Sau khi từ Báo Săn chuyển sang chiến hạm cỡ trung, Tô Di bị Mạnh Hi Tông nhốt trong khoang riêng biệt, cho đến khi chiến hạm đáp xuống thành phố nhỏ rét lạnh có duy độ rất cao ở Nam Bán Cầu, Mộ Tây Đình mới tuân mệnh tới mở cửa khoang, thả Tô Di ra.
Tô Di mới vừa đi tới nơi cửa khoang, liền thấy Mạnh Hi Tông đứng ở phía trước. Mặt cô không hầm hầm đi qua anh, anh cũng yên tĩnh như nước, cưỡng chế giữ chặt hông cô, đưa xuống chiến hạm.
Đoàn sĩ quan cũng đi theo phía sau, mặc dù Tô Di không đến nỗi trình diễn màn bạo lực trước mặt mọi người một lần nữa, nhưng sau khi phản kháng thất bại nên tiếng bước chân cũng dậm mạnh hơn, cô hoàn toàn không có chút tâm tư lấy lòng anh, vẫn cứ im lặng mãi.
Song khi bọn họ đặt chân xuống mặt đất, thấy cảnh đẹp dưới bầu trời xanh lam trong veo, Tô Di nín thở trong chốc lát..
Trên mặt đất rét lạnh, từng dòng sông nhỏ đóng băng, giống như ngọc bích trong vắt sáng ngời. Nước đó cực kỳ sạch sẽ, có màu xanh thẳm.Cây lớn màu trắng chìm trong nước, rõ ràng là đã mục nát, nhưng lại mang cho người ta cảm giác tinh khiết nhất.
Cách đó không xa, là những căn nhà gỗ san sát, xinh xắn đơn giản, lại ấm áp; Nơi xa hơn, dãy núi giống như người khổng lồ, tay chân bị mây mù che khuất, nhìn mọi người từ xa.
Tô Di sinh ra ảo giác như lạc vào thế giới thần tiên. Nơi này sạch sẽ ôn hòa, tách biệt hẳn với những nơi khác.
Đội Lính Đánh Thuê lái xe việt dã, chở mọi người tới căn cứ trong núi. Suốt chặng đường 20 phút, Tô Di lẳng lặng ngồi trong xe, nhìn những con sông,hồ nước như đá quý ngũ sắc hai bên đường không chớp mắt.
Trên cổ Mạnh Hi Tông dán băng y tế, bàn tay khoác lên tựa lưng phía sau cô, cũng yên lặng không nói gì. Mộ Tây Đình thấy bên trong xe vô cùng an tĩnh, liền cười nói với Tô Di: “Phu nhân, nơi này rất đẹp phải không?”
Tô Di gật đầu: “Nước ở đây tại sao lại có đủ mọi màu sắc vậy?”
Mộ Tây Đình cười nói: “Nguyên nhân từ khoáng sản trong đất và nước. Nhưng mà bởi vì bức xạ hạt nhân sau lần trải qua chiến tranh với Trùng tộc, cho nên người đến đây rất ít. Nhưng tài nguyên khoáng sán ở đây phong phú, là căn cứ khoáng sản lớn nhất của Liên Minh.”
Thảo nào Mạnh Hi Tông đặt chiến hạm căn cứ chế tạo ở đây. Chỉ là tại sao phải mang côtheo chứ!
Dưới chân núi là đồng bằng,mấy nhà xưởng chiếm phần đất bạt ngàn, mấy cột khói đen thẳng lên tận trời, tiếng gầm rú của máy móc vang lên mơ hồ. Ngay giữa nhà xưởng là bãi đậu máy bay khổng lồ, trên 20 chiếc Báo Săn, Tuyết Phong có mới có cũ, đậu ở chỗ đó, rất nhiều kỹ sư mặc đồng phục màu xanh dương, đang vây quanh máy bay chiến đấu sửa chữa.
Mọi người vừa bước vào bãi đậu máy bay, liền chạm mặt với người đàn ông cao lớn vừa đi ra. Hắn mặc bộ quân trang Lính Đánh Thuê hơi cũ, tướng mạo oai hùng, ánh mắt trong trẻo, xem ra đã tầm 34-35 tuổi. Khác với những Lính Đánh Thuê khác, khác với Mạnh Hi Tông, hắn chỉ mỉm cười đứng ở đó, khiến người ta cảm thấy có khí khái anh hùng chính trực.
