Mạc Phụ Hàn Hạ

Quyển 3 - Chương 11

Mộc Hàn Hạ thấy anh ta nhìn chằm chằm mình, mỉm cười nói:“Lục tổng có nhận định thế nào đối với đề nghị vừa rồi của tôi?”

Lục Chương:“...” Shit! Anh ta căn bản không hề nghe.

“Cô nói lại lần nữa đi.” Mặt anh ta không thay đổi nói.

Mộc Hàn Hạ cũng không thấy phiền, kiên nhẫn nói lại lần nữa.

Mộc Hàn Hạ nói đại khái là phương hướng nghiệp vụ. Bởi vì thương mại điện tử, ảnh hưởng đến tổng thể kinh tế, kinh doanh trong hai năm nay của Phương Nghi luôn suy thoái. Đương nhiên là thành tích không bằng được Phong Thần, nhưng cũng tốt hơn những công ty phía sau rồi.

Mộc Hàn Hạ đưa ra chỉnh đốn và cải cách, ưu hóa tiến hành toàn diện kinh doanh, nhất là đi vào chủ đề và quan niệm đóng gói. Chỉ có cải cách quyết đoán mới có thể ngăn được tình trạng suy thoái, thậm chí đạt đạt tăng trưởng nghịch chuyển. Phương án cụ thể cô sẽ thảo luận thêm với mọi người để lên kế hoạch, nhưng hôm nay trước hết phải thống nhất phương án làm việc này.

Cô nói xong, tất cả mọi người đều im lặng. Ai cũng biết không cải cách, không thay đổi sẽ chết. Mấy năm nay điều kiện kinh doanh thay đổi quá lớn, mấy năm trước mấy công ty vừa và nhỏ đều xuân phong như ý, hiện tại một số đã không còn hoạt động, còn lại đang nửa sống nửa chết. Không nghĩ tới ảnh hưởng kinh tế cũng lan tới kinh doanh hàng hóa cao cấp phồn thịnh từ trước đến nay, nhưng muốn tìm cách đổi mới, hơn nữa lối thoát có hiệu quả thì không hề dễ dàng.

Hơn nữa mọi người đều biết lần này Mộc Hàn Hạ đến là muốn nắm thực quyền trong tay, nhưng cô có thể ngồi vững vị trí, có thể thực sự thúc đẩy ý tưởng của mình, hay là xem cô và Lục Chương đánh cờ. Vì vậy với tình hình không rõ ràng hiện tại, trên mặt mọi người đều hơi hào hứng, hoặc cũng nói chút lời khách sáo, nhưng không có ai vội vàng tỏ thái độ.

Kết quả lúc này, quả nhiên chợt nghe thấy tiếng cười của Lục Chương:“Mộc tổng, tôi cảm thấy cô nói đúng, vô cùng có lí. Cái gì cải cách, đổi mới, khái niệm đóng gói đặt vào bất cứ công ty nào cũng đều đúng, nhưng...”

Vẻ mặt anh ta lạnh lùng:“Cô thực sự hiểu được hoàn cảnh kinh tế hiện tại của Phương Nghi sao? Hiểu được khó khăn của sự cải cách? Nói thật, trong lòng các vị ngồi đây có lẽ cũng nghĩ như vậy, hình thức kinh doanh cao ốc, trung tâm thương mại, shoppingmall, đã phát triển hết mức rồi. Không có khả năng làm tốt hơn nữa. Cô thật sự suy nghĩ cho tập đoàn Phương Nghi thì nên nghĩ cách rút gọn quy mô, giảm những cửa hàng hiệu quả và lợi ích không tốt, chứ đừng nói đến mở rộng và tăng trưởng. Tôi đã sớm nói với ông già rất nhiều lần nhưng ông ấy không chịu nghe, nên dồn hết tinh lực phát triển thương mại điện tử, đem hàng hóa, các nhà cung cấp, chuyển hết lên mạng đi. Đây mới là xu hướng chính phát triển kinh tế sau này. Chúng ta đã thua ở điểm xuất phát, suy nghĩ của cô chỉ càng làm Phương Nghi diệt vong nhanh hơn thôi!”

