Editor: Dâu
Tư Đồ Dịch đau lòng đến hốt hoảng, hai mắt đỏ hoe, giọng nói trầm ấm không ngừng dỗ dành:
"Bé ngoan... Là anh... Nghiên nhi, đừng sợ, anh là Dịch...ngoan, mở mắt ra nhìn anh.… Đừng sợ… Ừm"
Đôi môi mỏng ghé sát vào tai cô, ấm áp đặt lên trán, mắt, mũi cô những nụ hôn.
Đầu không ngừng lắc lư, nước mắt không ngừng rơi xuống, há mồm hung hăng cắn vào xương quai xanh của anh, biểu thị nỗi sợ hãi cùng oán hận trong lòng, rồi lại liếʍ và mυ'ŧ chiếc lưỡi đỏ mọng của anh.
"Dịch...hức ... a a... em xin lỗi ...em sợ...thực sự muốn..."
Tư Đồ Dịch kìm nén du͙© vọиɠ xuống, không ngừng xoa dịu:
"Không sao, bọn anh đều ở đây ... bọn anh đã đưa kẻ xấu đi rồi, đừng lo lắng... "
Hơi thở quen thuộc giữa mũi xoa dịu trái tim sợ hãi của cô, cơ thể cô lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi dâʍ ɖị©ɧ:
"Cho em... Cho em... hức... cho em... "
Cô nghiêng người, vuốt ve phần dưới sưng tấy của anh qua lớp quần âu, nhưng vì bị thắt lưng buộc chặt nên cô không thể cởi ra được, những giọt nước mắt bất bình cứ trào ra từ mắt cô chảy xuống quần áo của anh.
Tư Đồ Dịch âu yếm hôn lên khuôn mặt ửng hồng của cô, rồi nhanh chóng dùng hai tay kéo mở thắt lưng và khóa kéo, để lộ côn ŧᏂịŧ nóng hổi đang phồng lên, ngay lúc nó bật ra khỏi qυầи ɭóŧ, Mạc Nghiên nghiêng người về phía nó và khó khăn ngồi xuống, lỗ hoa kẹp hút nhanh chóng, đôi mắt híp lại nguy hiểm nhíu mày tràn đầy vui sướиɠ.
"Hừ ...thật thoải mái ... ha...Dịch... "
Từ mũi truyền ra những đợt sung sướиɠ và tiếng rêи ɾỉ, ý thức trong não đã tắt lịm từ lâu, chỉ còn lại bản năng theo đuổi ham muốn. Cô vòng tay qua cổ anh, trong miệng rêи ɾỉ ngọt ngào, eo liễu chậm rãi đong đưa, hùa ý va chạm của anh.
Trong xe rộng rãi, có mùi dâʍ đãиɠ và ngọt ngào, những tiếng dài mềm mại không ngừng tràn ra từ miệng, hàng loạt tiếng rêи ɾỉ đứt quãng không chịu nổi, khuôn mặt ửng hồng vừa đau vừa vui, cùng đôi mắt đẹp mê người mờ mịt nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, đôi mắt anh mị nhãn như tơ, tràn đầy cám dỗ từ trong xương mê hoặc.
"Ừm ... Dịch... Ha ...nhiều chút nữa ... Ngứa ... ô..."
"Mẹ kiếp, tác dụng của loại thuốc này quá mạnh ... Nghiên nhi suýt chút nữa đã bất tỉnh ..."
Vật phía dưới quần tây cứng ngắc không ngừng ngẩng đầu, kêu lên phản đối muốn được tự do hít thở không khí trong lành, Tiêu Mục Thần lóe lên tia sáng nguy hiểm, nếu bọn anh chậm một bước sẽ khiến bọn anh hối hận cả đời, chờ sau khi chuyện này kết thúc đem nững người chủ mưu tóm gọn, tất cả những chướng ngại vật đe dọa Nghiên nhi sẽ bị loại bỏ.
Tư Đồ Dịch dùng hai tay ôm lấy eo nhỏ Mạc Nghiên, sức mạnh tay của anh cũng dữ dội khi xoay eo và hông cô, những hạt mồ hôi đầy du͙© vọиɠ tiếp tục trượt khỏi trán anh, đánh vào vòng tròn đang không ngừng lắc lư trước mặt. Cặp tuyết nhũ đầy đặn và săn chắc liên tục vẫy gọi anh, cám dỗ mọi người nếm thử chúng, khóe miệng tà ác câu lên, há miệng ngậm lấy, chỉ thấy cô ngẩng cao thở nhẹ, anh nheo mắt lại, không khỏi ậm ừ vài tiếng.
"a a... ha ... một chút nữa ...dùng sức một chút..."
"Đều theo ý em."
Âm thanh khàn khàn chứa đầy du͙© vọиɠ, lòng bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy hai mông tuyết, đem qυყ đầυ đâm vào hoa huyệt non nớt, giống như hàng ngàn cái miệng nhỏ không ngừng hút lấy, Tiêu Mục Thần cắn răng nghiến lợi, rút
ra cắm vào, tiếng nước ùng ục theo đó mà chả ra, làm ướt hoàn toàn quần âu của anh, tạo thành một bức tranh da^ʍ mỹ.