Edit: Blue
“Không muốn cùng hắn có liên quan.” Mạc Nghiên trợn mắt nhìn Thẩm Vũ một bên thở dài.
Lâm Dịch Phong cúi đầu nhìn đồng hồ, nói lời xin lỗi: “Thời gian không còn sớm, buổi tối phải ăn cơm cùng lão gia tử, tôi đưa tiểu Vũ về trước.”
“Đi đi, khi nào tôi nhận được thiệp mời?” Mạc Nghiên cười xấu xa nói, vẻ mặt mơ hồ, ánh mắt giễu cợt.
Lâm Dịch Phong nhẹ nhàng lắc đầu, sủng nịch mà nhìn một bên nữ nhân: “Tôi cũng muốn nhanh lắm, nhưng người nào đó không chịu” Ngữ khí tràn ngập ghét bỏ, nhưng lại che đậy không được hắn tình ý.
"Tớ còn muốn chơi tiếp ..." Thẩm Vũ mím môi đỏ mọng nhìn Mạc Nghiên đáng thương.
Mạc Nghiên gõ nhẹ vào mũi tiểu Vũ, khẽ nhíu nàng phấn nộn khuôn mặt nhỏ. “Có thời gian thì gặp lại, đi mau đi, vệ sĩ đang chờ” Mạc Nghiên nhìn hai người ve vãn đánh yêu đi xa, đáy mắt hàm chứa nồng hậu ý cười.
“Nha đầu, phải đi về?”
Sở Cẩn Húc nghi vấn làm cho bọn họ trái tim thật mạnh nhảy một chút, không đợi Mạc Nghiên trả lời, Mộc Trạch Uyên giành trước một bước nói: “Lẫm Lẫm đã đói bụng.” Một bên đem nó tiểu xảo móng vuốt đáp ở nữ nhân trên tay, ý đồ đoạt lại nàng lực chú ý.
Sở Cẩn Húc nhướng mày buồn bực nói, không chút nào che giấu đáy mắt khinh thường cùng ghét bỏ. “Tôi nhớ rõ vừa mới uy nó uống qua sữa bò.”
“Người ngoài không hiểu, sữa bò chỉ đủ nó tắc kẽ răng, …… Cũng thật ngượng ngùng, khó được ước ra tới còn quấy rầy các ngươi, nhưng….. Lẫm Lẫm nhà tôi cùng Nghiên Nhi mỗi ngày sớm chiều ở chung, nó đã không rời đi Nghiên Nhi.” Tư Đồ Dịch hai tay một quán biểu hiện ra vẻ mặt không thể nề hà, nhưng đáy mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ lại làm người tưởng hô hắn một cái tát.
“Ồ! Kia vừa lúc, tôi hôm nay mới từ thị trường mua sắm trở về, có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhậm nó chọn lựa, nếu Lẫm Lẫm không thể rời nha đầu thì mang nó cùng nhau tới biệt thự của ta, bên ngoài đều là cỏ nhân tạo có thể tùy ý chạy nhảy.”
Sở Cẩn Húc nhe ra một hàm răng trắng, hoàn toàn chặn đứng lý do rơi xuống trời của đàn ông, với lòng bàn tay to trên tóc người như biểu tình vuốt ve chúng, thỉnh thoảng kéo đuôi hổ quanh ngón tay anh.
“Được, cũng đã lâu không đi qua, thuận tiện mang Lẫm Lẫm đi tản bộ.”
Mạc Nghiên suy nghĩ liền đáp ứng, đến nỗi phía sau ba cái nam nhân, tắc không ở nàng suy xét trong phạm vi, quay đầu lại hướng tới sắc mặt xanh mét nam nhân cười một cái.
Nhưng mà không nghĩ tới Tiêu Mục Thần cười thay vì tức giận, phủi nhẹ tay áo, đôi mắt đen như cười mà như không cười, ánh lên tia sáng mờ ảo: "Chỉ là chúng ta đã hoàn thành công việc rồi. Không biết chúng ta có vinh dự được đến biệt thư không. Còn chuyến thăm thì sao? "
Mộc Trạch Uyên liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh mình và đảo mắt bí mật, và thấy điều đó rất buồn cười. Đôi mắt màu xanh lục nhìn "anh trai bên cạnh" của đứa bé với ý định không tốt.
“Đương nhiên không……..” Nguyện ý……
Tư Đồ Dịch trước một bước mở miệng, lấp kín hắn miệng: “A, nguyên lai Sở huynh như vậy hoan nghênh chúng ta, chúng ta đây liền từ chối thì bất kính.”
Sở Cẩn Húc: “………….” Chết không biết xấu hổ, ai nguyện ý mời các anh.
“Ha hả……. Nhà ta tương đối nhỏ sợ ủy khuất các anh.”
“Thế nào sẽ đâu, chúng ta cũng không phải là đại thiếu gia sống trong nhung lụa.” Mộc Trạch Uyên liễm hạ mắt, cánh môi khơi mào, dị thường tà khí.
Sở Cẩn Húc nhất quán tao nhã trên mặt, thái dương gân xanh thình thịch nhảy, lộ ra xán lạn nụ cười quỷ quyệt:” Vậy đến đây đi, nha đầu chúng ta đi về trước đi, chuẩn bị chiêu đãi “Khách nhân”, các anh cứ từ từ tới.”