Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 64: Làm lỏng một chút (H)

"Đừng ... Aha ... Tôi không muốn ..." Một đôi mắt ngân ngấn nước cùng phẫn hận, kɧoáı ©ảʍ càng ngày càng mãnh liệt giống như thiêu đốt toàn thân cô, cảm giác sung mãn tê dại từ hoa huyệt gần như khiến cô phát điên và không thể kìm được nức nở. Gây thịt to lớn của người đàn ông giống như một ngọn lửa xuyên qua cơ thể cô, từng đợt kɧoáı ©ảʍ ập đến mãnh liệt, hơi thở rối loạn của hai người hòa quyện vào nhau.

Hương thơm trong vòng tay khiến Tiêu Mục Thần không tự chủ được mà đâm sâu, du͙© vọиɠ rực lửa chôn sâu trong huyệt nhỏ chật hẹp, bên trong nóng bỏng, tưngf đợt hút lấy gậy thịt, bàn tay xấu xa nhéo lấy mông trong của Mạc Nghiên, nhẹ nhàng nâng cô lên trên, sau đó lại nặng nề thúc một cái mạnh, động tác thao mãnh liệt của Tiêu Mạc Thần khiến Mạc Nghiên bật khóc. "Đừng sợ ... tôi sẽ ôm chặt em ... Ưm ... Bây giờ ... em cứ hưởng thụ cảm giác được tôi thao đi."

Xoay người về phía mình, côn ŧᏂịŧ xoay tròn cọ xát từng tấc thịt của lỗ hoa trong cơ thể, khiến hoa dịch phun ra từ sâu trong hoa huyệt, nhưng lại bị côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của nam nhân chặn lại. "Huhu ... dừng lại ... ha ..." kɧoáı ©ảʍ bị khuấy động trong cơ thể khiến cô choáng ngợp, hai tay không tự chủ được ôm lấy cổ nam nhân, như muốn nắm chặt khúc gỗ trôi trong biển du͙© vọиɠ, Tiêu Mục Thần ôm thân thể nhẹ nhàng tinh xảo của cô. Lòng bàn tay to nắm lấy bờ mông mềm mại tròn trịa, vỗ về thô bạo hết lần này đến lần khác, đau đớn khiến Mạc Nghiên kẹp chặt côn ŧᏂịŧ trong cơ thể cô. “Ưm… thật chặt.” Anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, ngăn không cho tiếng kêu rêи ɾỉ kiều mị thoát ra ngoài.

Chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, nằm đè lên người cô, cô không ngừng khóc thút thít xin tha,làm Tiêu Mục Thần sung sướиɠ càng thêm hăng hái dựng thẳng eo, đem hai tay nhỏ đặt ra sau cổ mình, tử ©υиɠ vốn đã đầy hoa dịch trắng đυ.c bị gây thịt của nam nhân cưỡng ép nhét vào, nhìn cái bụng trắng như tuyết nổi lên cương nghị, dã thú trong cơ thể cậu lập tức thoát ra, đem nam căn một lần so một lần dùng sức thọc vào hoa huyệt mẫn cảm nhỏ hẹp, thỉnh thoảng dùng đỉnh đảo lộng vách tường tử ©υиɠ yếu ớt, trong tử ©υиɠ phảng phất có ngàn vạn cái miệng nhỏ không ngừng liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ của mình.

“Ha… nhiều quá…aaaa… no quá… đừng vào nữa… hức…huhu.” Khiến người trong lòng sợ hãi, người đàn ông thoáng kiềm chế dã thú trong người mình. Cố gắng khống chế du͙© vọиɠ không trào ra, chậm rãi cọ xát côn ŧᏂịŧ vào vách tường mềm mại bên trong, trêu đùa thưởng thức tiếng rêи ɾỉ kiều mị ngọt ngào phát ra từ miệng nhỏ của cô.

Đặt người ở giữa giường sau đó lật người để cô quay lưng về phía mình, côn ŧᏂịŧ vẫn ngậm chặt miệng tử ©υиɠ không cho giọt dịch hoa chảy ra, hai đầu gối kẹp chặt giữa hai chân của nữ nhân. Gậy thịt rút ra chỉ còn đỉnh cắm vào miệng hoa môi, lại từ phía sau tiến vào một cách mãnh liệt. "Haaaaa ..." Tư thế ra vào lại cho phép nam căn đàn ông tiến sâu hơn vào tử ©υиɠ mỏng manh và mềm mại, vũ khí sắc bén của nam nhân đâm vào cơ thể cô một cách mãnh liệt, kɧoáı ©ảʍ cùng đau đớn đồng thời ập tới huyệt nhỏ của Mạc Nghiên . Tay nắm chặt lấy tấm khăn trải giường muốn thoát khỏi sự va chạm của người đàn ông, nhưng không thể chống lại sự ra vào của Tiêu Mục Thần, người đàn ông đẩy người về phía trước, sau đó lại kéo cô lại đâm sâu vào trong.

“Bảo bối thật tuyệt… Hừm… Thao em một chút… miễn cho em lại tiếp tục dụ dỗ chúng ta… Hừm… Đừng kẹp… Em thật không nghe lời.” Anh cử động thắt lưng. Lòng bàn tay thô ráp vỗ mạnh vào mông tuyết, phát ra âm thanh giòn giã.

"A ... Mục ... Thần ..... Chậm lại ..... ha ..." Mạc Nghiên hy vọng rằng việc gọi tên người đàn ông đó sẽ khiến anh ta chậm lại, nhưng cô không biết rằng điều này đang khiến anh thêm hứng thú.

Bảo bối vừa khóc vừa rêи ɾỉ tên của chính mình, điều này khiến ham muốn thú tính của Tiêu Mục Thần càng cao hơn. "Âm thanh thật dễ nghe .....huyệt nhỏ thật mềm, thật nóng, thật chặt...... Em muốn bóp khô tôi sao." Động tác hạ thể càng ngày càng hung bạo, bị hoa huyệt kẹp chặt, anh dùng bàn tay lớn nhào nặn bộ ngực đầy đặn và ngon lành kia, dùng ngón tay bắt lấy nụ hồng mà xoa xoa.