Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 43: Đừng khóc (H)

“Bảo bối... Nghiên Nghiên…..” Lắc nhẹ con gái bảo bối trên giường, lại phát hiện cô không có bất luận động tĩnh gì, bất đắc dĩ nhìn về phía Mạc Vũ Hạo.

“Để con gái ngài ngủ ở chỗ này đi, đã đem phòng hai vị chuẩn bị tốt, nếu cảm thấy mệt mỏi có thể đi nghỉ ngơi trước.” Tiêu Mục Thần cường ngạnh không mất lễ tiết thái độ mang theo quan tâm, đưa vợ chồng rời phòng.

Nhìn bóng dáng họ rời đi, Tư Đồ Dịch và Mộc Trạch Uyên mới trở lại phòng Mạc Nghiên, gương mặt cô lúc ngủ say làm hai người bọn họ sa vào trong đó. Đột nhiên, hàng lông mi đang nhắm chặt của cô nhẹ nhàng lay động, mở mắt mờ mịt nhìn hai người bọn họ, thật lâu sau mới bắt đầu khóc nức nở.

“Ô ô… Các ngươi chính là đám người xấu kia….. Lúc trước vẫn luôn cưỡng bách tôi uống thuốc… Hại tôi trở nên không bình thường…. Mới vừa rồi còn cưỡng bách tôi uống đồ khó uống…” Lời nói mang theo ủy khuất cùng lên án, Mộc Trạch Uyên vui sướиɠ khi có người gặp họa, nhìn Mạc Nghiên không ngừng oán giận Tư Đồ Dịch.

"Được rồi, đừng khóc." Tư Đồ Dịch bất đắc dĩ ôm cô vào trong lòng ngực và dùng giọng điệu giàu có từ tính thì thầm bên tai cô, sau đó dùng lưỡi dài liếʍ mυ'ŧ nước mắt rơi xuống của cô.

"Tránh ra... Nóng quá..." Tác dụng chậm của rượu mãnh liệt đánh úp lại khiến toàn thân cô giống như bị đốt cháy cộng thêm thân mình lửa nóng của hắn ép sát càng làm cho cô cảm thấy nhiệt khí bức người. Mạc Nghiên đẩy hắn ra thì phát hiện mình bớt nóng hơn nhưng vẫn chưa đủ, tay nhỏ của cô không hề kết cấu cởi bộ lễ phục dạ hội, thân thể quyến rũ bại lộ ở trước mắt hai người đàn ông, hai luồng nhũ thịt chỉ có bra che đậy, hình dáng hoàn mỹ của hai vυ' cùng với vòng eo mảnh khảnh làm Tư Đồ Dịch và Mộc Trạch Uyên nhớ tới sự điên cuồng đêm hôm đó.

Bị Mạc Nghiên đẩy ngã ở trên giường Tư Đồ Dịch một phen ôm lấy thân thể mềm mại, lưỡi dài tiến vào cái miệng nhỏ liếʍ mυ'ŧ nước bọt ngọt ngào, bàn tay ôn nhu mà xoa bóp phong nhũ, thỉnh thoảng dùng ngón tay nhẹ nhàng véo lộng, cảm thụ Nghiên Nhi trong ngực hơi hơi run rẩy, liền vừa lòng mà cởi một đạo phòng tuyến cuối cùng, hoa môi khép kín ở tầm mắt hai người bọn hắn nhìn xuống chậm rãi lộ một chút hoa dịch, ngón giữa mới vừa cắm vào liền bị kẹp lấy, ngón cái xoa ấn hoa đế ý đồ làm cô thả lỏng.

“Ân a… A… Hừ…” Ngón tay hắn mang lại kɧoáı ©ảʍ làm cô sung sướиɠ, tác dụng của cồn thôi miên khiến cô cho rằng đang ở trong mộng, liền tùy ý mặc bọn hắn giở trò.

Phát hiện tiểu huyệt của cô đã có thể cất chứa cự vật to lớn của mình, Tư Đồ Dịch liền vặn bung hai đùi ra, nhẹ nhàng để tiểu huyệt không ngừng nhỏ giọt mật dịch ngồi xuống nam căn, tư thế ngồi làʍ t̠ìиɦ khiến hắn có thể đâm vào sâu hơn và xuyên qua cổ tử ©υиɠ đâm thẳng tới tử ©υиɠ của cô, tiểu huyệt cùng với tử ©υиɠ liếʍ mυ'ŧ và kẹp chặt làm hắn nhịn không được nâng eo cô hướng về phía trước rồi va chạm.

“Thật ngoan… Nếu thanh tỉnh mà có thể ngoan như vậy thì tốt rồi.” Hưởng thụ tiểu huyệt khẩn trương kẹp chặt, nhìn Mạc Nghiên ngoan ngoãn tùy ý để cho mình âu yếm, Tư Đồ Dịch lột ra chống được cực hạn hoa môi, đem nam căn còn thừa dùng sức nhét vào hoa cung no căng.” Ngô… Quá nhiều… Đi ra ngoài… Đau quá…. Anh anh….” Động tác hắn cường ngạnh làm Mạc Nghiên bắt đầu khóc nức nở, tay nhỏ không ngừng đẩy ngực hắn ra.

“Dịch… Bình tĩnh…. Đừng xúc động nhưu vậy, đừng quên bảo bối trong lòng còn chưa có cách nào tiếp thu chúng ta.” Mộc Trạch Uyên ngăn lại bạn mình điên cuồng đem mắt kính trên mũi cởi ra, cùng nhau tiến lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ thân hình mẫn cảm của cô.

Giống như nghe được lời Mộc Trạch Uyên khuyên, Tư Đồ Dịch nâng eo cô lên rồi lại thả xuống, toàn bộ động tác thong thả đến cực điểm nhưng lại làm tiểu huyệt của Mạc Nghiên ngứa ngáy muốn hắn lại mạnh thêm một chút.

"Cho tôi... Nhanh một chút... Tôi muốn... Hừ ha... A... Ân..." Cái miệng nhỏ của cô không ngừng mệnh lệnh người đàn ông phía dưới, hưởng thụ côn ŧᏂịŧ lấp đầy tiểu huyệt hư không, tay nhỏ thỉnh thoảng chống bả vai hắn và dùng sức nuốt côn ŧᏂịŧ lõα ɭồ ở bên ngoài vào, khuôn mặt nhỏ tràn ngập kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ, khóe mắt mang theo mười phần mị hoặc.