Ánh đèn rực rỡ, y hương tấn ảnh.
Trong bóng đêm, ánh đèn chiếu ra ngoài cửa sổ. Âm nhạc chầm chậm, người có mặt phần lớn là đàn ông thành đạt, đương nhiên cũng có phụ nữ, tuổi tác lớn và còn cơ trí hơn cả đàn ông, hoặc là nhóm ông chủ mang theo nhóm thư kí trẻ tuổi xinh đẹp.
Mộc Hàn Hạ mặc một chiếc váy dự tiệc màu đen, nhưng không hở lưng, không lộ đùi, đường cắt bên thân người. Tóc búi đơn giản, cài bằng một chiếc trâm pha lê. Cô đứng bên cạnh quầy bar sâu trong phòng, tùy ý ăn chút bánh ngọt.
Có người đàn ông chú ý tới cô, bưng rượu vang đến, khẽ chạm cốc với cô:“Xưng hô như thế nào?”
Mộc Hàn Hạ mỉm cười:“Mộc Hàn Hạ, tập đoàn Phương Nghi.”
Hai người chào hỏi mấy câu, Mộc Hàn Hạ nói:“Tôi đi loanh quanh bên kia một chút.”
Người đàn ông gật đầu tạm biệt cô.
Mộc Hàn Hạ đi đến góc không người, dựa bên cửa sổ, hơi chán nản. Tiệc tối còn chưa bắt đầu, phóng tầm mắt nhìn, trên sô pha, trên hành lang, bên cạnh bàn tròn, mỗi người đều nói nói cười cười. Bọn họ đều cùng một loại người, lấy giá trị kinh tế xã hội để đánh giá thành công. Mỗi lần tham gia bữa tiệc như vậy, cô đều nhìn thấy có người vô cùng nóng lòng tìm kiếm kinh doanh. Cũng có người hơi trúc trắc, cố gắng dung nhập, nhưng nhiều người chỉ thản nhiên.
Còn cô từ trước đến này chưa từng cảm thấy hứng thú với trường hợp cần mạnh vì gạo bạo vì tiền này. Trước kia khi đi theo Lâm Mạc Thần là khi mới tiếp xúc với trường hợp này, nên phải cố gắng, cố gắng cười, cố gắng thích ứng, cố gắng cống hiến một chút giá trị kinh doanh cho Phong Thần, nhưng thực ra trong lòng cảm thấy không hề thú vị. Còn không bằng cô ở trong nhà máy làm việc với công nhân, hay vùi đầu thiết kế phương án tiêu thụ trong văn phòng.
Cô hơi tự giễu, lại cúi đầu nhìn đồng hồ. Tiệc tối cũng sắp bắt đầu rồi, Lục Chương vẫn chưa tới. Thiếu gia này lại bỏ bom cô chăng?
Chiều hôm nay, cô đã gọi điện thoại cho anh ta xác nhận:“Lục tổng, tiệc tối là 8 giờ, ăn mặc chỉnh tề tham dự, chúng ta muốn thúc đẩy sự nghiệp chuyển mình thì còn cần rất nhiều sự giúp đỡ, trường hợp này rất quan trọng, anh nhất định phải đến.”
Lúc ấy Lục Chương lười biếng đáp:“Biết rồi. Dài dòng muốn chết.”
Cũng không biết anh ta đã đi chưa nữa, nhưng Mộc Hàn Hạ cũng không muốn cưỡng cầu.
Bữa tiệc diễn ra ngay tại tầng một, cô dựa bên cửa sổ, bên ngoài là vườn hoa rộng lớn, có thể nhìn rõ cổng vào của trung tâʍ ɦội nghị. Cô nhàn nhã đứng trong chốc lát, nhìn thấy một chiếc xe con màu đen tiến vào trung tâʍ ɦội nghị.
Bên cạnh có người nói chuyện với nhau:“Nghe nói là người của tập đoàn Phong Thần tới.”
“CEO của bọn họ có đến không?” Người còn lại nói.