Nhưng cấp bậc quân hàm trên vai hắn lại là Thiếu tướng —— đây là lần đầu tiên Tô Di trông thấy người mang cấp bậc tướng quân trong lính đánh thuê, không nhịn được nhìn hắn thêm mấy lần.
“Ngài chỉ huy!” Hắn và Mạnh Hi Tông chào quân lễ với nhau xong, không ngờ hai người lại ôm nhau. Tô Di thấy nụ cười thản nhiên hiện lên trên mặt Mạnh Hi Tông.
“Anh cả.” Anh đứng cạnh người đàn ông đó, người đàn ông kia vỗ bờ vai của anh.
Tô Di có chút giật mình, có người có thể khiến cho Mạnh Hi Tông gọi anh cả ư?
Ánh mắt ấm áp của người đó quét qua mọi người, Mộ Tây Đình chờ chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn với hắn: “Thiếu tướng!” Vẻ mặt của hắn bình tĩnh thong dong, vô cớ khiến lòng người sinh cảm giác yên tĩnh có thể tin tưởng.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi lên người Tô Di. Tô Di phản xạ có điều kiện hành lễ: “Thiếu tướng!” Thế nhưng hắn lại cười rồi gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Mạnh Hi Tông: “Em dâu?”
Mạnh Hi Tông không hé răng, Tô Di cũng không trả lời. Thiếu tướng lại dường như không nhận thấy sự im lặng của hai người, đưa tay về phía Tô Di: “Xin chào, tôi là Giản Mộ An.”
Tô Di nắm lấy bàn tay khô ráo ấm áp của hắn: “Thiếu tướng, tôi là trung úy Tô Di.”
Giản Mộ An như hiểu ra nói: “Ồ? Mèo Hoang Nhỏ chôn mười quả bom nguyên tử uy hϊếp Hi Tông?”
Mặt Tô Di không đổi sắc gật đầu, Mạnh Hi Tông bị gạt sang một bên lại đưa tay vòng lấy cô, nói với Giản Mộ An: “Anh nói nhảm nhiều như vậy từ lúc nào thế?”
Giản Mộ An cười ha ha, đích thân đưa họ đến ký túc xá.
Tô Di thừa biết sẽ ở cùng phòng với Mạnh Hi Tông. Giản Mộ An nói ngắn gọn lịch sắp xếp buổi chiều với Mạnh Hi Tông xong, rồi đi đến phòng ăn trước. Tô Di vừa mới đặt hành lý của mình lên trên bàn, liền rơi vào l*иg ngực vững chãi.
“Cách xa anh ấy một chút.” Anh xoay người cô lại, siết lấy cằm cô. Con ngươi đen nhánh của Tô Di bình tĩnh nhìn anh chăm chú, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh ta là ai?”
Mạnh Hi Tông nói lạnh nhạt: “Đã từng là lão đại. Người đáng kính trọng nhất.”
Tô Di có chút giật mình. Mặc dù sớm nghe nói Mạnh Hi Tông là từ Lính Đánh Thuê nhỏ bé mà leo lên, nhưng vẫn không tưởng tượng nổi, anh ta đi theo người khác chịu gian khổ là tình huống gì. Mặc dù bây giờ Giản Mộ An đã là cấp dưới của anh, nhưng anh vẫn gọi Giản Mộ An là anh cả như cũ. Điều này có chút không phù hợp với hình tượng cao quý hơn người ngạo mạn của anh.
Nhưng vì sao muốn cô cách xa Giản Mộ An một chút?
Buổi trưa ăn cơm đơn giản xong, Giản Mộ An liền dẫn Mạnh Hi Tông và Tô Di đi xem dây chuyền sản xuất chế tạo máy bay. Sau khi vòng quanh trong nhà xưởng, hai người đàn ông bàn bạc chuyện sắp xếp tiền nong và kế hoạch sản xuất. Đang trò chuyện, Giản Mộ An chợt nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: “Đúng rồi, người máy lần trước chú phát hiện ra đâu?”
Tim Tô Di siết chặt, liền thấy Mạnh Hi Tông nói với vẻ mặt nặng nề: “Đã tiêu hủy toàn bộ.”
Giản Mộ An cười bất đắc dĩ: “Sao chú không giữ lại mấy con? Công chúa đó nghe nói rất đẹp, nên để lại làm vợ!” Nói xong cười nhìn về phía Tô Di: “Đừng kinh ngạc, thứ anh thích nhất chính là máy móc. Nếu như được cưới vợ người máy, anh cũng đồng ý dùng tất cả tài sản để trao đổi.”
