Cực độ im lặng, một đám Thiên Tôn sớm đã mồ hôi đầy đầu, đến tu vi hiện tại còn có mấy điều làm bọn chúng sợ hãi, ngoài cái chết ra. Nhìn đồng bạn bị chết tức tưởi, đơn giản không có lực hoàn thủ, trong tâm can một đám người ở đây đều run sợ, ánh nhìn đối với Dạ Khinh Ưu thay đổi hoàn toàn trái ngược.
Ngay cả Mễ Thành mặt ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng cũng đang vô cùng rung động, ngoài mặt vẫn nén ra nói.
" Ngươi rốt cuộc là ai? "
" Sao vậy, các ngươi chả phải muốn đến cướp đồ của ta sao… "
Dạ Khinh Ưu cười nhếch mép, híp mắt nhìn một đường, Mễ Thành run lên, thân thể cứng đờ, trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến chữ chạy, nhưng như vậy quá mất mặt, lão vẫn nén bình tĩnh nói.
" Ngươi dám chống lại uy quyền của Thánh Địa… "
" Muốn đem Thánh Địa ra dọa ta sao? Vô dụng… "
Dạ Khinh Ưu không hề sợ hãi Thánh Địa chút nào, hắn vươn tay, một bàn tay đen luồn ra to lớn túm lấy cổ Mễ Thành, lão một chút phản ứng cũng không kịp làm ra, bị khóa chặt trong thế giới của Dạ Khinh Ưu, bản thân cảm tưởng như sâu bọ trong trời đất, tùy thời để cho Dạ Khinh Ưu dẫm đạp. Mễ Thành lúc này hiểu bản thân nên làm gì, vùng vẫy kêu lên.
" Khoan đã, chẳng lẽ ngươi định tuyên chiến với Thánh Địa… "
" Ta không quan tâm. "
Dạ Khinh Ưu mở to mắt lạnh, một tiếng bụp vang lên, Chí Tôn cường giả như một trái cà chua bị bóp nát, linh hồn cũng bị vẫn diệt. Nhẹ nhàng triệt tử một Chí Tôn, làm những người còn lại lâm vào tuyệt vọng, từ khi nào bọn chúng ngu ngốc như vậy, khi không lại kéo nhau đi tìm chết. Dù hối hận bây giờ cũng đã muộn, hiện tại ưu tiên hàng đầu là tìm cách thoát thân.
" Khoan đã, công tử… Ta trả lại cho ngài "Bát Lung Linh Diện". Tha mạng… "
Chương Liệt móc ra thần khí "Bát Lung Linh Diện" chìa ra trước mắt Dạ Khinh Ưu, gã chỉ mong giữ cái mạng quèn này là tốt rồi, còn về phần chống đối sao. Đùa, nhìn đối phương nhẹ nhàng bóp chết Mễ Thành, ngốc hay sao mà chống lại.
Dạ Khinh Ưu tùy tiện thu lại "Bát Lung Linh Diện", ánh mắt quét ra phía sau, Chương Liệt như hiểu ý, vậy mà tụ ra ba đoạn thương kích sau lưng, lôi mộc hỏa tam hệ đồng loạt triển khai, quay sang tự gϊếŧ đồng bạn.
Đứng trong gió nhìn trò vui, Dạ Khinh Ưu thản nhiên nhìn, quả nhiên là Chí Tôn, cách biệt với Thiên Tôn đủ lớn, cũng không mất quá nhiều thời gian giải quyết sáu Thiên Tôn.
Chương Liệt thân thể tràn đầy máu me quay trở lại, nở nụ cười nịnh nọt nhìn Dạ Khinh Ưu, xoa xoa tay.
" Công tử xem, ta đã bịt miệng hết bọn họ rồi… "
" Ngươi nghĩ làm như vậy thì ta sẽ tha cho ngươi? "
Dạ Khinh Ưu thái độ lạnh nhạt nhìn không ra nóng lạnh, khiến Chương Liệt không biết đường nào mà lần, không dám coi thường, khẽ cúi đầu.