Mộc Hàn Hạ vẫn nhìn về phía cửa.
Cũng khó trách mà mọi người chú ý, mấy năm nay tình hình kinh tế trong nước không tốt, thực lực hùng hậu nhất, biểu hiện nổi bật nhất, hiện tại chỉ có Phong Thần. Vì vậy nhất cử nhất động kinh doanh của Phong Thần đều tác động đến tầm nhìn của giới kinh doanh.
Đi đầu là một chiếc Audi màu đen. Người phục vụ chạy ra cửa sau mở cửa, thấy một người đàn ông mặc âu phục hơn ba mươi tuổi xuống xe. Anh ta mày rậm mặt chữ điền, vẻ mặt sâu sắc, phong thái hiên ngang. Mộc Hàn Hạ đã xem qua ảnh chụp của anh ta, CEO đương nhiệm của tập đoàn Phong Thần Chu Tri Tố. Là nhân vật tác phong mạnh mẽ, kiên quyết mạnh dạn, vô cùng nổi tiếng trong thương trường.
Lúc này người bên cạnh nói:“Không phải xe của Chu Tri Tố là Bentley sao? Sao hôm nay lại hạ thấp mình ngồi Audi thế.”
Người đồng nghiệp bên cạnh nói:“Không thấy phía sau anh ta còn một xe nữa sao?”
Mộc Hàn Hạ nhìn không chớp mắt.
Sau khi Chu Tri Tố xuống xe, không lập tức rời đi mà đứng tại chỗ chờ. Một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ chiếc xe phía sau, nhanh chóng bước xuống, ngăn đứa bé giữ cửa tiến lên, mà tự mình mở cửa phía sau của chiếc xe Cayenne.
Cửa xe màu đen từ từ mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy người ngồi phía sau kia.
Mộc Hàn Hạ xoay người rời khỏi cửa sổ.
Đêm xuân Bắc Kinh vẫn còn hơi lạnh, Mộc Hàn Hạ đi tới một cửa hông khác trong phòng tiệc đẩy cửa ra, ngoài cửa là vườn hoa yên tĩnh.
Cô bước xuống bậc thang, gió mát thổi qua, dường như thổi tan cảm xúc hỗn độn trong lòng người. Cô nhấc làn váy, tuy động tác này không hợp thời, nhưng cô vẫn ngồi xuống dưới bậc thang. Sau đó ngẩng đầu nhìn cây cỏ trong màn đêm yên tĩnh, còn cả tầng mây dày đặc trên bầu trời, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện.
“Tách” một tiếng, cửa phía sau bị người đẩy ra, nhưng cả người Mộc Hàn Hạ căng thẳng không thể quay đầu lại.
Không ngờ nghe thấy tiếng Lục Chương truyền đến:“Này, cô giống như quỷ thúc giục tôi đến, còn mình lại nhàn hạ ngồi đây hóng gió.”
Tâm tình Mộc Hàn Hạ thả lỏng, nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Lục Chương hơi sửng sốt. Một là không nghĩ tới cô ăn diện ưa nhìn như vậy, hai là cô đột nhiên cười tươi với anh ta như vậy, qủa thực không giống cô nàng nữ cường nhân kia.
“Ở trong này làm gì?” Hai tay anh ta đút trong túi quần, đứng bên cạnh cô.
“Không có gì, hít thở không khí thôi.” Mộc Hàn Hạ đứng lên, phủi bụi trên váy. Lục Chương vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy động tác tùy tiện của cô, sau đó nghe thấy cô bình tĩnh nói:“Chúng ta vào thôi.”
Lục Chương hừ nhẹ một tiếng, đi theo cô vào trong.
Không biết là do cảm giác của Mộc Hàn Hạ hay như thế nào mà không khí trong phòng dường như cũng trở nên sôi nổi hơn kể từ khi người bên Phong Thần đến. Cô và Lục Chương đứng bên một quầy bar, cô lấy một cốc nước trắng, từ từ uống. Lục Chương chọn một cốc rượu vang đỏ, nhàm chán uống.