Mạnh Hi Tông mang vẻ không kiếm chế được nói: “Anh ấy cuồng người máy.”
Tô Di không đáp lời của anh, ngược lại nói với Giản Mộ An: “Rốt cuộc người máy đến từ đâu?”
Giản Mộ An lắc đầu: “Những Lính Đánh Thuê thế hệ trước đã nói, mấy trăm năm trước từng có nền văn minh máy móc, nhưng là chưa bao giờ nhìn thấy bọn họ. Lần này Hi Tông bắt gặp, cũng rất bất ngờ.”
“Tại sao phảitiêu hủy toàn bộ?” Tô Di hỏi tiếp.
Giản Mộ An cười cười nói: “Yêu cầu cố chấp của những người già, tóm lại có lý của các ông ấy.”
Ngày hôm sau Tô Di rất tự tại, bởi vì cả ngày Mạnh Hi Tông đều ở trong nhà xưởng nghiên cứu máy bay với Giản Mộ An, không rảnh để quản cô. Giản Mộ An phái Lính Đánh Thuê nữ,dẫn cô đi tham quan thành phố nhỏ, làm cô mở mang tầm mắt, tinh thần thoải mái.
Nữ trung sĩ tên là Ngôn Khanh, là cô gái còn rất trẻ, xem ra chỉ có mười tám mười chín tuổi, tướng mạo thanh tú, tính tình dịu dàng. Tô Di đi với cô ấy rất vui vẻ, đến gần tối, đã dạo khắp tất cả các cảnh xung quanh, còn có chút vẫn chưa thỏa mãn.
Ngôn Khanh lóe lên một ý, liền dẫn Tô Di tới Ôn Tuyền Quán nổi tiếng trong thành. Hình thành sự đối lập rõ rệt với toàn thành phố nhỏ vắng lặng, bên trong đại sảnh tiếp đãi của Ôn Tuyền Quán là tiếng người huyên náo—— gần như tất cả những Lính Đánh Thuê không trực ban, ban đêm đều tụ tập ở đây.
Thấy hai vị nữsĩ quanquân nhân, đám Lính Đánh Thuê đều nhìn ngó mấy lần. Tô Di đã quen với sự lưu manh của Lính Đánh Thuê, cũng không ở để ý. Nhưng lúc hai người cuốn khăn tắm đi vào suối nước nóng, Tô Di lập tức kinh hãi ——
Nam nữ tắm chung.
Thật ra thì thành phố lớn ở Địa Cầu cũng có nơi như vậy. Nhưng Tô Di chỉ là một sinh viên còn học trong trường, chưa hề trải qua trường hợp này. Huống chi Ôn Tuyền Quán đông đảo Lính Đánh Thuê nam, bầu không khí nhiệt liệt cũng đủ để khiến tất cả phụ nữ lúng túng.
Cũng may Ngôn Khanh có chừng mực, dẫn Tô Di thẳng đến chỗ sâu nhất bên trong quán, mở một phòng đơn, bên trong suối nước trong suốt, không có người nào
“Trung Úy, chị ở đây đi, bên ngoài quá rối loạn.” Ngôn Khanh mỉm cười nói.
“Thế còn em?”
Ngôn Khanh cười trong sáng: “Ở bên ngoài thôi, mấy đứa bạn gọi. Trung úy, chị có thể ngủ một giấc thoải mái, loại suối nước nóng có thuốc này, rất có ích cho thân thể. Đại khái một tiếng nữa em đến gọi chị.”
Tô Di dĩ nhiên hiểu hàm nghĩa cái gọi là”đứa bạn”. Mặc dù ở nơi đông người không đến nỗi làm được cái gì, nhưng phụ nữ và mấy người đàn ông ngâm mình trong hồ, dưới mặt nước, luôn có chút sự ve vãn mập mờ không nhìn thấy. Cô chỉ là không ngờ rằng Ngôn Khanh có vẻ trong sáng, thực chất bên trong lại có thể thoải mái như vậy.
