhưng mà Tiểu Vũ cũng muốn tỷ tỷ đến nhà trẻ." Chung quy nàng vẫn còn là một đứa trẻ, tuy có thể thuyết phục bản thân đừng tùy hứng, nhưng trong lòng vẫn hy vọng, hy vọng đem mặt tốt nhất của mình cho người mình thích nhất xem. Thật ra, không chỉ trẻ con, mà là chuyện mỗi người đều hy vọng.
Đáng tiếc, dù có hy vọng đi nữa, cũng không thể vì hy vọng của mình, đi phá hỏng ngày quốc tế thiếu nhi của tỷ tỷ.
Hôm đó tâm tình Nhậm Yên Vũ vẫn không tốt, nàng có tổng cộng ba tiết mục, đầu tiên là hợp xướng với toàn bộ tiểu bằng hữu trong lớp, tiết mục này được xếp đầu tiên, cho nên rất sớm đã biểu diễn xong. Ngoài ra còn tiết mục vũ đạo dân tộc và đàn dương cầm. Bởi vì trong nhà trẻ có rất ít tiểu bằng hữu chơi đàn tốt như Nhậm Yên Vũ, cho nên đàn dương cầm được xem như tiết mục kết màn, xếp ở sau cùng. Vũ đạo dân tộc được xếp thứ hai.
Mấy đứa nhỏ biểu diễn đa phần đều không dài, cho nên không bao lâu thì đã đến phiên Nhậm Yên Vũ và ba tiểu bằng hữu khác ra múa.
Tuy biết Nhậm Bình Sinh sẽ không đến, nhưng trước lúc lên sân khấu Nhậm Yên Vũ vẫn theo bản năng nhìn xuống dưới đài tìm kiếm một chút.
"Nhị tiểu thư cố gắng lên." Ở dưới đài quản gia cổ vũ Nhậm Yên Vũ, bảo mẫu cầm lấy camera không ngừng chụp ảnh. Bốn người thuộc hạ Nhậm gia, hai người ở nhà trẻ, hai người ở tiểu học.
Nhậm Bình Sinh chưa có tới.
Ngẫm nghĩ cũng thấy tính cách Nhậm Bình Sinh chăm chú như vậy, tuyệt đối sẽ không vì đến nhà trẻ xem nàng biểu diễn mà không tham gia lễ quốc tế thiếu nhi ở trường mình.
Giữa tiếng hồ lô ti du dương, Nhậm Yên Vũ và ba tiểu bằng hữu khác cùng nhau nhảy điệu 《Tiểu khổng tước》. Khi nàng chậm rãi đứng dậy, bàn tay nhỏ bé bày ra tam đạo loan* chuẩn mực, trong dư quang nàng nhìn thấy Nhậm Bình Sinh .
*Dùng tay tạo hình giống như đầu 1 con chim ý – 三道弯
Nàng đứng ở cửa, trên người còn mặc trang phục múa màu đỏ, gương mặt vẫn còn lớp hóa trang, mang theo lấm tấm mồ hôi, đứng cạnh nàng là tài xế và đầu bếp, đang nhìn Nhậm Yên Vũ.
Nhậm Yên Vũ cho rằng mắt mình bị mờ rồi. Nhưng mà khi nàng xoay người nhìn ra cửa một lần nữa, nàng rõ ràng nhìn thấy Nhậm Bình Sinh, bàn tay đang cầm lấy camera, chụp ảnh cho nàng.
Tỷ tỷ thật sự đến xem mình biểu diễn?
Đột nhiên Nhậm Yên Vũ cảm thấy cả người mình đều ấm áp. Nàng thật sự không thể tin được, nhưng mà tỷ tỷ thật sự đến rồi. Nàng đến xem mình biểu diễn. Nhưng mà tại sao tỷ tỷ lại đến xem mình biểu diễn a? Không phải tỷ tỷ cũng phải tham gia biểu diễn sao?
Giữa tiếng nhạc Nhậm Yên Vũ không ngừng miên man suy nghĩ. Cũng may dù nàng suy nghĩ miên man, nhưng cơ thể vẫn cố gắng bày ra động tác càng chuẩn mực hơn, cũng không có xuất hiện chút sai lầm nào.
Khi tiếng nhạc ngừng lại, đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay, Nhậm Yên Vũ lập tức vọt đến bên người Nhậm Bình Sinh.
"Tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ." Nàng hô liên tiếp, nhào người đến trước ôm chằm lấy Nhậm Bình Sinh. Trong tay Nhậm Bình Sinh vẫn đang cầm camera, bị Nhậm Yên Vũ ôm lấy, có chút luống cuống.