Đối diện với hai người, góc đại sảnh, vị trí tương đối yên tĩnh, còn đặt mấy ghế sô pha dài, lúc này nơi đó tụ tập không ít người.
“Lãnh đạo thành phố đến rồi.” Bên cạnh có người nói,“Đang nói chuyện với Chủ tịch Phong Thần ở đằng kia.”
“Chủ tịch của bọn họ cũng đến đây? Ngạc nhiên thật. Không phải mấy năm nay đều không lộ diện sao?”
Mộc Hàn Hạ mặt mày bất động, Lục Chương nhíu mày ngẩng đầu nhìn.
Sau khi im lặng, Mộc Hàn Hạ cũng ngẩng đầu nhìn.
Ngọn đèn tĩnh mịch, sô pha đông đúc, lộ vẻ lộng lẫy quý giá. Hai ghế sô pha đều là sao quanh trăng sáng, đầu tiên cô nhìn Chu Tri Tố, khuôn mặt mỉm cười đang nói chuyện. Đối diện anh ta là lãnh đạo thành phố, quần áo giản dị, hòa ái dễ gần.
Anh cũng ngồi ở chỗ kia. Âu phục màu đen sẫm, áo sơ mi màu trắng, cà vạt màu xám. Tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn, dường như không hề thay đổi gì trong sáu năm qua.
Nhưng nhìn cẩn thận vẫn có sự thay đổi, anh đã ba mươi ba, mặt mày xương xẩu hơn so với khi hai sáu tuổi, cơ thể cũng cường tráng hơn, càng đàn ông hơn. Nhưng cặp mắt kia không hề thay đổi, vẫn sâu đen như đá ngầm dưới đáy biển, trong căn phòng phồn hoa quý giá này, vẫn có sự trầm tĩnh và thâm thúy độc đáo của anh.
Mộc Hàn Hạ đã hình dung hàng ngàn lần tình huống gặp lại anh, nhưng khi thời khắc này thực sự đến, hóa ra tất cả lại bình thản như thế. Cô đứng trong đám người, im lặng nhìn anh.
Tầm mắt bỗng nhiên không thể khống chế được sự ẩm ướt, cô từ từ điều hòa hơi thở, bình tĩnh ép xuống.
Dường như hơi có trực giác, khóe miệng anh vẫn mang theo nụ cười hời hợt, ngẩng đầu, lập tức nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người lặng lẽ chạm vào nhau.
Trong đại sảnh ầm ĩ này, trong khung cảnh xa hoa này, không có bất cứ ai phát hiện ra ánh mắt họ giao nhau.
Mộc Hàn Hạ nhìn khuôn mặt anh vẫn anh tuấn như trước, nụ cười trên khóe miệng anh vẫn chưa biến mất, nhưng cô có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt anh không có ý cười. Yên tĩnh như chỉ nhìn mình cô, lại giống như căn bản không hề để cô vào trong mắt.
Sau đó anh từ từ dời ánh mắt đi, giống như cô hoàn toàn không tồn tại trong biển người.
Mộc Hàn Hạ cũng dời tầm mắt, cô nhấc cốc lên uống, nhưng chỉ là nước trắng mà cũng cảm thấy chua sót.
Lục Chương vẫn luôn im lặng bên cạnh đột nhiên lên tiếng:“Này, Carol, vừa rồi cô có chú ý không, Lâm Mạc Thần kia đang nhìn tôi đấy? Anh ta nhìn tôi làm gì? Muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ à?”
Mộc Hàn Hạ sửng sốt, quay đầu nhìn anh ta, cười khúc khích nói:“Yên tâm, anh ta căn bản không cần kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh đâu.”
Lục Chương trừng cô.
Còn lúc này, tiếng nói chuyện, tiếng cười ở xung quanh Lâm Mạc Thần đều trở nên mơ hồ. Anh chuyển tầm mắt không muốn nhìn về phương hướng của cô ở nơi đông người này.