Sau khi anh ta nói xong, tất cả mọi người đều ngây người. Bởi vì trước kia tuy Lục Chương bất cần đời, nhưng có một số việc cần anh ta trình diện thì anh ta vẫn có thể quyết định. Thỉnh thoảng họp cũng nói ra quan điểm và quyết định khiến mọi người cảm thấy có lí, nhưng thao thao bất tuyệt, có lí theo sát phản bác người như vậy vẫn là lần đầu tiên. Mấu chốt là anh ta nói vô cùng có lí, không phải hoàn toàn là kẻ bất tài ăn chơi trác táng.

Lục Chương tinh ý, thấy vẻ mặt mọi người hơi dao động, trong lòng hơi đắc ý.

Mộc Hàn Hạ nghe anh ta nói những lời này cũng hơi bất ngờ. Ánh mắt hai người giao nhau, Lục Chương nhìn cô như cười như không, trong lòng hơi hồi hộp. Phá hủy mấy mánh khóe của cáo già thành tinh.

Mộc Hàn Hạ nhìn quanh một vòng, ánh mắt nhìn đến chỗ nào thì nơi ấy không khí vốn dao động dường như cũng bình tĩnh trở lại. Cô không nhanh không chậm lên tiếng:“Lục tổng nói rất có lí. Tôi cũng đồng ý đây là thời đại của thương mại điện tử, là phương hương phát triển quan trọng trong tương lai mà tập đoàn Phương Nghi chúng ta căn bản không thể né tránh, nhưng xin các vị nghĩ lại kinh doanh thực thể mới là gốc rễ của Phương Nghi chúng ta. Nếu gốc rễ này lạc hậu, mục nát, không thể duy trì tăng trưởng ổn định, chúng ta làm sao có vốn để chèo chống phát triển thương mại điện tử? Vì vậy chấn hưng kinh doanh thực thể thực ra cũng là một vấn đề chúng ta không thể né tránh. Giao dịch buôn bán lớn như vậy, hơn một trăm trung tâm thương mại, mấy nghìn công nhân viên, đều là do một tay mọi người làm nên, không thể nói đuổi đi là đuổi đi được, loại bỏ là loại bỏ được.”

Mọi người đều gật đầu, Lục Chương im lặng nghĩ thầm cáo già lại còn có chiêu đánh vào lòng người, phụ nữ luôn bị tình cảm chi phối.

Mộc Hàn Hạ chuyển đề tài:“Mặt khác, thực ra tôi cũng cảm thấy hứng thú với phát triển thương mại điện tử. Hiện tại mấy công ty thương mại điện tử đã chiếm lấy toàn bộ giang sơn trong nước, không biết Lục tổng muốn làm thương mại điện tử đã có phương hướng cụ thể, ưu thế cạnh tranh chủ yếu chưa?”

Lục Chương hơi sửng sốt.

Anh ta không trả lời được vấn đề này.

Tuy mấy năm nay anh ta một lòng một dạ nghĩ đến việc muốn tiến vào lĩnh vực thương mại điện tử, nhưng khổ nỗi không tìm được phương hướng tốt. Ai ngờ người phụ nữ này lập tức đâm vào uy hϊếp của anh ta, giống như đoán trước được vậy.

Mộc Hàn Hạ thực sự tính chuẩn, đối với tính cách của Lục Chương, nếu có phương pháp làm sao chịu ngồi yên, chỉ sợ đã sớm ầm ĩ muốn đi làm. Thấy sắc mặt anh ta càng khó coi, Mộc Hàn Hạ đỡ lời mỉm cười nói với mọi người:“Vậy phát triển thương mại điện tử là vấn đề lâu dài, lát nữa tôi sẽ thảo luận cụ thể với Lục tổng. Nếu không có vấn đề gì khác, thì chúng ta kết thúc cuộc họp. Mục đích chủ yếu hôm nay là gặp mặt mọi người. Kế hoạch làm việc chúng ta sẽ từ từ thảo luận. Mọi người vất vả rồi.”

Ngày đầu tiên Mộc Hàn Hạ thể hiện thái độ, trên dưới tất cả bộ phận đều biết, Phó tổng mới tới mạnh mẽ, xinh đẹp, dịu dàng, tuy không qua đè đầu, nhưng Lục Chương cũng sẽ mệt đây.

Quyền lực tương lai trong bộ phận sự nghiệp còn chưa nói rõ được.

