Trên bầu trời màu xanh dương trời chiều chiếu bóng nắng vàng hơi bóng, thân thể nam tử mặc áo đỏ nhẹ nhàng tung bay ở giữa không trung, không giống như khinh công, không có hơi thở lưu chuyển, không có khinh công từ nội lực bắn ra, giống như là tiên tử, giống như đáp mây bay đạp hoa thật tự nhiên, lông mày nhỏ xinh đẹp tuyệt trần, da thịt mềm nhẵn trắng nõn, ánh mắt xinh đẹp như cánh môi của một đóa hoa, nụ cười ngạo nghễ giữa thiên hạ.
Nhưng thứ khiến Noãn Noãn kinh ngạc chính là ánh mắt của hắn. Con ngươi như viên bảo thạch phiếm máu tươi, màu đỏ yêu nghiệt này cùng mái tóc bạc trông như yêu quái, giống như Bỉ Ngạn Hoa nở rộ như màu máu dưới chân hắn —— một nam nhân tràn đầy yêu khí!
Trong lòng Noãn Noãn lo sợ, vì nam tử tuyệt thế phong hoa, cũng vì nam tử này giống như Bỉ Ngạn Hoa, một loại khí chất yêu tà.
"Ngươi là ai?" Noãn Noãn lạnh lùng ngẩng đầu lên, nín thở chuẩn bị xong toàn bộ, công lực quanh quẩn ở quanh thân, tản ra đám sương nhàn nhạt.
Nam nhân đột nhiên cong môi khẽ cười, áo đỏ bồng bềnh, cả người trông vô cùng phiêu du, mỹ lệ, vô cùng tiêu sái bay về phía Noãn Noãn, đồng thời, một mùi hoa thấm vào mũi Noãn Noãn, Noãn Noãn sững sờ, lập tức nín thở.
Nàng giỏi về dụng độc, tự nhiên cũng phòng bị người khác dụng độc.
Khi toàn thân Noãn Noãn đề phòng, phòng ngừa nam nhân dụng độc hoặc là tập kích, thân thể nam tử phiêu dật đột nhiên run lên, ngay sau đó liền xuất hiện cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi. Chỉ thấy nam tử tuyệt mỹ trước mặt hơi co quắp, cả người huơ tay múa chân, môi anh đào mở thật to, phát ra tiếng kêu sợ hãi chói tai khó nghe, sau đó lạch cạch....
Noãn Noãn không biết có chuyện gì xảy ra, may là nàng có nhiều năm kinh nghiệm đối địch, cũng không để ý sự thật trước mặt.
Đầu nam tử chúi xuống, cái mông chổng lên, trông rất nhếch nhác, tiếp đất bằng tư thế khó coi nhất, chỉ là mỹ nam chính là mỹ nam, dù cho áo đỏ uốn nếp, tóc bạch kim ngổn ngang, để lộ qυầи ɭóŧ màu đỏ, dáng vẻ cái mông chổng lên cũng khá hấp dẫn.
Phù một tiếng, tiếng vật nặng rơi xuống đất, nam tử ôm đất.
"Ngươi… Không có sao chứ?" Noãn Noãn sau khi khóe miệng co quắp mãnh liệt, rốt cuộc phản ứng lại, cúi đầu nhìn hắn, tốt bụng hỏi.
Người đang rạp đầu xuống đất không trả lời, trên nóc phòng lại có hai người nhảy xuống, đều mặc áo xanh đỏ, ăn mặc trông thật bắt mắt, ngũ quan tuấn mỹ càng làm cho người ta khó quên. Noãn Noãn luôn cho là Lãnh Cầm và Hàn Tiêu bên cạnh Mộ Dung Thánh Anh đã là công tử như ngọc, nhưng so với hai người kia quả thực không đáng nhắc tới, nhưng hình như con ngươi của hai người tuấn mỹ này....
"Công tử, xin lỗi..., tạo hình ngài muốn thật sự là quá khó khăn, ta với Tiểu Lục tử liều mạng cũng không kéo ngài lại được!" Một đôi mắt tròn to cười khổ nói.
Người gọi là Tiểu Lục tử kia càng thêm thẳng thắn, "Công tử, ngài nên giảm cân!"
"Phụt!" Noãn Noãn phá công triệt để, lại quên mất đề phòng.
Người mặc áo đỏ nằm trên mặt đất, run rẩy giơ lên một đôi tay trắng như ngọc có thể nói là nghệ thuật, không kiềm chế được run run, không biết là tức hay là....
Noãn Noãn tốt bụng ngồi xổm người xuống, chỉ là đáng tiếc mặt của hắn cũng tiếp xúc với đất, không nhìn rõ tình hình. Noãn Noãn thật sự vẫn lo lắng cho khuôn mặt nhỏ bé tuyệt mỹ.
"Cần ta giúp một tay không?" Noãn Noãn hắng giọng, cố gắng để giọng mình nghe chân thành tha thiết vô cùng, đáng tiếc cũng không thể giấu được nụ cười kia.
Hai tay giơ lên cao ngưng run rẩy, tựa hồ đang do dự, cuối cùng khoát khoát tay.