Cô mặc đồ bơi tiến vào suối nước nóng. Gian phòng lộ thiên, ngẩng đầu có thể thấy được ánh sao lạnh lẽo ngày đông. Mà khí nóng bốc hơi lên, ấm áp tràn vào trong xương tủy. Sau khi Tô Di bị thương nặng, sức khỏe lại càng yếu, trong hoàn cảnh thoải mái như vậy, đầu dựa vào thềm đá dọc theo bờ ao, mơ màng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Lúc tiếng bước chân vang lên, Tô Di hé mắt ra, mơ hồ thấy dưới ánh đèn có bóng người. Tô Di lấy tay che ánh đèn trước mắt, nhẹ giọng nói: “Cô đã đến rồi?”
Người nọ ngồi xổm cạnh bờ ao, cúi xuống nhìn Tô Di. Gần như ngay lập tức, Tô Di cảm thấy hơi thở nam tính quen thuộc. Cô chợt mở mắt ra, quả nhiên thấy thân thể cao lớn và khuôn trầm tĩnh anh tuấn của Mạnh Hi Tông.
Mà ánh mắt của Mạnh Hi Tông, dọc theo khuôn mặt có chút kinh ngạc của cô, trượt đến bả vai bị nước nóng ngâm mà đỏ lên, còn có thân thể mềm mại mảnh khảnh chỉ mặc đồ bơidưới mặt nước, cũng yên lặng không nói gì.
Buổi chiều xong việc, anh bất ngờ được Giản Mộ An thông báo: “Em dâu còn chưa trở lại”. Tưởng là chỉ tham quan bên ngoài, không hề để ý; Một lát sau, Giản Mộ An lại mang vẻ mới vừa phản ứng: “Nguy rồi, quên nói cho chú, họ đi Ôn Tuyền Quán rồi.”
Ôn Tuyền Quán là nơi nào? Mặc dù không đến nỗi toàn những kẻ ô hợp, nhưng mà nam nữ tắm chung, thậm chí không mặc gì ngâm trong suối nước nóng, đều là thói quen công khai của Lính Đánh Thuê. Mạnh Hi Tông biết rõ anh cả của anh, bề ngoài có vẻ chính trực cương nghị, thật ra lại là kiểu hồ ly quỷ kế đa đoan luôn tự cho là đúng. Cho nên mới bảo Tô Di cách xa hắn chút. Bây giờ, cô tất nhiên là bị người của hắn cố ý mang đi. Mục đích, dĩ nhiên là khiến anh tức giận.
Nhưng mà chỉ nghĩ đến thân thể cân đối trắng như tuyết của Tô Di, phơi bày trước mặt bao nhiêu binh sĩ. Trong lòng Mạnh Hi Tông liền dâng lên tức giận. Dĩ nhiên, anh không cảm thấy đây là ghen. Nhưng mà Tô Di đã sớm được anh đưa vào tư hữu, người của anh, không thích bị bất cứ kẻ nào rình mò nhúng chàm.
Chỉ đành phải bỏ lại câu”Anh kiềm chế một chút”, liền thấy trong ánh mắt Giản Mộ An như cười như không, vội vã chạy tới Ôn Tuyền Quán.
Cũng may Giản Mộ An không dám đùa đến mức quá đáng, cô cũng biết bảo vệ mình, chỉ ở căn phòng độc lập. Nhưng khi Mạnh Hi Tông thấy cô ngủ ở trong suối nước nóng, lại không đánh thức cô ngay lập tức, mà đứng bên suối nước nóng ít nhất nửa giờ, cho đến khi cô tỉnh lại.
Hình ảnh Tô Di ngủ một mình, và lúc ngủ ở trong ngực anh, có chút không giống nhau.
Mái tóc dài của cô cuộn sau gáy, càng thêm mấy phần khí chất nhã nhặn lịch sự hơn ngày thường. Khuôn mặt trắng ngà láng mịn hơi ửng đỏ.Lông mày đen nhánh cực kỳ bắt mắt. Còn có đôi môi đỏ tươi, nổi bật dưới ánh đèn đầy hơi nước mông lung, làm cho anh trong nháy mắt nhớ tới mùi vị thơm mát của đôi môi đó.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Hi Tông sinh ra cảm giác kinh diễm với Tô Di, cảm giác đó hơi khó hình dung. Vì vậy anh cúi đầu, lẳng lặng nhìn cô, cho đến khi cặp lông mi dài thấm ẩm hơi nước của cô khẽ rung, đôi mắt trong suốt giống như đầm sâu mở ra.
