Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 27: Về nhà thăm người thân

Yên tĩnh, yên tĩnh đến ghê người, vốn tưởng rằng nam nhân kia sẽ nổi đóa, nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, Noãn Noãn duy trì cái tư thế đề phòng cũng mệt, cuối cùng nằm ngủ thẳng cẳng.

Ngoài cửa sổ không tiếng động....

Bên trong Càn Khôn điện, Lãnh Cầm không ngừng đưa canh gừng, khăn tay, mà nam tử ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, cả người cuốn trong áo ngủ bằng gấm, không ngừng hắt hơi, chảy nước mũi.

"Hoàng thượng, đây là...." Hàn Tiêu dâng y phục khô lên.

Mộ Dung Thánh Anh không trả lời, chỉ là theo thói quen nở nụ cười dịu dàng, chậm rãi mở bàn tay, trong lòng bàn tay chính là bình thuốc lúc trước Noãn Noãn ném ra, bên trong là thuốc giải,

chỉ đáng tiếc còn thiếu một chút.

"Đây là...." Lãnh Cầm cùng Hàn Tiêu sững sờ, có chút không dám tin trợn to hai mắt, chẳng lẽ bộ dạng nhếch nhác của Hoàng thượng có liên quan tới Hoàng hậu?

"Đây là thuốc giải Hoàng hậu điều chế cho trẫm, chỉ là hiện tại nàng quẳng mất rồi, không điều chế cho trẫm nữa. Lãnh Cầm, Hàn Tiêu, các ngươi nói trẫm đối với nàng có phải không đủ quan tâm hay không? Không đủ săn sóc?" Khóe môi nam nhân mỏng manh, vẫn giữ nụ cười không đổi như cũ, chỉ là cặp mắt sắc kia lại từ từ trở nên lạnh lẽo.

Lãnh Cầm cùng Hàn Tiêu liếc nhau một cái, "Hoàng thượng, nếu Hoàng hậu có lòng, không bằng...."

"Các ngươi nói rất đúng, trẫm sẽ đối xử tốt với Hoàng hậu!" Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên ngẩng lên mặt, sắc mặt tái nhợt, hồi lâu, môi của hắn lần nữa nhếch lên một nụ cười hoàn mỹ.

Tỉnh dậy, tinh thần Noãn Noãn tốt lên nhiều, xuống giường, lại đột nhiên phát hiện Mạn Đà La đỏ hôm qua nàng hái về không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Quế ma ma?"

con mắt sắc của Noãn Noãn tối sầm lại, biết lại là chuyện tốt của Quế ma ma, vì vậy lạnh lùng cao giọng kêu.

"Nương nương!" Thược Dược dẫn cung nữ vội vội vàng vàng chạy vào, "Bẩm nương nương, sáng sớm hôm nay Quế ma ma đã ra cung, trước khi đi dặn nô tỳ phục vụ nương nương rời giường!"

Noãn Noãn cười lạnh, "Quế ma ma thật đúng là thật là to gan, nếu là ma ma của Bổn cung, tại sao không nói một tiếng đã đi?"

Đám người Thược Dược cúi đầu, không dám nói lời nào.

"Ta hỏi các ngươi, Mạn Châu Sa Hoa ta cắm ở trong bình hoa các ngươi người nào cầm?"

Noãn Noãn hỏi, chỉ thấy mấy cung nữ nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, lập tức cùng nhau quỳ trên mặt đất, "Nương nương tha mạng, tụi nô tỳ chưa từng thấy qua hoa của nương nương...."

Noãn Noãn hung hăng quét măt qua từng cung nữ quỳ trên mặt đất, nhưng họ sợ đến mức run lẩy bẩy, căn bản là không nhìn ra đầu mối.

"Tốt lắm, các ngươi đứng lên đi!" Noãn Noãn lạnh nhạt nói, tiến lên cầm lấy y phục sạch sẽ mặc vào.

Kể từ khi nàng bắt đầu mặc áo tím, người trong cung người chuẩn bị rất nhiều quần áo màu tím, cũng rất đẹp.

Để Thược Dược vấn tóc đơn giản, trang điểm, tùy tiện ăn một chút đồ ăn sáng, đang chuẩn bị đi Linh Thứu cung hái một chút Mạn Châu Sa Hoa, vẫn chưa ra khỏi cửa cung, đã thấy Quế ma ma dẫn một vị lão phu nhân vội vàng vào cung.

"Nương nương, lão phu nhân đến thăm ngài!" Quế ma ma cung kính hành lễ nhỏ giọng nói.

Lão phu nhân? Đây là phu nhân của Thừa Tướng Long Chiếu An? Mẹ ruột của Hoàng hậu?

Noãn Noãn đang suy nghĩ, chỉ thấy phụ nhân mặc áo hoa run rẩy ôm lấy nàng, "Noãn Noãn, nghe nói con bị bệnh, mẫu thân lo lắng gần chết, con rốt cuộc bị bệnh gì?"

Bệnh? Noãn Noãn lạnh lùng liếc Quế ma ma một cái, không hiểu Quế ma ma trong lòng muốn làm cái gì.

"Ta không có bệnh, chỉ là lần trước ở trong lãnh cung bị một chút kinh sợ, có một số việc không nhớ gì cả mà thôi!" Noãn Noãn nhàn nhạt mở miệng, ý bảo Thược Dược đỡ lấy, đoàn người đến đại sảnh.

Noãn Noãn lúc còn rất nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, giống như những đứa bé khác trong tổ chức thiên sứ, tình cảm đối với cha mẹ cũng rất đạm mạc, cho nên đối với người mẹ này cũng không có tình cảm đặc biệt gì.

