Nhìn hai chân Mạc Nghiên không tự giác mà bắt đầu cọ xát ga giường, làn da trắng tuyết hiện lên màu hồng phấn. Tên đàn ông tiêm thuốc tiếp tục nói: "Đừng lo lắng, đợi chút nữa, bọn họ sẽ thương yêu cô, làm cô đến mức khóc cũng không ra được. Chất lỏng tôi tiêm cho cô chính là dùng để dạy dỗ những nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, kế tiếp phải thoải mái hưởng thụ nha!"
Trong mắt của Mạc Nghiên hiện lên tia tuyệt vọng, thân mình dần dần không chịu nổi mà sa đọa dưới thuốc kí©ɧ ɖụ© mãnh liệt.
Chỉ ngắn ngủn vài phút mà mấy tên đàn ông ở đây lại cảm thấy dường như đã trải qua một khoảng thời gian dài. Nhưng chính nhờ mấy phút này mà khiến cho bọn hắn nhìn thấy một cô gái từ đoan trang chuyển biến thành yêu tinh yêu mị như thế nào.
"Được rồi, bắt đầu đi."
Tên đàn ông đứng ở bên cạnh dẫn đầu cởϊ áσ sơmi ra để lộ cánh tay, ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm cô gái yêu mị nằm ở chính giữa giường đang không ngừng cọ xát kia, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều tràn ra từ đôi môi đỏ.
"Thật dâʍ đãиɠ."
Nhũ hoa đứng thẳng, vòng eo thon mịn tinh tế. Tên đàn ông dễ dàng lột mảnh vải cuối cùng trên người cô ra. Qυầи ɭóŧ ren bị mật dịch tẩm ướt nên sớm đã trở nên ướt, lông tơ thưa thớt tô điểm cho chỗ tư mật càng thêm xinh đẹp, hoa môi kiều mềm bởi vì bị tác dụng của thuốc ảnh hưởng nên tự động mấp máy và co rút. Mật dịch trong suốt theo cánh hoa co rút lại mà thấm ra từng viên trân châu lóa mắt làm cho hai mảnh hoa môi kia trở nên càng thêm kiều nộn.
"Hừ a... Tôi... Tôi muốn... Gϊếŧ các người..." Rõ ràng là lời nói đe dọa nhưng giọng được phát ra từ trong miệng cô lại là mềm nhu ngọt nị. Cô bây giờ giống như là đang làm nũng với người khác.
"Cự nhiên còn có ý thức! Ả đàn bà dâʍ đãиɠ này, đừng giãy giụa, cứ từ từ hưởng thụ côn ŧᏂịŧ của anh đây đi, chờ lát nữa sẽ làm em bay lên tận trời cao, haha."
"Để tao bắt đầu trước..." Tên đàn ông với thân mình trần trụi chậm rãi tới gần Mạc Nghiên, đôi tay dùng sức vặn, dễ như trở bàn tay mở đùi đẹp thon dài của cô ra thành độ cung lớn nhất, côn ŧᏂịŧ đen cứng rắn sớm đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà phun ra một ít bạch trọc, hạ thân dùng sức đâm về phía trước....
- ---
"Choang..."
Thanh âm thanh thúy vang lên trong yến hội, Tiêu Mục Thần rũ mắt nhìn ly rượu trượt từ trong tay xuống, giờ đây đã vỡ tan đầy đất, đáy lòng luôn có cảm giác bất an khó hiểu.
"Cậu...." Mộc Trạch Uyên mím chặt môi, đầy mặt ngưng trọng nhìn về phía bạn tốt. "Cậu... Cũng cảm thấy..." Lời còn chưa nói xong thì liền thấy Tiêu Mục Thần gật gật đầu. Mới vừa quay đầu, đang chuẩn bị dò hỏi 3 người bạn còn lại thì lại thấy bọn họ thập phần có ăn ý mà liếc nhau, đáy mắt tràn ngập sự bất an cùng sợ hãi khó có thể che đậy.
"Tôi đi phòng nghỉ thử xem, các cậu nhanh bật hệ thống định vị lên... Đừng để cho những người khác phát hiện..." Diệp Hàn Ngự đi lên trước rồi thấp giọng thì thầm ở bên tai 4 người bạn. Mộc Trạch Uyên nhẹ gật đầu với Cung Kỳ Diệp cùng Tư Đồ Dịch ý bảo bọn họ mau đuổi kịp.
"Không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào đây." Tiêu Mục Thần nói với tên bảo an đứng cạnh cửa xong đóng cửa phòng nghỉ lại. "A Diệp, đưa tôi mật mã, dùng hệ thống GPS để định vị vị trí của Nghiên Nhi đi."
"Đang làm." Trên đường đi, Cung Kỳ Diệp nhanh chóng rút di động ra. Cố nén sự bất an sâu trong nội tâm, ngón tay khẽ run ấn ấn màn hình điện thoại. "Ở... Ở lầu 9? Di động của cô ấy hiển thị ở lầu 9..."
"Đừng ra khỏi cánh cửa này, nhớ rõ! Phải làm bí mật, đừng để những người khác phát hiện ra cái gì. Để phòng ngừa lỡ như làm tổn thương đến Nghiên Nhi." Diệp Hàn Ngự trước khi mở cửa ra thì bất chợt quay đầu lại thận trọng dặn dò xong dẫn đầu bước ra ngoài. Anh kiềm chế trái tim nôn nóng hoảng loạn rồi chạy vội tới cửa thang máy, khuôn mặt lạnh băng dọa sợ những người đang muốn tiến lên bắt chuyện.
Giờ này phút này, 5 người đàn ông chỉ cảm thấy thật hận không thể đuổi hết tất cả những người ở đây ra bên ngoài.
"Dừng lại chút..."