" Không có, công tử ngạo khí chí cường ta nào dám tranh… Chỉ là ta tình nguyện góp chút sức cho công tử. Chỉ mong được làm trâu làm ngựa cho ngài… "
" Đã đạt được "Thần khí" còn tham lam mưu đồ cướp đoạt đồ của ta… Ngươi nói đúng, ta không hề có ý tha cho ngươi. "
Dạ Khinh Ưu lạnh lẽo nhìn, quay lưng đi, Chương Liệt đã bị hàng trăm gai nhọn từ trong người đâm xuyên thân thể, đau đớn khôn cùng. Trước nhận thức cuối cùng của gã, chỉ cảm thấy ân hận, đột nhiên vì tham báu bảo vật mà dẫn đến kết cục như vậy.
Đạt được trong tay Thổ Ấn, còn có Cấm Thư, tâm trạng Dạ Khinh Ưu rất tốt. Vũ Hồ vì biết được Vũ Điệp đã trở thành nữ nhân của Dạ Khinh Ưu, còn muốn ở lại bên cạnh hắn, cũng cáo từ mà rời đi.
Chỉ riêng Lục Kiều Vân vẫn tâm trạng bất ổn, hình như không còn động lực tiếp tục tồn tại. Dù cho Linh Lung có khuyên bảo, nàng vẫn bất động thanh sắc, lạnh nhạt đáp lời.
Linh Lung liền chạy qua kéo tay Dạ Khinh Ưu, nũng nịu nói.
" Đại ca ca, Lục tỷ hiện tại như vậy. Phải làm sao đây… "
" Mặc kệ nàng. "
Dạ Khinh Ưu thản nhiên đáp, lại cùng Liễu Vân Nguyệt tam nữ dạo phố, Linh Lung im lặng, thở dài, nhìn Lục Kiều Vân nảy sinh lòng cảm thông. Tưởng tượng bản thân đang sống như một người thường, lại đột ngột biết mình chỉ là một gốc dược thảo, tác dụng chỉ là đem đi luyện chế đan dược thì có bao nhiêu đả kích.
Đã thế Lục gia mà Lục Kiều Vân dùng hết tâm sức để phục vụ, lại chính là kẻ gieo trồng đem gieo "Huyết Diệp Cổ Tằm" vào trong cơ thể nàng. Trước đó còn gieo "Quỷ Mạt Ấu Hoa" vào người của nàng, điều khiển như con rối. Từng chút cảm xúc dành cho Lục gia đã tan thành bọt biển.
" Tu đạo cũng chính là tu tâm. Chỉ một chuyện cỏn con như vậy cũng để ý, đừng nói về sau này… Ngươi cần quan tâm mình có là người hay không, dù là Mộc Tinh cũng có thể tu thành người, mà đã là người cũng chưa chắc là người. "
Nhìn tâm trạng Lục Kiều Vân mãi sầu não như vậy, Dạ Khinh Ưu không vui, hắn chỉ nói vài câu, còn nàng hiểu hay không thì hắn cũng không quan tâm. Lục Kiều Vân im lặng một lúc, ngẩng cao mặt nhìn hắn, mỉm cười, gật đầu coi như cảm tạ.
Dạ Khinh Ưu cũng không nói nữa, dạo quanh U Lâm Đại Lục được một lúc, hắn quay về phòng muốn luyện hóa "Thổ Ấn" trong người. Dù đạt đến Tố Đạo, nhưng cảm giác vẫn chưa vững chãi, nếu có thể tiêu hóa hết Thổ Hệ Chi Nguyên, hắn sẽ chính thức vững bước.
Ngồi tại trong phòng, Dạ Khinh Ưu nhắm mắt, lần nữa chìm vào đạo cảnh. Hỏa căn bổn nguyên lần trước luyện hóa đã trở thành một quả cầu lửa khổng lồ, như mặt trời thiêu nóng hừng hực.
Lần này Dạ Khinh Ưu quyết tâm dung hợp hai "Giới Đạo" của bản thân hòa làm một với chân nguyên thế giới ngũ hành. Nắm một khối thạch nhũ trong tay, thổ hệ chi khí tinh thuần phát ra năng lượng đến cực hạn.