Nhận ra được Noãn Noãn xa lánh, Long phu nhân vẫn tiến lên nắm thật chặt tay nàng, mềm giọng hỏi, "Thật không sao chứ? Con còn nhớ lúc ở nhà mẹ thường để Hồng đại phu xem bệnh không? Y thuật của ông ta giỏi hơn ngự y trong cung rất nhiều, không bằng con nói với Hoàng thượng để cho con về nhà thăm người thân, để Hồng Đại phu xem cho con một chút!"

Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lo lắng, nàng có thể xác định vẻ lo lắng của phụ nhân này đối với nàng không phải là giả, vì vậy cười nhạt nói, "Không việc gì, tự ta biết y thuật, không cần người khác!"

Long phu nhân cả kinh, "Noãn Noãn con biết y thuật từ khi nào hả?"

Noãn Noãn chỉ nhàn nhạt uống trà, cũng không đáp lời của bà ta, muốn bà ta biết điều, mau

chóng rời đi, nàng còn bận đến Linh Thứu cung hái hoa Mạn Châu Sa.

Long Noãn Noãn đối với Long phu nhân càng lạnh nhạt, Long phu nhân càng lo lắng. Bà ta nhìn Quế ma ma một cái, lúc này mới nhỏ giọng nói, "Chẳng lẽ lời Quế ma ma nói đều là thật? Con thật không quan tâm Quế ma ma, không quan tâm Lệ Lệ, ngay cả mẫu thân cũng không rồi sao?"

Long phu nhân nói xong, giọng thế nhưng nghẹn ngào, nước mắt làm khuôn mặt trang điểm cũng lem hết.

Noãn Noãn không vui nhíu nhíu mày, nhưng thấy bà ta khóc đến đau lòng, trong lòng có một chút mềm đi.

Mẹ đẻ vứt bỏ nàng cũng từng khổ sở cầu xin nàng tha thứ như vậy. Chỉ là lúc ấy nàng tức giận đẩy bà ấy ra, bây giờ ở hiện đại nàng đã chết, ngay cả cơ hội tha thứ cho mẹ đẻ cũng không có!

"Ta là quên mất một ít chuyện, phải từ từ mới nhớ lại!" Noãn Noãn mở miệng, ngắt lời bà ta.

"Noãn Noãn, con phải nhớ lại mọi chuyện, tốt nhất là về nhà nghĩ. Tướng phủ là nơi con lớn lên, nhất định con có thể nhớ ra cái gì đó!" Long phu nhân ngẩng mặt lên, trong mắt lóe ra tia hy vọng.

Noãn Noãn lập tức hiểu ý đồ Quế ma ma, có lẽ mấy ngày nay quan hệ của nàng với Hoàng thượng quá mức "dung hòa". Quế ma ma đưa Long phu nhân đến là muốn nàng xuất cung thăm người thân, chỉ là như vậy cũng tốt, cũng có thể tạm thời thoát khỏi hoàng cung đầy quỷ quyệt này. Mặc dù nàng đã đến cổ đại lâu như vậy cũng chưa có thời gian đi khắp nơi xem một chút....

"Được, ta sẽ đi tìm Hoàng thượng nói ngay bây giờ, bà chờ ở đây!" Noãn Noãn lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.

"Noãn Noãn!" Long phu nhân lại đuổi theo nàng, "Con đi nói, Hoàng thượng không đồng ý cũng không sao, ta sẽ bảo phụ thân ở trên triều nói ra, Hoàng thượng nhất định sẽ nể mặt phụ thân!"

Noãn Noãn gật đầu một cái, đồng thời cũng ý thức được lời nói của Long phu nhân, thế lực của Long Chiếu An ở trong triều rất lớn, nếu không Long phu nhân cũng sẽ không có nắm chắc như vậy.

Noãn Noãn đến Càn Khôn điện, Mộ Dung Thánh Khuynh một thân áo lam, lưng đeo trường kiếm, đang trấn thủ cửa điện.

Mộ Dung Thánh Khuynh xa xa thấy Noãn Noãn, trên mặt nhanh chóng thoáng qua vài vẻ kỳ quái. Hiện tại hắn cảm thấy Noãn Noãn rất kỳ quái, đổi lại trước kia, hắn đều không để ý nhưng

những chuyện xảy ra gần đây khiến cho hắn cảm thấy Hoàng hậu đã không còn như trước.

Đang do dự có nên hành lễ hay không, Noãn Noãn đã đi thẳng tới trước mặt của hắn, giơ đôi tay nhỏ lên, sờ kiếm của hắn một chút, chân mày nhướng lên, dịu dàng nói, "Ta muốn gặp Hoàng thượng!"

Mộ Dung Thánh Khuynh theo trực giác lui về phía sau một bước, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, "Hoàng huynh ngã bệnh, hôm nay ai cũng không gặp, nương nương vẫn là trở về đi!"

Noãn Noãn sững sờ, chợt nghĩ tới điều gì hì hì một tiếng bật cười, "Hoàng thượng ngã bệnh? Có phải hôm qua ban đêm bị gió rét?

Lúc này phát sốt chảy nước mũi?"

Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ, "Làm sao Hoàng tẩu biết? Người gặp qua ngự y rồi hả?"

Noãn Noãn cười khuynh quốc khuynh thành, "Ta chính là đặc biệt tới chữa trị cho Hoàng thượng!"

Nói xong, Noãn Noãn trực tiếp lướt qua Mộ Dung Thánh Khuynh đi vào Càn Khôn điện.