Mạnh Hi Tông và cô nhìn nhau trong chốc lát, anh không hề chậm trễ bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Thấy động tác của anh, tâm tình Tô Di liền hết sức phức tạp. Không thể phủ nhận, anh như suối nước nóng trong đêm đông rét lạnh, đẹp trai mạnh mẽ, khiến người khác không thể kháng cự mê mẫn. Cô nhìn thân thể khỏe khoắn của anh dần dần lộ ra trước mặt mình, trong đầu liền không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh hai người trên giường nhiều ngày nay. Mặc dù Tô Di chỉ mới cùng với anh, nhưng không thể không thừa nhận, đơn giản từ giác quan mà nói, cô cũng hết sức kí©ɧ ŧɧí©ɧ vui sướиɠ.
Cô đã không muốn rối rắm vấn đề công chúa người máy nữa, vấn đề giữa bọn họ không phải công chúa kia, mà là địa vị và tấm lòng chân thật. Mặc dù cô đối với anh, dường như đã càng lún càng sâu.
Song, cô đã không rãnh để nghĩ tiếp nữa. Thân thể Mạnh Hi Tông tiến vào trong nước, mạnh mẽ đè cô ven bờ hồ nước, vùi đầu hôn cô.
Ánh trăng lành lạnh dịu dàng trên đỉnh đầu, ngón tay của anh giống như có ma lực, mỗi tấc da thịt mà anh chạm qua đều run rẩy. Anh dịu dàng hôn lên gương mặt của cô từng chút một. Đôi lúc cô thỉnh thoảng mở mắt, phát hiện ra anh nhìn thẳng vào cô, dùng ánh mắt nghiêm túc chưa bao giờ có.
Trong phòng yên lặng, âm thanh của thân thể cũng bị chìm dưới nước. Chỉ có hơi thở gấp trầm ấm của anh, và cả tiếng rên nhỏ khó có thể nhịn được mà cô thỉnh thoảng cắn răng phát ra; Hoặc là lúc thật sự không chịu được nữa mà ép giọng mắng anh mấy câu. Còn chưa được bao lâu, cô đã choáng váng đầu óc sức cùng lực kiệt.
Mê man, mí mắt không thể mở ra nổi nữa. Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ biến mất nhanh chóng, xung quanh yên tĩnh. Trong sự mông lung, dường như có người lẳng lặng vuốt ve hôn lên toàn bộ người cô, mà cái ôm nóng bỏng đó, khiến cô không thể chống cực được cơn ngủ say bất tỉnh của mình.
Lúc Tô Di tỉnh lại, nghe thấy có giọng hỏi: “Ngủ thϊếp đi?” Là Giản Mộ An.
Cô nhận thấy được mình đang trong ngực Mạnh Hi Tông. Anh đang ôm cô, đi từng bước về phía trước.
Cô nghe được Giản Mộ An lại hỏi: “Suối nước nóng không tệ chứ?”
Hình như Mạnh Hi Tông cười một tiếng, nói: “Không tệ.”
Giản Mộ An nhỏ giọng nói: “Mười năm rồi, thật khó khăn mới thấy bên người chú có phụ nữ, lại còn chưa giải quyết được? Người mù cũng nhìn ra được cô nàng đang giận dỗi. Chú không định dỗ dành sao?”
Mạnh Hi Tông yên lặng một lát rồi nói: “Đại khái cô ấy không cam tâm tình nguyện. Nhưng mà chuyện này không quan trọng.”
Tô Di nghe vậy, trong lòng phát run, chỉ nghe Mạnh Hi Tông tiếp tục nói: “Có bằng lòng hay không, cô ấy cũng không chạy thoát nổi.”
Tô Di chợt rất muốn nhìn thái độ giờ phút này của anh. Cô mở mắt ra, đúng lúc anh cúi đầu, ánh mắt dò xét của cô, đối lại với tầm mắt trầm tĩnh của anh. Trong nháy mắt cô liền hiểu được —— lời của anh rõ ràng là nói cho cô nghe.
Bóng đêm trên đỉnh đầu anh tạo thành cảnh nền u tối đen sẫm. Còn sâu thẳm hơn bầu trời màu mực, là đôi mắt lẳng lặng nhìn cô của anh. Trong ánh mắt trầm tĩnh như hồ nước, cất giấu du͙© vọиɠ chiếm hữu không hề che giấu của người đàn ông. Điều này khiến cô hoảng loạng —— Anh khiến cô cảm thấy càng ngày càng khó nắm bắt, khó có thể dứt bỏ.