Edit: Dĩm
Điên cuồng hoan ái khiến Mạc Nghiên không khỏi mất sức dựa vào trong ngực nam nhân, nhắm chặt mi mắt che đi nỗi buồn cùng nỗi sợ hãi, sợ rằng chính mình sẽ không thể kìm nén được bản thân chìm đắm trong du͙© vọиɠ với mấy nam nhân này.
Nhìn đôi my đang kẽ run cùng thân thể đang run rẩy của Mạc Nghiên khiến Tiêu Mục Thần cau mày, sau đó buông lỏng ra, đôi môi nở một nụ cười nguy hiểm và u ám. Lòng bàn tay cầm lấy nước ấm rưới lên hai người, côn ŧᏂịŧ nóng hổi cắm trong nhục huyệt của nữ nhân không muốn ra ngoài. "Ồ..."
Tiêu Mục Thần bế Mạc Nghiên lên, hai chân dài của anh ta vững vàng bước ra khỏi phòng tắm, khi người đàn ông đi từng bước về phía trước, hoa huyệt từng chút từng chút mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ, cả người cô dán vào ngực anh, lòng bàn tay to của anh ta mở ra chân đâm mạnh vào tử ©υиɠ của người phụ nữ, chất lỏng nhỏ giọt nhỏ giọt trên sàn nhà theo đường đi của người đàn ông.
Nhìn bàn trang điểm càng ngày càng gần, Mộ Ngôn lo lắng nhìn lại, cầu xin thương xót.
"Đừng như vậy ..... Huhu."
Cánh mũi ửng đỏ khiến nam nhân vừa thương vừa yêu, cúi đầu hôn lên nước mắt trong hốc mắt, ôm lấy nữ nhân đến trước gương, hàm răng ác liệt cắn lên vành tai trắng nõn, cảm giác đau đớn làm Mạc Nghiên mở to hai mắt, không cẩn thận liếc thấy cảnh tượng da^ʍ mỹ của hai người trong gương.
"Bé con, nhìn xem, hoa huyệt thật đẹp, thật dâʍ đãиɠ, cứ cắn chặt anh không buông."
Hai thân ảnh quấn quít được phản chiếu rõ ràng trong tấm gương trang điểm. Người phụ nữ trắng như tuyết, mềm mại dựa vào người đàn ông cường tráng có làn da màu mật ong. Trọng lượng toàn thân cô giờ phụ thuộc vào cánh tay và côn ŧᏂịŧ của anh chống đỡ, bị căng đến cực hạn cánh môi thỉnh thoảng phun ra nuốt vào, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra từ nơi giao nhau của hai người.
Người đàn ông trong gương đột nhiên gợi lên một nụ cười xấu xa, và chậm rãi di chuyển thắt lưng của anh ta.
"A ... Ha ân ... Đừng mà ... uuuuu …”
Mạc Nghiên không khỏi khóc, cô nhìn thấy chỗ giao hợp giữa hai chân người trong gương thỉnh thoảng hiện ra, nhất thời đυ.ng phải đỉnh mẫn cảm của hoa huyệt, gợi lên từng đợt xuân thủy, trông cực kỳ dâʍ ɖu͙©.
"Không muốn hả? Em xem, dâʍ ɖị©ɧ của em nhiều đến mức gậy thịt tôi cũng không ngăn được. Sao miệng huyệt của em da^ʍ thế, miệng em cứ kêu không được, mà cái miệng nhỏ của em cứ chảy ra."
Tiêu Mục Thần dùng đầu lưỡi liếʍ lỗ tai mẫn cảm, dùng bàn tay to nắm lấy cặp đùi trắng như tuyết, mở hai chân ra, đẩy côn ŧᏂịŧ nóng hổi vào trong hoa huyệt, nhìn thấy người trong gương bụng trướng lên do côn ŧᏂịŧ của mình, khiến cho nam nhân càng muốn hung hăng đem cô thao hư.
"Không phải ... Tôi không có ... Huhu ... Đừng."
Đôi môi đỏ mọng không ngừng phun ra những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, cánh hoa không ngừng run rẩy hưởng thụ sự ra vào hoang dại của côn ŧᏂịŧ nam nhân, mỗi lần được nam nhân đút vào trong hoa huyệt, cô đều cảm thấy thỏa mãn khác thường, khi nam nhân rút ra thì bên trong nhột nhạt khiến Mạc Nghiên gần như phát điên.Muốn ăn cây gậy thịt một lần nữa, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ đã vượt quá khả năng chịu đựng của cô, chỉ cảm thấy thân dưới không còn là của mình nữa.
"Không, sàn nhà đầy dâʍ ŧᏂủy̠ này là của ai nhỉ? Nhà sắp nhập rồi. Nhìn xem hoa huyệt của em dâʍ đãиɠ đến mức nào, tôi sẽ cho em ăn no.", đem côn ŧᏂịŧ đâm đến miệng tử ©υиɠ, lời nói của người đàn ông khiến Mạc Nghiên bất giác nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương, người phụ nữ trong gương vừa quen vừa lạ, khuôn mặt quyến rũ trắng như tuyết ướt đẫm du͙© vọиɠ với đôi mắt đỏ rực, đuôi lông mày tràn đầy vẻ đẹp khó tả, mái tóc đen như thác nước rải rác trên cơ thể, đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ, trước ngực bị nam nhân dày vò đến cực điểm, người đầy vết hôn.