"Vậy cũng tốt!" Noãn Noãn đứng dậy, vỗ vỗ tay, "Vậy ta đi trước đây, có duyên gặp lại!"
Tay kia không nhịn được xua xua, hình như là đuổi Noãn Noãn rời đi.
Noãn Noãn bất đắc dĩ nhún vai một cái, xoay người, đang định rời đi, cuối cùng vẫn là ngồi xổm người xuống, hái hai đóa Mạn Đà La đỏ.
Nàng phải đi về kiểm tra một cái thành phần của những thứ này, xem một chút rốt cuộc có ích lợi gì!
Cô gái áo tím phiêu đãng tay nâng đóa hoa trực tiếp rời đi.
Hồi lâu, người áo đỏ đầu rạp xuống đất mới chậm rãi nâng khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành lên, nhưng kỳ quái là phía trên thế nhưng không có dính một chút xíu bụi đất, còn đẹp như thế, tươi đẹp như vậy, chỉ là....
"Hai con thỏ chết bầm kia, xem Bản công tử làm sao chỉnh các ngươi!" người áo đỏ nhảy vọt, lợi kiếm đánh về phía sau lưng hai người áo xanh đỏ.
Ba đạo bóng dáng nhanh chóng biến mất ở chân trời, mau lẹ, giống như sao băng.
Cầm Mạn Đà La đi dọc đường, tất cả cung nhân đều giống như như bệnh dịch tránh né, hình như trong tay Noãn Noãn cầm lấy chính là ma quỷ.
"Nương nương, người đã trở lại?" Vừa vào cửa cung, Quế ma ma thận trọng tiến lên đón, nhưng vừa nhìn thấy Mạn Đà La trong tay Noãn Noãn, sắc mặt lập tức sợ đến không còn huyết sắc.
"Nương nương người...." Bà ta theo rực giác nhìn bốn phía một chút, một tay kéo lấy Noãn Noãn vào đại điện, "Nương nương tới Linh Thứu cung rồi hả?"
Noãn Noãn miễn cưỡng gật đầu một cái, "Thế nào? Không thể được sao?"
Quế ma ma nghe xong lời này, thế nhưng sợ đến cả người run rẩy, "Nương nương, người có biết...."
"Là cấm địa, ta biết rõ!" Noãn Noãn nhìn dáng vẻ run sợ của Quế ma ma, trong lòng vô cùng sảng khoái, "Bà gϊếŧ người không sợ lại sợ những tin đồn vớ vẩn kia sao?"
Nàng đã đi vào Linh Thứu cung hai lần, lần thứ nhất gặp phải Kim Diện Nhân, lần thứ hai gặp phải cái người áo đỏ thích phô trương thanh thế, trừ hai người đàn ông cũng có vẻ quái dị, cũng không có gì không ổn cả. Cho nên có thể thấy được Linh Thứu cung là cấm địa, là cấm chú, nhưng cũng chỉ là lời đồn đãi!
"Nương nương, nô tỳ biết nương nương giận nô tỳ gϊếŧ Dạ Đàm, nhưng nô tỳ là vì tốt cho nương nương! Nhưng Linh Thứu cung thật...." Quế ma ma đang nói đến ba chữ Linh Thứu cung, luôn tự động đem hạ thấp giọng.
"Quế ma ma!" Noãn Noãn đột nhiên ngắt lời bà ta, hai mắt như
hai viên ngọc đen nhìn thẳng, "Cái chết của Dạ Đàm ta sẽ tính sổ với bà! Một ngày nào đó, ta sẽ khiến bà đi xuống với Dạ Đàm!"
Quế ma ma ngẩn ra, sắc mặt xám trắng một mảnh, bà ta không dám tin nhìn Noãn Noãn, nhỏ giọng nói, "Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi không phải là nương nương, không phải Hoàng hậu!"
Bà ta đã nuôi Hoàng hậu nương nương từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể nói ra lời tàn nhẫn như vậy?
"Bà cứ nói đi?" Noãn Noãn nở nụ cười tàn nhẫn, "Bà là người ta muốn gϊếŧ lúc này nhất."
Quế ma ma ngẩn ra ngay lập tức, ngồi yên ở trên mặt đất.
Không được, bà ta muốn đi tìm phu nhân, không xong rồi!
Trở lại tẩm cung, cắm Mạn Đà La ở trong bình hoa, sau đó Noãn Noãn liền đặt mình lên giường.
Dưới gối đầu có cái gì đó, nàng nghiêng người lấy ra, lại là thuốc giải điều chế cho Hoàng đế lang sói.
Vừa nghĩ tới Hoàng đế lang sói ác độc, quỷ quyệt, Noãn Noãn có chút không thoải mái,
nhướng nhướng mày, tiện tay khẽ ném, ném thuốc giải ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nam nhân kêu rên.
Noãn Noãn chợt ngồi dậy từ trên giường, Hoàng đế lang sói, sở thích leo cửa sổ này thật đáng ghét mà. Ánh mắt tối lại, thấy góc phòng có một chậu nước rửa mặt, không cần suy nghĩ
liền dội ra ngoài cửa sổ…
_________________