Edit: Dĩm
“Hôm qua tôi cùng bảo bối nói, để cô ấy cách xa Sở Cẩn Húc một chút…..” Con ngươi băng lãnh của Diệp Hàn Ngự tản ra hàn ý nhàn nhạt.
“Cậu thế này là dùng sai phương pháp, không thấy Nghiên Nhi cá tính bướng bỉnh bao nhiêu sao.” Tư Đồ Dịch bất đắc dĩ lắc đầu.
“A, tôi đây đúng là đầu óc bị nước vào.” Diệp Hàn Ngự cười nhạo nói nhỏ.
“Tôi nhìn cậu đúng thật là bị ám rồi.” Cung Kỳ Diệp nhẹ nhàng nhướn mày.
“Cậu dám nói cậu cùng Thần đối bảo bối đều không có một tia hứng thú?” Diệp Hàn ngự gặp hai người trầm mặc, liền không nhiều lời nữa.
“A Uyên, cậu có thể cho tập đoàn Mai Sâm chế tạo chút phiền phức không, để cho Sở Cẩn Húc không cần tại trước mặt chúng ta lúc ẩn lúc hiện.” dung mạo như hồ ly của Diệp Hàn Ngự hiển mười phần quỷ quyệt, mực mắt thâm thúy u chìm, thanh âm vẫn như cũ ôn nhuận.
“Đương nhiên nhưng......” Mộc Trạch Uyên đẩy kính mắt, đáy mắt hiện lên một vòng ngoan lệ.
“Không được.” Xinh xắn khuôn mặt che kín sương lạnh, một đôi con ngươi ánh mắt phẫn nộ cùng lãnh ý.
Mạc Nghiên chậm rãi mở ra hai mắt sương mù mông lung, đảo mắt quanh gian phòng, thân thể truyền đến ẩn ẩn chua xót làm cho cô nhíu mày lại, lúc cúi đầu kiểm tra, lại phát hiện dấu vết trên thân gần như sắp biến mất, mà đêm qua bị nam nhân không ngừng chà đạp hoa huyệt, truyền đến từng tia từng tia lạnh buốt cảm giác.
“Xem ra Tư Đồ Dịch cũng tới......”
Mạc Nghiên chống lên thân thể thay váy, màu xanh nhạt đưa nàng da thịt nổi bật lên càng thêm tuyết trắng kiều nộn, lúc cô chậm rãi đi đến phòng khách , lại nghe thấy Diệp Hàn Ngự muốn cho Sở Cẩn Húc tìm phiền toái, điều này khiến cô liều mạng mặc kệ đau đớn, xông lên trước cả giận nói.
Nhưng mà, lại không nghĩ rằng đập vào tầm mắt cô là năm cái nam nhân thế mà toàn bộ đều ở đây, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cô cùng Sở Cẩn Húc đêm qua trong xe đầu hỗ động toàn bộ phát ra trên TV.
“Các người đây là giám sát bất hợp pháp.......”Mạc Nghiên căm tức nhìn tất cả nam nhân, một đôi nước mắt tràn ngập hừng hực lửa giận.
“Đây là lúc em chưa vào ở liền lắp đặt, nhưng mà cái này còn thật thuận tiện, thế mà nhìn thấy bảo bối đối với anh trai mưa của em thân mật như vậy!” Cung Kỳ Diệp lạnh lùng khí thế để trong phòng trong nháy mắt căng cứng, kiện ổn đạp trên bộ pháp đi hướng bộ dáng.
“Anh ấy không phải anh trai mưa của tôi....... Anh ấy là anh trai nhà bên của tôi, liền tựa như anh trai ruột của tôi.” Mạc Nghiên nheo lại mắt hạnh, băng sương khuôn mặt mang theo tức giận nhìn xem lạnh lùng nam nhân.
“Chúng tôi không thích em đem lực chú ý đặt ở trên người một chút không thân thiết.” Cung Kỳ Diệp cánh tay dài nhất câu, đem Mạc Nghiên ôm lấy đi hướng ghế sô pha.
“Anh Húc không phải là người không thân thiết, anh ấy giống như anh trai của tôi.” Băng sương lạnh nhan bịt kín một tầng mỏng tuyết, đôi mắt đẹp bốc cháy lên lửa giận.
Nghe được lời nói của Mạc Nghiên, Cung Kỳ Diệp năm ngón tay thít chặt chụp tiến da thịt mềm mại, mắt đen bắn ra một vòng ghen tỵ ánh lửa.
“Diệp, nhẹ một chút, cậu bóp đau bảo bối.” Tiêu Mục Thần ngữ khí là như thế nhu hòa, nhưng gần nhìn có thể phát hiện nam nhân khuôn mặt tuấn tú là như thế lạnh lẽo, tựa như bịt kín một tầng băng tuyết.
“Bảo bối chắc chắn là biết năng lực của chúng ta đúng không?” Cung Kỳ Diệp hẹp dài trong mắt hắc quang lấp lóe, hắn đột nhiên há miệng, ngậm lấy vành tai Mạc Nghiên. Răng ở giữa nhẹ nhàng cắn, mềm mại linh xảo đầu lưỡi như kɧıêυ ҡɧí©ɧ trằn trọc, liếʍ láp.
Thân thể Mạc Nghiên run lên, Cung Kỳ Diệp đem môi hướng phía dưới dời đi mẫn cảm tuyết cái cổ gặm mυ'ŧ liếʍ cắn, tỉ mỉ da tuyết in dấu lên từng cái mập mờ dấu ấn.
“Các người...... Rốt cuộc là đến lúc nào mới có thể chán ghét tôi....... Các người thích tôi chỗ nào, tôi đổi còn không được sao?” Mạc Nghiên cúi đầu thì thào nói nhỏ, mờ mịt nhìn xem hai tay, lời nói của Mạc Nghiên khiến mấy nam nhân trong lòng xiết chặt.
“Nghiên Nhi, vĩnh viễn đừng nghĩ rời đi chúng ta.” Diệp Hàn Ngự trầm giọng nói.
Mê mang hai con ngươi dần dần trồi lên hơi nước, trước mặt đồ vật đều giống như bịt kín một tầng cát, mơ hồ không rõ.