"Tỷ tỷ đến xem Tiểu Vũ biểu diễn hả? Tại sao tỷ tỷ đến xem Tiểu Vũ biểu diễn a? Không phải tỷ tỷ cũng phải biểu diễn sao? Tỷ tỷ không tham gia hả?" Nhậm Yên Vũ ôm Nhậm Bình Sinh, dùng sức nhỏ cọ cọ lên người nàng, bùm bùm tuôn ra liên tiếp các câu hỏi.
Nhậm Bình Sinh ôm Nhậm Yên Vũ, rất bình tĩnh nói: "Ta biểu diễn xong rồi."
Nhậm Yên Vũ ngẩng đầu, "Ế?!"
"Ta biểu diễn đầu, cho nên thoáng cái liền xong, xong rồi nên đến đây xem ngươi." Trên mặt Nhậm Bình Sinh vẫn không có nhiều biểu tình, nàng nói rất đương nhiên, giống như đây vốn là việc nàng nên làm. Nàng nói như vậy xong, thì nói với Nhậm Yên Vũ: "Bốn tiết mục nữa thì đến phiên ngươi chơi đàn rồi. Lên trên kia nghỉ ngơi một chút trước đi."
Nhậm Yên Vũ bị Nhậm Bình Sinh kéo trở lại bên cạnh quản gia và bảo mẫu, hiếu kỳ hỏi: "Sao tỷ tỷ biết còn bốn tiết mục nữa là đến lượt Tiểu Vũ biểu diễn?"
Nhậm Bình Sinh không có trả lời, cũng do bảo mẫu bên cạnh cười đáp giùm: "Đương nhiên tiểu thư biết a, tiểu thư đã sớm xem thứ tự biểu diễn của nhị tiểu thư rồi. Còn vì gấp rút đến đây nên cố ý thay đổi thứ tự tiết mục của mình nữa."
Nhậm Yên Vũ bị Nhậm Bình Sinh nắm tay, nghe bảo mẫu nói vậy, chỉ cảm thấy bàn tay mình ấm áp trước nay chưa từng có.
Đây là tỷ tỷ của nàng, bình thường hay nổi giận, nhưng nàng biết tỷ tỷ luôn đối xử với mình tốt nhất.
Đây là tỷ tỷ của nàng, chưa bao giờ nói thương nàng, nhưng nàng biết tỷ tỷ vẫn đối xử với mình tốt nhất.
Đây là tỷ tỷ của nàng, luôn luôn hung dữ, nhưng nàng biết tỷ tỷ vẫn đối xử với mình tốt nhất.
Quả nhiên nàng vẫn yêu tỷ tỷ nhất!
Nhậm Yên Vũ ôm siết lấy Nhậm Bình Sinh, "Tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ. . . Tiểu Vũ yêu tỷ tỷ nhất, yêu tỷ tỷ nhất, yêu tỷ tỷ nhất. . ." Trên thế giới này đối xử nàng tốt nhất là tỷ tỷ, rất yêu tỷ tỷ.
Ngày quốc tế thiếu nhi này đây, vĩnh viễn chiếm được vị trí quan trọng nhất trong lòng Nhậm Yên Vũ.
Giữa tiết mục đàn dương cầm cuối cùng của mình, nàng cảm nhận được ánh mắt của tỷ tỷ, còn cảm nhận được sự rung động nho nhỏ của chính mình.
Sự rung động ấy giống như khúc nhạc nàng đang đàn, nhẹ nhàng bay cao, cùng với nàng đi vào tiểu học.
Khi Kim Quế một lần nữa tỏa hương, rốt cuộc Nhậm Yên Vũ cũng trở thành một tiểu bằng hữu năm nhất tiểu học.
"Tỷ tỷ, lên tiểu học rồi có thể trưởng thành chưa?"
"Lên tiểu học là có thể trưởng thành."
"Tiểu học có vui không?"
"So với nhà trẻ tiểu học vui hơn, thế nhưng cũng khổ cực hơn."
"Khổ cực nhiều thế nào?"
Đúng vậy? Khổ cực nhiều thế nào? Cho nên mới nói, thách thức đầu tiên mà tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ phải đối mặt chính là. . .
Dậy sớm!
Không sai, chính là dậy sớm.
Mặc dù có tác dụng của tấm gương tốt Nhậm Bình Sinh, thế nhưng rất hiển nhiên tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta không có nuôi được thói quen ngủ sớm dậy sớm. Thời gian ở nhà trẻ rất là tự do, tuy Nhậm Bình Sinh không cho phép Nhậm Yên Vũ đi muộn, thế nhưng bởi vì mỗi ngày Nhậm Bình Sinh đều phải đi học từ rất sớm, cho nên mỗi buổi sáng Nhậm Yên Vũ đều bị vây giữa trạng thái không người quản lý. Cái gì? Quản gia? Bảo mẫu?
Xin đừng nhìn tới người xấu quá cưng chiều lầm lỡ con trẻ!
