Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 172: Đồ ăn cháo đá bát

Edit: Blue

Thẩm Vũ nhìn Lẫm Lẫm liếʍ liếʍ móng vuốt, vuốt ve nó, dáng vẻ kiêu ngạo khiến người ta muốn ôm vào trong lòng mà xuýt xoa.

"Thật đáng yêu ... Nghiên Nghiên, tớ có thể ôm nó không?"

Mạc Nghiên do dự nhìn Thẩm Vũ, sau đó nhìn xuống con hổ đang chớp chớp đôi mắt xanh. "Ừm ... nhưng tớ sợ nó cắn người ..."

“Không sao, dù có bị cắn cũng không đau đâu.” Thẩm Vũ cười trả lời, đưa tay ra xoa đầu Lẫm Lẫm.

Lâm Dịch Phong nắm tay Thẩm Vũ xuống, cảnh giác nhìn tiểu gia hỏa: "Chờ đã ... nó là một con hổ ..."

"Lão ... Hổ?"

“Ừ.” Mạc Nghiên cười khan.

Thẩm Vũ cảm thán, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hứng thú, hoàn toàn không để ý tới người đàn ông đang lo lắng ở bên. "Em chưa nhìn thấy hổ thật, em muốn sờ nó. Em chỉ chạm vào nó ...Lẫm Lẫm tôi có thể chạm vào em được không?"

Hơi thở lạ thường xộc vào mũi hổ, đôi mắt xanh biếc nhìn bàn tay mảnh khảnh trước mặt cảnh cáo, nó bị dụ dỗ bởi bàn tay mềm mại của Mạc Nghiên "Ngoan, ngoan, đừng sợ, không sao, để cho chị gái xinh đẹp sờ, được không?"

Lẫm Lẫm nghiêng đầu hổ, quay lưng về phía Thẩm Vũ, cáu kỉnh hất đuôi. "gừ ..." Lòng bàn tay của Thẩm Vũ ở trên lưng

"Xuy..." Tiêu Mục Thần cười tủm tỉm nhìn chằm chằm tiểu hổ tinh nghịch, nháy mắt nhận được một cái nhìn sắc bén, ngón tay cọ hạ chóp mũi.

Sở Cẩn Húc vươn cằm nghịch cái thìa súp. "Cô gái, nó ăn cái gì?"

“Thịt!” Mộc Trạch Uyên mím môi cười, âu yếm nắm cọ cọp, đồng thời đưa ngón tay vào miệng cọp vuốt hàm răng sắc nhọn.

"Nó có uống sữa không?"

"Có, nhưng nó phải ấm."

Sở Cẩm Húc dùng thìa nhấp một ngụm rồi chậm rãi đặt trước mặt Lẫm Lẫm, chỉ thấy nó cảnh giác nhìn mình, khịt khịt mũi vài cái, thật lâu mới liếʍ.

Những vằn đen trắng tuyệt đẹp thu hút sự chú ý của anh, ngón tay anh nhanh chóng chạm vào lưng con hổ một cách ngập ngừng, thấy không có phản kháng, anh mạnh dạn đặt hẳn lòng bàn tay vào nó. “Có vẻ như nó thích tôi.” Sở Cẩm Húc hé môi nhìn ba người đàn ông, trong mắt hiện lên sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ trần trụi.

"Lẫm Lẫm, không phải bảo để ý đến người lạ sao? Họ có thể sẽ bắt và bán con đó!" Tiêu Mục Thần bất lực nói.

Lẫm Lẫm liếc lại ba người đàn ông, sau đó lắc đầu gầm gừ với Sở Cẩm Húc, cọ cọ cọp lòng bàn tay, bộ dạng dễ thương. "Lẫm Lẫm thật ngoan."

Mộc Trạch Uyên, Tiêu Mục Thần, Tư Đồ Dịch: "............" Con sói mắt trắng nhỏ này.

Thẩm Vũ yên lặng nhìn Lâm Dịch Phong, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm. "Mà này, Nghiên Nghiên.Cuối năm đấu giá hội, ngươi biết Long Ngạo Thiên bọn họ cũng sẽ đi sao?”

“Hả, chuyện gì xảy ra?” Mạc Nghiên nhẹ nhàng gật đầu.

Thẩm Vũ nháy mắt với người phụ nữ và mỉm cười: "Vậy thì ... để Tư Đồ tiên sinh đi cùng với cậu?"

“Tôi sẽ đi cùng Nghiên nhi.” Mộc Trạch Uyên mỉm cười và vuốt tóc mơ hồ.

"Uh ... Tôi không ở cùng Tư Đồ Dịch nữa... Bây giờ tôi đang ở với Mộc Trạch Uyên ..."Tư Đồ Dịch bất lực nhìn Mộc Trạch Uyên .

“Hai nam nhân đều thực chất lượng tốt, quan trọng nhất chính là muốn cho Long Ngạo Thiên biết hắn từ bỏ một người phụ nữ tốt đến mức nào, hừ.” Trầm Vũ không chút nào để ý khoa chân múa tay, nói Long Ngạo Thiên với vẻ mặt đầy oán giận.