“Báo danh tham gia Dược hội còn chưa kết thúc? Ha ha, tố rồi, chúng ta đi báo danh thôi!” Dứt lời, Tiêu Viêm nhanh chóng kéo hai người Huân Nhi, Thải Lân rời khỏi Ngạo Tiên Cư hòa vào dòng người đi đường tiến về nơi báo danh.
Trên Viễn Cổ đại lục, mỗi một tòa thành thị đều có quy định cấm phi không, mặc kệ thực lực của ngươi ra sao đều phải thực hiện quy định này, nếu không sẽ có siêu cấp cường giả tìm ngươi lí lẽ. Đương nhiên, nếu như ngươi có thực lực siêu tuyệt thì cũng không cần thiết phải tuân thủ quy định.
Cần phải biết rằng trên Viễn Cổ đại lục, tất cả mọi chuyện đều phải dùng thực lực để nói chuyện. Đương nhiên, Tiêu Viêm lúc trước là do nóng vội cứu người nên không để ý đến cái quy định cấm phi không này, đây là một mầm họa. Nói không chừng một ngày nào đó sẽ có cường giả đến chất vấn mình cũng nên. Nhưng đối với Tiêu Viêm, hắn lại không để chuyện này trong lòng.
Binh tới tướng ngăn, nước tới đê chặn. Chính mình gần đây bế quan tu luyện đã khá lâu, hơn nữa linh hồn lực đã tiến vào Thánh cảnh, cho dù không thể chống lại Ngũ tinh Đấu Đế nhưng cũng có thể thoát thân. Coi như bản thân đã có thực lực để bảo vệ mình, thành tựu như vậy cũng rất cao rồi.
“Ngã mệnh do ngã bất do thiên, đả phá thương khung chưởng mệnh vận.
Nam nhi sinh làm lăng văn chí, bất phụ nhiệt huyết lưu tâm gian.
Cướp đạp bát hoang hám thiên địa, đầu đính nhất định càn khôn.
Phiêu miễu vô cực tuyên cổ cảnh, thập vạn tuế nguyệt đệ nhất nhân.”
Bài thơ này ngay lúc này khắc hoa trong nội tâm Tiêu Viêm. Ở trên Đấu Khí đại lục, hắn từ tầng dưới chót trở thành nhân vật đỉnh phong. Như vậy, trên Viễn Cổ đại lục, hắn cũng có thể một lần nữa tiến lêи đỉиɦ phong.
Bài thơ này chính là lời thề của Tiêu Viêm, tựu như:
“Ba mươi năm Hà Đông
Ba mươi năm Hà Tây,
Không ai mãi mãi hèn!”
Đây chính là lý tưởng cơ bản nhất ở sâu trong nội tâm của Tiêu Viêm, mà hiện tại hắn chính là bước đi bước đầu tiên của lý tưởng này.
Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm âm thầm xiết chặt tay, lẩm bẩm: “Không có thực lực thì đến con chó cũng không bằng, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ khiến cho những kẻ dám diễu võ dương oai trước mặt ta phải cong cái đuôi lên cầu xin ta!” Ai cũng không biết, nhân vật đỉnh phong một đời bắt đầu quật khởi từ đây.
Lôi kéo Huân Nhi và Thải Lân chen chúc vào dòng người đi đến nơi báo danh. Ở nơi này kiến trúc mang dáng vẻ cổ kính, từng người đi qua trong lòng không khỏi kính ý tòa lâu này. Đây chính là địa phương báo danh tham gia, gọi là Dược các – một nơi chuyên dùng để báo danh tham gia Dược hội. Dược các mỗi năm năm mới mở ra lần, mỗi một người đăng kí báo danh sẽ nhận một dãy số đăng kí.
Tiêu Viêm lúc này mang theo hai người phụ nữ tiến vào trong Dược các. Vừa tiền vào Dược các liền không nghe thấy những tiến huyên náo ồn ào phía bên ngoài nữa, thay vào đó là những người với vẻ mặt nghiêm túc, thần sắc nghiêm trang cùng với một số lão giả chuyên môn phụ trách đăng kí đang thấp giọng đàm luận với nhau.
Nhìn thấy đám người Tiêu Viêm bước vào, một lão giả đang nói chuyện quay sang nhìn hắn nói: “Ngươi định đăng kí dự thi ở tổ nào?”
“Tổ dự thi?”
Nghe lão giả nói vậy, Tiêu Viêm không khỏi ngẩn người. Bản thân mình vừa mới xuất quan nên không biết chuyện này, Tiêu Viêm liền nhìn lại Huân Nhi, Thải Lân.
