“Cái miệng nhỏ thật tham ăn…” Nhìn Nghiên Nhi trong ngực nhiệt tình mà đùa nghịch eo, hắn càng thêm dùng sức cắm vào hoa huyệt, thỉnh thoảng dùng qυყ đầυ ma sát bên trong, cảm giác Nghiên Nhi trong ngực run rẩy, tà tứ tươi cười hiện lên trên gương mặt thanh lãnh càng thêm gợi cảm.
“Không cần chọc nơi đó… Ân ân… Ha a…. Ta sẽ hư rớt…” Cảm giác sắp kề bên cao trào đánh úp về phía não Mạc Nghiên làm cả người cô kɧoáı ©ảʍ tê dại chỉ có thể dựa vào cái miệng nhỏ khóc hô lên tới, ý muốn chống cự đôi tay bị hắn kiềm chế trụ, mỗi khi đem thân mình cô nâng cao đến nam căn, giây tiếp theo liền dùng đỉnh đâm thọc, kɧoáı ©ảʍ chợt nhanh chợt chậm làm Mạc Nghiên cuộn lại ngón chân trắng nõn, bỗng nhiên cảm giác trong huyệt bắt đầu trừu súc, Tư Đồ Dịch hướng Mộc Trạch Uyên đưa mắt ra hiệu.
Chỉ thấy Mộc Trạch Uyên tiến lên ôm thân thể mềm mại của cô rồi vặn bung đùi cô ra và phối hợp với Tư Đồ Dịch, Mộc Trạch Uyên đẩy cô về phía trước sáp nhập với côn ŧᏂịŧ của Tư Đồ Dịch, động tác kịch liệt làm toàn bộ côn ŧᏂịŧ bị tiểu huyệt nuốt hết, tiểu huyệt không ngừng bị cắm vào, rút ra và ma sát, miệng tử ©υиɠ dưới sự đâm thọc không hề thương tiếc của hắn mà phun ra một cỗ điềm mỹ hoa dịch,""Ha..a..a..""
“Trước cho em ăn một chút….” Tư Đồ Dịch chống vách tường đem côn ŧᏂịŧ cực nóng rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiến hoa cung sớm đã no căng, nhưng mà côn ŧᏂịŧ cực đại không muốn dễ dàng rời đi hoa kính ấm áp khẩn trương, không ngừng dùng đỉnh cọ xát tới điểm kéo dài kɧoáı ©ảʍ của cô, thân dưới Nghiên Nhi lại là một trận trừu súc, trên mặt hắn treo thoả mãn tươi cười.
Phát giác ý đồ của Mộc Trạch Uyên, Tư Đồ Dịch đảo vị trí nằm trên giường, tiểu huyệt Mạc Nghiên theo động tác hắn đem nam căn cơ hồ muốn nuốt vào đi, đột nhiên Mạc Nghiên bị một cổ lực lượng phía trước đưa đẩy, thân mình ngã vào trong ngực Tư Đồ Dịch, cánh hoa sưng đỏ gian nan mà phun ra nuốt vào nam căn, tiểu xảo phấn nộn hậu huyệt hiện ra ở trước mắt Mộc Trạch Uyên, mật huyệt chảy ra dính đầy cánh hoa, hậu huyệt bị chậm rãi nhét vào, cảm giác quỷ dị làm Mạc Nghiên nôn nóng nhìn về phía sau xem, lại phát hiện hắn không ngừng đưa đẩy ngón tay.
“Đi ra ngoài, bên kia không được… Ngô ngô…” Vừa định đứng dậy liền bị Tư Đồ Dịch kéo xuống, cánh tay dài chế trụ người cô, môi mỏng gặm mυ'ŧ bả vai trắng nõn in đậm dấu vết như màu hoa hồng.
"Hừ ha.... Ân...." Phát hiện hậu huyệt của cô bắt đầu thói quen ngón tay mình ra vào, Mộc Trạch Uyên liền cởi hết áo quần, để côn ŧᏂịŧ của mình trước cửa hậu huyệt, qυყ đầυ mới vừa cắm vào liền bị gắt gao chắn lại, lo lắng nếu mạnh mẽ tiến vào sẽ làm thân mình cô bị thương nên hắn chỉ đành bất đắc dĩ cúi xuống hôn phần lưng cô, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay mát xa hoa đế của cô rồi chậm rãi hạ vòng eo xuống, hậu huyệt vốn chỉ có thể cất chứa một ngón tay cư nhiên lại có thể nuốt côn ŧᏂịŧ thô to vào.
"Hô hô... Ngô... Bảo bối, thả lỏng một chút, hừ... Chính là như vậy, ngoan, hút rồi phun... Em có thể nuốt cả hai bọn anh vào." Giọng nói trầm thấp của hắn mê hoặc cảm xúc của Mạc Nghiên, thân mình có nghe theo mệnh lệnh của hắn mà chậm rãi thả lỏng và nuốt vào côn ŧᏂịŧ của hai người họ, cảm giác sưng to làm đáy lòng cô thấy sợ hãi, nhưng do tác dụng chậm của cồn khiến cô đắm chìm trong hoan ái điên cuồng.
"Thật trướng a... Ha a... Chậm một chút..." Khi nam căn của hai người xâm nhập vào chỗ sâu trong huyệt trước và sau của cô, hai người họ giống như có ăn ý một cái rút ra thì một cái liền cắm vào, trước sau huyệt đồng thời mang đến kɧoáı ©ảʍ làm Mạc Nghiên muốn hỏng mất, thân mình không ngừng vặn vẹo giữa hai người bọn họ nhưng lại bị ngăn lại, côn ŧᏂịŧ to lớn nhanh chóng thọc vào rút ra hậu huyệt mẫn cảm, đột nhiên, Mộc Trạch Uyên ma sát đến một khối thịt mềm, phát hiện dưới thân cô bắt đầu phản kháng kịch liệt, đôi mắt lây dính nồng đậm tìиɧ ɖu͙© của hắn hiện lên sự thâm thúy yêu dã, bàn tay to đỡ lấy vòng eo liễu, bắt đầu dùng côn ŧᏂịŧ đâm loạn khối thịt mềm đó.
"Không cần a... Dừng lại... Muốn hư rồi..." Hai người hoàn toàn đắm chìm trên thân hình quyến rũ của cô, không hẹn mà cùng dùng nam căn của mình cọ sát với vị trí mẫn cảm trong hoa huyệt với hậu huyệt, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt bao phủ thần trí của Mạc Nghiên, cái miệng nhỏ không ngừng phát ra da^ʍ ngữ xin tha, nhưng hai người sao có khả năng dễ dàng buông tha cho miếng thịt đâu!