Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 112: Tôi khinh thường cậu

Edit: Như Thanh

“Tôi đương nhiên không cần.” Cung Kỳ Diệp mặt không đỏ hơi thở không gấp trả lời.

“Thật không biết xấu hổ,tôi khinh thường cậu.” Tiêu Mục Thần liếc mắt nhìn hắn.

Đột nhiên, Tư Đồ dịch đi lên trước bắt lấy ngón tay bị thương của Cung Kỳ Diệp nói nhỏ: “Đây chỉ là vết thương nhỏ, căn bản không cần băng bó.”Vừa nói xong, liền chuẩn bị giật ra băng vải.

Mạc Nghiên vừa đi vào phòng khách chỉ nghe thấy lời nói của Tư Đồ Dịch: “Các ngươi đang làm gì?”

Tư Đồ Dịch ngẩng đầu, vừa vặn nghênh tiếpánh mắt trách cứ của Mạc Nghiên, cơ hồ là lập tức, hắn trốn tránh tựa như bỏ qua một bên mắt, quay đầu lại phát hiện mấy người còn lại cũng mang theo khinh bỉ ánh mắt nhìn xem hắn. “Các ngươi.......”

“Không cần đổ lỗi toàn bộ cho Tư Đồ Dịch, lời nói vừa rồi của các người tôi đều nghe thấy được, nếu như tay Cung Kỳ Diệp bị nhiễm trùng thì sao, các người thật là không có lương tâm.” Mạc Nghiên nhíu mày lại khiển trách nói.

Mà lúc này Cung Kỳ Diệp đứng ở sau lưng Mạc Nghiên nhếch môi chế nhạo bốn nam nhân còn lại.

“Nghiên Nhi,vừa rồi cái gì tôi cũng chưa nói.”. Mộc Trạch Uyên đẩy kính mắt giơ lên cánh môi.

“Ân......” Mạc Nghiên không nói gì nhìn Mộc Trạch Uyên, nghĩ nghĩ lại nói: “Anh rất tốt.”

Nhìn Mộc Trạch Uyên càng phát ra nụ cười xán lạn, Mạc Nghiên khóe miệng không tự giác cong lên, hai con ngươi cất giấu một chút nhu hòa.

Tiêu Mục Thần không vui nhìn xem hấp dẫn bộ dáng ánh mắt Mộc Trạch Uyên. “Nghiên Nhi, ban đêm có muốn cùng đi điện đường ăn cơm hay không?” Vừa nói xong, đã thấy Mạc Nghiên khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch, giơ lên môi cũng dần dần nhạt đi. “Tôi liền......”

Tư Đồ Dịch trừng mắt nhìn Tiêu Mục Thần, tiến lên đem Mạc Nghiên ôm vào trong ngực, nói nhỏ bên tai cô. “Đừng sợ....... Nếu như không muốn, chúng tôi sẽ không bắt buộc em....... Trước đó lục tương chúng tôi sớm đã xóa bỏ.”

Cô có chút trừng mắt, tiêm nồng vũ tiệp tại đáy mắt ném xuống một mảnh hơi mỏng bóng ma, đưa cảm xúc của cô che lấp. Mái tóc đen dày khéo léo dán tại gương mặt bên cạnh, làm nổi bật gương mặt tinh xảo của cô, càng phát ra trắng nõn không tì vết. Thật lâu, cô chậm rãi ngẩng đầu nói nhỏ, ánh mắt là như thế kiên định. “Được......”

Đã đều cùng bọn hắn mấy nam nhân phát triển thành dạng này, dù sao cũng nên nếm thử vượt qua đạo tâm kia khảm đi........

“Vậy Nghiên Nhi chuẩn bị một chút, chúng ta cùng nhau ra ngoài.” Tư Đồ Dịch yêu thương hôn mặt cô.

Đợi sau khi Mạc Nghiên rời đi tầm mắt của bọn hắn, Tư Đồ Dịch quay đầu sắc mặt ngưng trọng nói nhỏ: “Nghiên Nhi bỏ ra thời gian mấy tháng mới điều trị tốt tổn thương tinh thần, cũng đừng bởi vì một cái chỉ là anh trai nhà bên liền đem em ấy lần nữa ép về bờ vực sụp đổ, hiện tại em ấy đối với chúng ta không hề có hảo cảm, nếu là lại tiếp tục bức bách, uy hϊếp em ấy, Nghiên Nhi khả năng vĩnh viễn không muốn đối với chúng ta mở rộng cửa lòng.”

Diệp Hàn Ngự trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói. “Đã biết.......”

“Đừng lo lắng.” Mộc Trạch Uyên tiến lên vỗ vai Diệp Hàn Ngự.”

“Các người chuẩn bị xong chưa?” Âm thanh mềm mại nháy mắt hấp dẫn tất cả nam nhân chú ý.

Màu đen tơ lụa sườn xám giống nước ôn nhu, bao bọc lấy làn da trắng nõn, phác hoạđường cong mềm mại đáng yêu của Mạc Nghiên, có lồi có lõm. Bên cạnh cao eo xẻ tà, toát ra dáng vẻ quyến rũ, giống một đóa yêu diễm mở ra mẫu đơn, tại ủ dột ưu nhã bên trong tăng thêm một tia thướt tha vẻ đẹp, đen nhánh tóc xanh dùng một con bạch ngọc trâm cài tóc nhẹ nhàng kéo lên, trên trán một sợi tóc xanh rơi xuống, cô đưa tay vẫy phát, môi anh đào nhấp nhẹ.

Năm luồng ánh mắt trong nháy mắt trở nên cực nóng, như là một con báo đang đợi đi săn khóa chặt tầm mắt lên mặt Mạc Nghiên, bộ dáng vũ mị dụ hoặc, làm cho người ta tâm động.

“Khục! Cái này khó coi, mèo con đi đổi bộ khác đi.” Diệp Hàn Ngự đánh xe nắm giữ quyền đặt ở bên môi.

Mạc Nghiên cúi đầu nhìn xuống quần áo nói nhỏ: “Tôi cảm thấy rất tốt, cứ như vậy đi.”

Lúc phát hiện những người khác chính là muốn nói điều gì, Mạc Nghiên nhíu mày lại đánh gãy ý đồ của bọn hắn: “Nếu như lại tiếp tục chú ýquâ áo của tôi, vậy chúng ta cũng không cần đi ra ngoài nữa.”

“Đi thôi, Nghiên Nhi muốn ngồi xe của ai?” Mộc Trạch Uyên hơi câu lên môi mỏng.

Trong nháy mắt, Mạc Nghiên tiếp nhận năm cặp mắt lóe sáng, thân thể cô hơi cương, mặt lộ vẻ khó khăn địa đạo: “Tôi đều có thể......”

“Chọn một đi.” Tư Đồ Dịch cau mày.

Đột nhiên, một đạo ánh mắt u oán bắn về phía Mạc Nghiên: “Nghiên Nhi còn chưa từng ngồi qua xe của ta.......” Cô có chút ngu ngơ, trong lòng như nhũn ra gật đầu với Cung Kỳ Diệp. “Đi thôi.......”

Bàn tay có lòng chiếm hữu ôm lấy eo Mạc Nghiên, khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng quay đầu phủi hạ mấy đạo cao thân ảnh, cảm giác sau lưng bầu không khí càng ngưng trọng thêm băng hàn, Cung Kỳ Diệp vui vẻ câu lên cánh môi.