Cuối cùng cô đã trở lại trong tầm mắt anh.
Lúc này Chu Tri Tố lên tiếng:“Bên kia là thái tử gia của tập đoàn Phương Nghi?”
Lâm Mạc Thần im lặng.
Bên cạnh có người đáp:“Đúng vậy, Lục Chương. Bên cạnh hình như là Phó tổng mới tới của bọn họ Mộc Hàn Hạ, là du học sinh từ nước ngoài về.”
Lãnh đạo thành phố ở đối diện cũng quay đầu nhìn cười nói:“Lão Lục cũng thật dũng cảm, không dựa vào nhân tài theo khuôn mẫu, con trai và Phó tổng mới về đều trẻ như vậy. Mạc Thần à, tuổi cũng không kém so với lúc trước cậu lập nghiệp nhỉ? Tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”
“Đúng vậy.” Lâm Mạc Thần đáp,“Còn có triển vọng hơn tôi.”
Quy mô bữa tiệc lần này không nhỏ, nên Mộc Hàn Hạ kéo Lục Chương ngồi xuống một bàn trong góc, tất nhiên là Lục Chương vui vẻ thoải mái. Lâm Mạc Thần ngồi ở bàn lãnh đạo phía trước, hoàn toàn không nhìn thấy phía sau. Vì vậy đến khi bữa tiệc kết thúc, hai người cũng không tiếp xúc với nhau.
Trong gió đêm, Mộc Hàn Hạ bắt taxi trở về dưới khu nhà trọ.
Trong lòng hơi dao động, nhớ tới ánh mắt lãnh đạm dời đi của anh, Mộc Hàn Hạ hơi thất thần, từ từ bước trên con đường nhỏ đầy đá vụn dưới lầu.
Tới cửa, quẹt thẻ, cửa mở ra, bước vào.
Mỗi tầng ở khu nhà trọ này đều có một đại sảnh, diện tích không lớn, nhưng trang hàng tinh tế, treo đèn thủy tinh, còn đặt sô pha và bàn trà, để cho người ở trong khu nhà có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Mộc Hàn Hạ đi vào, thấy có người ngồi ở sô pha.
Ngay cả áo khoác đen còn chưa cởi, cứ như vậy ngồi. Chân dài vắt lên, cổ tay áo khoác lộ ra âu phục đen. Anh cúi đầu, đang đọc tạp chí, nghe thấy tiếng bước chân, anh bỏ tạp chí ra, ngẩng đầu.
Mộc Hàn Hạ giật mình, hốt hoảng, nhưng cô lại thấy hình ảnh này thật quen thuộc.
Là lúc nào nhỉ?
À đúng rồi, là ở thành phố Lâm, thời gian ở khách sạn kia, bọn họ mới ở bên nhau mấy ngày, hôm đó gặp Trần Tự Cẩm và bạn trai cô ấy. Anh cũng như vậy, ngồi ở cửa hàng tiện lợi của khách sạn, cầm tạp chí đọc, đợi cô.
Đó không phải là một đoạn kí ức cô mong muốn nhớ lại. Bởi vì đúng là vào đêm đó, bọn họ bước vào cạm bẫy của đối thủ. Nhưng đêm nay gặp lại anh, cô bỗng nhiên nhớ tới buổi đêm kia. Bộ dáng lúc ấy anh kiên nhẫn chờ cô không liên quan đến âm mưu, không liên quan đến hối hận.
Suy nghĩ này chỉ thoáng qua, trong giây lát, Mộc Hàn Hạ đã lấy lại được sự bình tĩnh, thấy anh cũng đang nhìn chằm chằm cô, sau đó đứng lên.
Cô yên tĩnh trong một lát, nở nụ cười:“Chủ tịch Lâm, đã lâu không gặp.”
Anh cũng im lặng một lát, sau đó nở nụ cười:“Đã lâu không gặp... Summer.”