Edit: Dĩm
Bộ dáng mê man kiều diễm đổ vào nam nhân trong ngực, da thịt tuyết trắng che kín dấu đỏ dữ tợn, bộ dạng nhíu chặt lông mày làm lòng người thương tiếc, môi oỏ thỉnh thoảng nói ra một trận nghẹn ngào: “Ô ô…...Từ bỏ.”
“Nghiên Nhi ngoan....... Kiên nhẫn một chút là tốt rồi.” Tư Đồ dịch nói nhỏ bên tai nữ nhân, trên gương mặt lạnh lùng, giờ phút này bởi vì ẩn nhẫn du͙© vọиɠ mà tràn ra một tầng mồ hôi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy ra sưng đỏ cánh hoa,lấy thuốc tỉ mỉ xử lý vết thương bên trong hoa huyệt.
Sau khi xác nhận tất cả vết thương đều đã được xử lý, Tư Đồ Dịchcúi xuống hôn hai cánh tay vì buộc chặt mà in lại dấu vết, mắt đen càng phát ra âm trầm, có thể cảm giác nam nhân mang theo một cỗ tức giận. “Nghỉ ngơi thật tốt.....”
Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước chân vững vàng đi tới phòng khách, vừa đi, anh vừa nói ra âm thanh lạnh lùng: “Ngự, tôi nhớ cậu không có dễ xúc động như vậy mà.”
“Bảo bối cô ấy...... Còn tốt chứ?” Diệp Hàn Ngự giống như là một đứa trẻ làm sai sự tình, thuận theo cúi thấp đầu, một mặt áy náy.
“Khắp cả người đều là tổn thương, gần như sắp bị cậu dùng chết.” Tư Đồ Dịch ngồi đối diện Diệp Hàn Ngự, liếc mắt, nhấp một ngụm trà lúc này mới nguôi giận.
“Ngự, cậu đây là xảy ra chuyện gì?” Tiêu Mục Thần lười biếng dựa vào ghế, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau.
“Làm sao cùng lúc đem chúng ta gọi tới?” Cung Kỳ Diệp nhìn hảo hữu sợ lôi kéo vai, bàn tay che ở trên mặt che lại ánh mắt của hắn.
“Tôi giống như không xác định được...... Cảm giác này có chút lạ lẫm.......” Diệp Hàn Ngự thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm phương xa, trong giọng nói mang theo mờ mịt.
“Đối với Nghiên Nhi sao?” Mộc Trạch Uyên nhíu mày đẩy kính mắt, dựa vào tường.
“Ừm.......”
“Sau đó cậu không cách nào đối mặt tình cảm của mình, liền đối với Nghiên Nhi phát tiết lửa giận của cậu?” Tư Đồ Dịch có chút tức giận nhìn Diệp Hàn Ngự.
“Không........ Nhưng cũng có thể coi là như thế....... Trước cho các cậu nhìn cảnh tượng mà hôm qua tôi nhìn thấy đi.” Diệp Hàn ngự buồn bực vuốt vuốt mi tâm, nhặt lên điều khiển, đem đoạn ghi hình phát ra trên TV.
Bên trong đoạn ghi hình, nữ nhân xinh đẹp hướng về phía nam nhân một bên điều khiển xe chu môi, nũng nịu, còn tùy ý nam nhân kia vuốt ve, ôm. Lúc này, bên trong căn phòng bầu không khí trong nháy mắt hạ xuống âm độ.
Các nam nhân gương mặt tuấn mỹ, như che băng sương, từng đôi lãnh mâu, càng là che lấp đến đáng sợ, đáy mắt kịch liệt ấp ủ lên phong bạo, mang theo phá hủy hết thảy cuồng vọng chi tư.
“Nam nhân kia là ai?” Tiêu Mục Thần bực bội giật xuống cà vạt, ném đến một bên, con ngươi toát ra ngọn lửa.
“Chờ một chút tôi hình như có ấn tượng.......” Hai tròng mắt lạnh như băng nheo lại, bắn ra một tia sáng sắc bén, Mộc Trạch Uyên tiến lên nhìn chằm chằm nam nhân trong màn hình TV. “Hắn là Sở Cẩn Húc, giám đốc tập đoàn Mai Sâm ở nước Pháp, trước đó trên tụ hội có từng thấy.”
“A! Vậy tổng giám đốc của bọn hắn là ai?” Cung Kỳ Diệp nhướng lên lông mày.
Sở Cẩn Nhận, cha Sở Cẩn Húc, lúc tụ hội ta cùng bọn hắn có duyên gặp mặt một lần.
“Vậy Nghiên Nhi làm sao sẽ biết hắn?” Tư Đồ Dịch đen nhánh hai con ngươi, rực đốt phẫn nộ cùng ghen tỵ lửa giận.
“Tôi điều tra, hắn cùng bảo bối trước kia là thanh mai trúc mã, về sau cả nhà tên kia di cư đến nước Pháp, gần nhất xử lý xong công ty tình trạng mới trở về.” Diệp Hàn Ngự bực bội dùng tay điểm cái bàn, phát ra giòn nhẹ rắc rắc âm thanh.
Mộc Trạch Uyên nói khẽ: “Không sai, trước một hồi đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Mai Sâm đánh cắp công ty của bọn hắn cơ mật, về sau thuận lợi giải quyết.”
“Đường đường là một giám đốc thế mà lại làm chút chuyện không thể cho người khác biết, tôi đúng là không còn biết nói gì.” Tiêu Mục Thần khinh bỉ cười lạnh. “Nhưng mà, tên đối thủ cạnh tranh kia thật đúng là cái phế vật, hai ba lần liền bị thu thập!”
“Cũng không phải sao!” Cung Kỳ Diệp nói nhỏ, băng lãnh trong hai con ngươi không nhìn thấy bất kỳ biểu lộ gì.