Thấy Tiêu Viêm nhìn bọn họ, hai người khẽ chau mày nói: “Những ngày này chúng ta một khắc cũng không rời nơi ngươi bế quan, chuyện này chúng ta cũng không biết gì cả.”
Nghe thấy hai người trả lời vậy, Tiêu Viêm phát khổ. Hắn nhanh chóng ôm quyền hỏi lại lão giả: “Tiền bối, không biết mỗi tổ phân ra như thế nào?”
Lão giả đang ghi lại tin tức Tiêu Viêm, đầu bút không khỏi dừng lại một chút, mặt ngẩng lên nhìn hắn một cách ngạc nhiên, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không biết quy định phân tổ của Dược hội sao?”
Nghe vậy, Tiêu Viêm không khỏi xấu hổ cuối đầu. Cuối cùng, hắn ho nhẹ một tiếng ôm quyền nói: “Ta từ vạn dặm xa xôi nên cho đến hôm nay mới tới được đây, quy định ta còn chưa kịp nghe ngóng gì cả. Xin tiền bối vui lòng chỉ giáo.”
“À, ra thế! Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết một chút!” Vẻ mặt lão giả mỉm cười, thái độ thập phần hòa ái.
“Cảm phiền tiền bối!”
“Mấy năm mới có một lần Dược hội, nhưng lần này lại không giống những lần trước đó, ban thưởng rất phong phú khiến cho cả cường giả Ngũ tinh Đấu Đế cũng phải đỏ mắt. Cho nên Dược hội mới thay đổi chút quy tắc, chia làm ba tổ, theo thứ tự là: tổ thiếu niên, tổ thanh niên và tổ trung niên.”
Dừng lại một chút, lão giả nói thêm: “Trong đó những người tham gia vào tổ thiếu niên, tuổi đời không được quá một trăm tuổi, cho dù ngươi có một trăm lẻ một tuổi cũng không được tham gia. Tổ thanh niên thì dành cho những người có tuổi đời từ trăm tuổi trở lên cho đến một ngàn tuổi tham gia. Tổ trung niên thì giành cho những người từ một ngàn tuổi trở lên cho đến một vạn tuổi. Từng tổ đều có đài thi đấu riêng biệt. Những người nằm trong top 3 đều được thưởng ba khỏa trung phẩm nguyên tinh. Đứng nhất còn được mười khỏa trung phẩm nguyên tinh cùng một phần Bản nguyên Ngũ tinh Đấu Đế. Ha ha, nếu như những người dưới Ngũ tinh Đấu Đế mà đạt được nó thì hẳn có thể thuận lợi tăng lên một cảnh giới lớn a. Đây chính là kỳ ngộ hiếm có.”
Khẽ dừng một chút như để khiến Tiêu Viêm càng thêm tò mò, lão giả mới nói: “Hơn nữa, top 3 tổ thiếu niên có tư cách khiêu chiến top 3 tổ thanh niên, nếu thắng có thể tiếp tục khiêu chiến tổ trung niên. Nếu thắng thì đạt được phần thưởng của kẻ thua, mà thua thì cũng không mất gì cả. Được rồi, hiện tại nói cho ta biết ngươi đăng kí tổ nào?”
“Tổ thiếu niên!” Tiêu Viêm trầm tư một chút rồi nói.
“Tổ thiếu niên? Những người tham gia tổ này tuổi đời không quá một trăm a! Thoạt nhìn, ngươi chẳng lẽ là thiên tài sao? Bất quá, ta nhắc ngươi là ở thời điểm dự thi, chỗ cửa ra vào sẽ có một thứ đồ vật để kiểm tra tuổi thọ tu luyện giả đó.”
“Tiền bối, ta biết rồi, cứ ghi ta tham gia tổ thiếu niên đi. Cảm ơn tiền bối!”
Lão giả cười nói: “Được rồi, đây là thẻ bài dự thi của ngươi, giữ nó cho tốt. Nếu không có nó thì lúc đó đến cả cửa cũng không vào được chứ đừng nói thi thố. Hy vọng ngươi đạt được thành tích tốt!”
“Ha ha, cảm ơn lời chúc của tiền bối!”
Dứt lời, Tiêu Viêm nhận lấy thẻ bài. Đây là một miếng ngọc bài hình tròn, trên mặt thẻ bài ghi to hai chữ “Tiêu Viêm” nhưng rồng bay phượng múa, ở bên cạnh còn có một dãy số nhỏ 12345.