Cho nên thời kì Nhậm Yên Vũ học nhà trẻ chính là tình trạng mỗi ngày đến muộn, tuyệt đối không bao giờ đến trường vào 8 giờ sáng. Đây cũng tạo thành thói rồi, cái loại sáng sớm 7 giờ đi học này Nhậm Yên Vũ không cách nào thích ứng a, hãm hại nhau!
Cuối cùng cũng được đi học cùng tỷ tỷ, cuộc sống cùng nhau rời giường là hạnh phúc, thế nhưng Nhậm Yên Vũ dùng thực tế chứng minh cho chúng ta biết, cuộc sống mỗi ngày hạnh phúc cũng có cái giá nhất định.
Cho nên mới nói, buổi sáng trở thành giai đoạn khó khăn quan trọng nhất Nhậm Yên Vũ cần phải khắc phục.
"Tiểu Vũ, thức dậy." Đây là tiếng của Nhậm Bình Sinh.
"Ừm. . ." Người trên giường không hề động đậy, trong miệng lại đáp lời vô cùng tốt, thế nhưng hoàn toàn không có ý định muốn rời giường.
"Nếu không rời giường ta phải đi học trước, không đợi ngươi đâu." Đây là tiếng Nhậm Bình Sinh có chút tức giận.
"Tỷ tỷ. . . ngươi đi ăn cơm trước, Tiểu Vũ rất nhanh sẽ dậy." Giọng nói nghe rất tỉnh táo a, không khác gì những lúc bình thường. Chỉ là khi tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh đã sắp ăn xong bữa sáng của mình, tiểu mỹ nữ nói rất nhanh sẽ dậy vẫn chưa đi xuống.
Nhậm Bình Sinh cau mày, nhìn gian phòng của mình và Nhậm Yên Vũ, nói với quản gia: "Quản gia, Tiểu Vũ vẫn chưa rời giường à?"
Quản gia giống như hoa Bạch Liên đột nhiên đổ mồ hôi, "À à, nhất định nhị tiểu thư đang đánh răng rửa mặt, ta lập tức gọi nàng xuống."
Hai hàng chân mày Nhậm Bình Sinh nhíu chặt, gật đầu nói: "Bảo Tiểu Vũ nhanh lên, lập tức đi ngay."
"Vâng vâng vâng vâng." Quản gia liên thanh đáp, vội vã đi lên phòng của Nhậm Yên Vũ.
"Ai ui nhị tiểu thư của ta tổ tông của ta a! Sao người vẫn ngủ?! Bị tiểu thư biết là thảm rồi! Nhanh thức đi nhị tiểu thư."
"Ừ. . . tỷ tỷ ăn cơm trước, ăn rồi Tiểu Vũ sẽ dậy ngay."
"Còn ăn uống gì nữa, tiểu thư sắp đi rồi."
"Ừm. . . tỷ tỷ mang giày trước, mang giày xong Tiểu Vũ sẽ dậy ngay." Tiểu mỹ nữ trên giường vẫn còn đang giả đò, kỳ thực nói nhiều như vậy thì đã dậy từ sớm rồi chứ? Nếu dậy rồi thì nhanh rời giường đi, dây dưa vậy hoài nửa điểm ý tứ cũng không có.
"Đợi tiểu thư mang giày xong thì không kịp rồi!" Hoàng đế không vội thái giám gấp, tuy quản gia không muốn đảm nhiệm chức vị thái giám này, thế nhưng hiện tại thật sự là thời khắc khẩn cấp bất chấp tất cả rồi, vì vậy thái giám quản gia gấp muốn chết tiến đến kéo chăn Nhậm Yên Vũ.
Ây zui tiểu thư của ta à, qυầи иᏂỏ của nhị tiểu thư cũng lộ ra rồi, may là không có tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngủ a! Vì tránh không bị nổi mụt lẹo, quản gia lập tức nhắm hai mắt quát: "Nhị tiểu thư, nếu người không rời giường nhất định tiểu thư sẽ để mông người nở bông!"
"Tỷ tỷ sẽ không làm vậy với ta đâu!" Nhậm Yên Vũ chu mông ở trên giường xấu lắm.
"Tỷ tỷ sẽ làm vậy với ngươi, hơn nữa không chỉ mông nở bông, ta nghĩ đầu người cũng nở luôn!" Ngoài cửa phút chốc truyền đến giọng nói lạnh lùng của Nhậm Bình Sinh.
Quản gia nhắm hai mắt lập tức sợ đến dựng cả lông tơ. Đôi mắt vốn đã gắt gao nhắm chặt giờ càng thêm gắt gao. Hắn không dám nhìn tiểu thư a làm sao bây giờ, sắc mặt hiện tại của nàng chắc chắn vô cùng khó coi! ~~~~(>_