Dạ Khinh Ưu cẩn thận luyện hóa, một lúc hắn làm đến hai việc, còn có nguy cơ khiến bản thân viễn diệt tiêu sinh, nhưng không hề có chút sợ hãi, dùng ý chí mạnh mẽ ép luyện "Thổ Ấn" dung hợp làm một.
Thời không như rung chuyển, hỏa khí bùng cháy mạnh mẽ, chẳng mấy chốc bao bọc lấy một tòa thạch thiên to lớn, cả hai như hóa thành một thể, âm thanh xung kích dữ dội, sức nóng lan tỏa khủng khϊếp, đồng thời bản hồn của Dạ Khinh Ưu bị xé tan gần như vẫn diệt…
Tuy nhiên không có gì cản được hắn lại, điên cuồng dung hợp hai đạo bản nguyên. Dạ Khinh Ưu hình thành nên một khối cầu lửa nhìn như hòn sỏi dung nham, một tinh cầu đỏ lửa chảy thành dòng, lâu lâu phun ra ngọn lửa cao thiêu rụi mọi thứ…
Dạ Khinh Ưu bắt đầu dung hợp "Đạo Giới" của mình lại, Huyết Giới Châu và Ám Hồn Châu hiện ra. Một thể hợp nhất, cùng với hỏa tinh cầu mới hình thành, tiến hành hợp nhất…
Mất mấy tháng thời gian, Dạ Khinh Ưu mới ra khỏi phòng. Tinh thần hắn phấn chấn dị thường, cảm giác trong cơ thể tràn trề sức mạnh, nếu nói bây giờ gặp lại Lôi Kinh Vũ hắn tự tin đem đối phương bón hành.
Hắn vừa ra, chúng nữ hớn hở xuất hiện, các nàng mấy tháng qua tại trong "Dị Giới Châu" tò mò tìm kiếm. Rốt cuộc cũng thu hoạch được nhiều thông tin hữu ích, hóa ra tế đàn trước kia tranh đoạt Cấm Thư đã biến mất, mà bên trong còn phát hiện có sự sống.
Bên trong ngoài tòa thành không còn ai sống, còn có một nhóm cư dân nhỏ sống ở bên ngoài, may mắn thoát nạn, thậm chí còn có một tòa Thiên Sơn chứa đựng dược thảo ma thú, cũng không quá mạnh mẽ nhưng vẫn chứng minh được "Dị Giới Châu" hoàn toàn có thể sống trong đó.
Các nàng chỉ mất mấy tháng mà đã khôi phục lại tòa thành tan nát trước kia, để cư dân bên ngoài tiếp quản, còn dạy bọn họ tu luyện.
Mấy nàng nhiệt tình như vậy hắn cũng chỉ xem qua, dù sao cái Giới Châu này quá nhỏ, chỉ để tạm người bên trong thì được, chứ hắn chả muốn sống bên trong.
" Tướng công, khi nào chúng ta gặp được mấy vị tỷ muội khác. "
Liễu Vân Nguyệt nghe hắn nói còn có một vài nữ nhân ở bên ngoài, nàng cũng không có nổi lên cơn ghen, đối với nàng được ở bên cạnh hắn là đủ hạnh phúc rồi.
" Được rồi, lần nãy có lẽ sẽ quay lại… "
Dạ Khinh Ưu nhớ đến cũng đã nửa năm thời gian, tin chắc "Phi Nguyệt Đăng" cũng đã tiếp cận Lạc Uyên đại lục. Có lẽ cũng đã sắp tiến vào Đại Giới Vực, còn có ba cái Thiên Mệnh Chi Chủ còn chưa giải quyết, phải sớm làm cho xong mới được.
Hắn sẽ không ngây thơ cho rằng mình còn vô địch, trải nghiệm qua nhiều chuyện, dần hiểu ra, nếu như không tính toán kỹ, có lẽ sẽ kéo đến hiện trạng bản thân chết tức tưởi không biết chừng. Như cách mà hắn bóp nát cường giả Chí Tôn như con kiến, thì phía trên vẫn có kẻ dễ dàng bóp hắn y như vậy...