Lục Chương đứng trong văn phòng mình, cà vạt đã bị anh ta tháo ra, hai tay đút trong túi quần, nhìn ngoài cửa sổ. Khi một mình một chỗ, anh ta hiếm khi không kiềm chế được sự bướng bỉnh mà có vẻ im lặng hơn.

“Cốc cốc...” có người gõ cửa.

Lục Chương tức giận:“Ai vậy?”

“Là tôi, Mộc Hàn Hạ.”

Lục Chương quay người xem thường, rõ ràng không tiếp lời, cũng không để ý tới.

Sau đó Mộc Hàn Hạ tự đẩy cửa đi vào, Lục Chương cũng không nhìn cô, đi đến sau bàn làm việc ngồi, bắt chéo chân.

Mộc Hàn Hạ không tức giận, đi đến trước bàn, đặt hai tay lên bàn, Lục Chương ngước mắt nhìn cô, lại nhìn thấy ý cười thâm trầm trong mắt cô.

Anh ta bỗng nhiên ý thức được, đó là một ánh mắt xinh đẹp không nhìn thấu được.

“Muốn đánh cược không?” Mộc Hàn Hạ nói.

“Đánh cược gì?”

“Trước tiên anh dùng hết sức giúp đỡ tôi, trong ba tháng, chúng ta mở một cửa hàng mới, thành tích vượt qua một cửa hàng của Phong Thần nằm cùng đường, hình thành hình thức kinh doanh mới thuộc về chúng ta. Sau đó tôi sẽ cùng đi làm thương mại điện tử với anh.”

Lục Chương hơi sửng sốt, lắc đầu bật cười:“Sao có thể chứ? Tiểu thư, cô đang đùa với tôi à? Vượt qua Phong Thần? Có biết bọn họ dù là nguyên vật liệu, vốn, phục vụ, chất lượng đều là tốt nhất ngành sản xuất không? Chúng ta giữ được vị trí thứ hai đã là cố gắng lắm rồi đấy.”

“Đúng vậy, vượt qua Phong Thần.” Cô khẳng định nói.

Lục Chương im lặng.

Mộc Hàn Hạ kiên nhẫn nhìn anh ta.

Một lát sau, anh ta nói:“Được, vậy cô thử xem.”

Mộc Hàn Hạ trở lại văn phòng của mình, Phùng Nam gõ cửa bước vào, đưa tới thiệp mời:“Mộc tổng, tối ngày kia có một thương hội quan trọng tổ chức ở trung tâʍ ɦội nghị quốc tế, ban ngành chính phủ cũng tham gia.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

“Ngoài ra, đã phát thông báo tuyển dụng thư kí cho cô và Lục tổng, có người thích hợp tôi sẽ cho cô xem trước.”

“Vâng.”

Phùng Nam lui ra, Mộc Hàn Hạ lật thiệp mời, tính nhìn lại tài liệu hạng mục kinh doanh.

Trong văn phòng rất yên tĩnh, cô cúi đầu chăm chú đọc.

Đột nhiên trong đầu cô vang lên một giọng nói:

Trong ba tháng, tôi sẽ phá hủy siêu thị này.

Trước đó, cô có thể gia nhập công ty tôi.

Rất nhiều kí ức sáu năm trước đã mơ hồ, nhưng ngay lúc đó giọng nói và ngữ khí của người kia lại giống như ngay bên tai.

Cô hơi thất thần một lát, sau đó tự nói với chính mình quá khứ đã trôi qua lâu rồi.

Lời tác giả:

1. Về hành động hiện tại của nữ chính: Mục tiêu của cô là mở một cửa hàng mới, tranh thủ san bằng thậm chí vượt qua thành tích một cửa hàng của Phong Thần, xem có thăm dò ra được con đường mới thích hợp với Phương Nghi không. Đây là hành vi kinh doanh bình thường, không tồn tại tính công kích, không phải kɧıêυ ҡɧí©ɧ; hơn nữa cô cũng không biết Lâm Mạc Thần đi theo mình, nghĩ anh sẽ không chú ý một chuyện nhỏ như vậy.

2. Mục đích tồn tại chủ yếu của nam phụ không phải là một vật hi sinh của ngôn tình, giống như Mạnh chương, anh ta có vai diễn và cuộc sống của chính mình. Hơn nữa tình cảm giữa anh ta và nữ chính lớn dần mới là quan trọng.